- Cục trưởng Lý, chú ý sức khỏe.
Tần Mục nhiệt tình nói. Hắn thực sự muốn lật đổ Lý Chiếu Hùng, nhưng không phải lúc này, bây giờ động đến Lý Chiếu Hùng thì Quý Thư càng ghét hắn, chuyện sau này sẽ có nhiều thay đổi. nhưng vận số của Lý Chiếu Hùng lại kém may mắn một chút, lại có người tố giác hắn trước mặt ban thanh tra kỷ luật. Chuyện này không thể cứu vãn.
Lý Chiếu Hùng bị dẫn ra trong tiếng cười lớn, Lưu Đại Hữu thấy tâm trạng hăn không tốt, liền nói:
- Tiểu Tần, không nên nghĩ nhiều như vậy, hôm nay đến Phú Qúy Môn, anh mới nghe cô bé Ngo Cúc hỏi chuyện của cậu từ tôi. dù thế nào cũng nể mặt anh, nên gặp mặt tiểu mỹ nhân nói chuyện.
Quan hệ giữa hai người đang gần gũi. Lưu Đại Hữu cũng giảm câu nệ gì nhiều. Tần Mục hiện tại vẫn đang đơn thân, chưa lập gia đình. Nếu hắn kết hôn rồi thì Lưu Đại Hữu sẽ không mang chuyện này ra đùa nữa.
- Tôi nói, cục trưởng Lưu à, sao anh có thể trở thành thường ủy cục công an được?
Tần Mục cười nói:
- Xem ra anh cả ngày đều ôm tới Phú Qúy môn rồi, tôi nên cáo trạng cho chị Trương mới được.
- Đừng, đừng mà. Tôi hành vi đường hoàng, không có chọc ghẹo gì đâu.
Lưu Đại Hữu vội vàng, hai tay đông đưa liên tục.
Tần Mục cười ha ha, trời đã dần tối, đoàn khảo sát cũng không gây chuyện vào hôm nay được, Tần Mục liền gọi cả người đoàn khảo sát đến, do Tần Mục chi tiền, mọi người đi kết giao tình cảm.
Lưu Đại Hữu vừa nghe vậy liền thích thú, tìm chỗ gọi cho Trương Thúy, gọi cô đến Phú Qúy Môn, liền lôi hắn đến bệnh viện.
Hồ Lão Tứ vẫn hôn mê, theo lý thì Tần Mục không nên tới quán rượu lúc này. Nhưng thời gian đoàn khảo sát ở huyện Tây Bình không lâu, nếu không nắm chắc cơ hội này, thì hắn sẽ khinh chính bản thân mình.
Chỉ cần làm cho thôn Tây Sơn giàu có, Hồ Lão Tứ sẽ không trách đâu. Tần Mục nhìn cảnh đêm trên trấn càng ngày càng đậm.
Trong văn phòng bí thư huyện ủy, Quý Thu xem tư liệu về Tần Mục một lần, muốn từ trong báo cáo nhân sự đơn giản này nhìn ra một chút mánh khóe.
Hôm nay Tần Mục giống như con nhím đang ở trạng thái phòng ngự là chìa gai nhọn ra, làm cho Quý Thu không biết nên nắm ở chỗ nào.
Tần Mục người này có năng lực, lại chuyển biến thành hiệu quả kinh tế thành lợi ích, Quý Thu nhận được tin tức đoàn khảo sát đặt hàng tại thôn Tây Sơn rồi, đó chính là đơn hàng mười vạn đồng. Năm 90 thì mười vạn đồng là khái niệm gì, nếu như người bình thường có được một vạn đồng thì chính là chuyện người ta không tưởng tượng nổi, được xưng là "Vạn nguyên hộ" rất khoa trương và nở mày nở mặt. Tần Mục thành lập công ty chạm khắc gỗ qua loa, chỉ bằng vào một chuyến đi Quảng Châu có thể mang tới con số lớn như vậy, nếu như phát triển tiếp thì Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân và các thành thị chủ yếu cũng có giao dịch, chi hơn mười vạn nguyên thì không đơn giản mang lại biến hóa cho thôn Tây Sơn, nhưng mà đám khách thương này chính là nền tảng phát triển kinh tế của huyện Tây Bình.
Vò đầu ah. Bí thư Quý Thu rút một điếu thuốc ra hút, Tần Mục là quân cờ tốt, nếu như ăn tươi thì đáng tiếc, giữ lại là tai họa ah. Nếu như lúc này ném cành ô liu ra cho Tần Mục, không biết có phải quá muộn hay không?
Bí thư Quý Thu cầm điếu thuốc suy nghĩ, điếu thuốc cháy được một nửa thì hắn giật mình, có chút vô ý thức vẽ lung tung vài thứ gì đó lên giấy. Đột nhiên ánh mắt của hắn ngưng tụ lại, khóe miệng hiện ra ý cười, hắn mang điếu thuốc cháy còn một nửa ném vào gạt tàn thuốc.
Cùng lúc đó Tần Mục an ủi Tứ thẩm đang khóc sướt mướt, nói cho Tứ thẩm là Lão Tứ thúc sẽ nhanh chóng tỉnh lại, chính mình ngày mai sẽ tới thăm Hồ Lão Tứ. Chu Tiểu Mai sợ hãi Hồ Lão Tứ tỉnh lại mà Tứ thẩm không biết ứng phó như thế nào, liền muốn ở lại bệnh viện. Tần Mục cũng không có miễn cưỡng nàng, dựa vào nữ nhân giữ thể diện thì Tần Mục còn khinh thường làm, cho nên cùng Lưu Đại Hữu hai người mang theo đoàn khảo sát đi tới tiệm rượu Phú Quý Môn.
Ngô Cúc hôm nay mặc quần áo công sở, rất có hương vị văn phòng, cười yếu ớt nói chuyện với một nam tử chừng ba mươi tuổi. Nam tử kia lớn lên ngũ quan đoan chính, trong miệng nói chuyện nhưng bàn tay lại tăng thêm một ít động tác gì đó, giống như vô ý vuốt tóc dài của Ngô Cúc.
Bọn người Tần Mục đi vào Phú Quý Môn thì Tần Mục nhìn thấy một màn này. Ngô Cúc ngẩng đầu nhìn thấy Tần Mục hơi nở nụ cười trêu tức thì sắc mặt đỏ lên, đi tới trước mặt Tần Mục cười nói:
- Tần lãnh đạo, cám ơn ngài tới đây cổ động.
Nam nhân kia dường như cảm giác được hương vị khác thường, từ sau lưng Ngô Cúc đi đến trước mặt Tần Mục, giọng điệu trịch thượng hỏi:
- Tiểu Cúc, không giới thiệu một chút sao?
Nghe nam nhân xưng hô như thế thì Ngô Cúc nhíu mày một cái, lại nở nụ cười chức nghiệp của nàng, nhìn qua Tần Mục giới thiệu:
- Tân nhiệm cục trưởng cục chiêu thương Hầu Cửu Châu, là lãnh đạo trẻ tuổi từ thành phố chuyển xuống.
Tần Mục nghe xong, trong nội tâm lộp bộp một hồi, động tác trên thành phố đúng là quá nhanh, lúc Lý Chiếu Hùng xuống ngựa thì cùng ngày đã phái người xuống rồi, không cần phải nói, tất nhiên là phe phái của Quý Thu phái xuống tăng cường vây cánh cho Quý Thu. Cục trưởng cục chiêu thương chính là người nắm giữ chuyện buôn bán trong toàn huyện, thôn Tây Sơn của Tần Mục mở công ty chạm khắc gỗ, về sau nếu như mở rộng nghiệp vụ gì thì nhất định sẽ bị cục chiêu thương kiềm chế. Xem ra Quý Thu đúng là rất sợ mình phát triển an toàn, không cam lòng giao cục chiêu thương rơi vào trong tay phe phái của Bạch Quang Lượng.
Tuy trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà Tần Mục cũng rất vừa vặn duỗi tay đưa tới trước mặt Hầu Cửu Châu, trong miệng nói ra:
- Trấn Hà Tử, thôn Tây Sơn, trưởng thôn Tần Mục, tùy thời hoan nghênh lãnh đạo đến thị sát.
Hầu Cửu Châu vốn định đưa tay tới nhưng rút lại, tùy ý vuốt thẳng âu phục trên người của mình, nghiêng đầu nhìn qua Ngô Cúc cười nói:
- Ngô lão bản, hôm nay các đồng chí của cục chiêu thương tụ tập ở đây, trong chốc lát kính xin tới uống vài chén ah.
Nói xong con mắt liếc xéo Tần Mục, sau đó quay người đi lên lầu.
Tay của Tần Mục xấu hổ duỗi ra trên không trung.
- Xì, người này chỉ có chút đức hạnh đó sao?
Lưu Đại Hữu thấy Tần Mục nhất thời xuống đài không được, tức giận nói ra một câu.
Tần Mục cảm kích nhìn qua Lưu Đại Hữu, thò tay gãi gãi sau gáy, nhìn đoàn khảo sát phía sau, nói:
- Lãnh đạo bận rộn nhiều việc, chúng ta nên đi thôi.
Nói xong hắn quay đầu dẫn đường ở phía trước, nhưng mà ánh mắt mang theo một tia tức giận.
Ngô Cúc rất là khôn khéo, lập tức nhìn ra tân nhiệm cục trưởng cục chiêu thương nhìn Tần Mục rất không vừa mắt, vội vàng chạy lên trước Tần Mục dẫn đường, làn gió thơm thổi qua, bờ mông nhỏ lắc lư trước mặt hiện ra trong mắt Tần Mục.
Nhân số lần này nhiều một chút, Ngô Cúc dẫn vào một gian phòng xa hoa một chút. Vừa vào phòng Tần Mục nghe được bên cạnh có tiếng la ó om sòm, liền dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Ngô Cúc.
Ngô Cúc lắc đầu, nhỏ giọng nói ra:
- Người của cục chiêu thương.
Tần Mục gật gật đầu, cười lạnh một tiếng. Hiện tại cục chiêu thương mới thành lập lập là bởi vì cục trưởng Lý Chiếu Hùng tham ô nhận hối lộ xuống ngựa, bọn họ cả đám ở nơi này ăn mừng thì lá gan quá lớn rồi. Tuy Lý Chiếu Hùng tham ô không có nửa điểm quan hệ tới cục chiêu thương, nhưng dù sao hắn là cục trưởng mới xuống, Hầu Cửu Châu này mang theo một đám người tới đây ăn uống, xem ra lai giả bất thiện.
Hậu trường của Hầu Cửu Châu là ai, tại sao không kiêng kị gì cả? Tần Mục bất động thanh sắc cười một cái, nhìn qua Ngô Cúc nói ra:
- Hầu cục trưởng thật sự là tuổi trẻ tài cao nha, thoạt nhìn hùng tâm bừng bừng, lại mang theo nhiều người tới đây ăn uống.
Ngô Cúc trợn mắt nhìn qua Tần Mục, nói:
- Anh ít dùng giọng điệu nhà quan đi, tôi nhìn thấy còn ít sao? Tôi nói Tần Mục, anh ít nói có được không?
Tần Mục nghiêm mặt, nghiêm túc nói ra:
- Ngô lão bản, cô đang đuổi khách nhân ra ngoài sao? Có ai nói như cô sao?
Tần Mục vẫn bày ra kiểu cách nhà quan, trong lòng Ngô Cúc bất đắc dĩ đã xem hắn là nam nhân tương lai của mình, lại không có bị khí thế của hắn hù dọa, huống chi Tần Mục tuy phong sinh thủy khởi, là một trưởng thôn có thể hù bao nhiêu người? Ngô Cúc tươi cười đánh hắn một cái, nhõng nhẽo cười nói:
- Mặc anh, tôi phải đi tiếp khách, dùng bộ mặt như đưa đám kia cho ai xem? Tôi bảo người chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
Nói xong tư thái Ngô Cúc thướt tha quay người đi.
Tần Mục sờ sờ mặt của mình, cười rộ lên, quay đầu lại hoàn toàn nhìn thấy gương mặt âm trầm của Hầu Cửu Châu ở gian phòng bên cạnh.
Thấy Tần Mục nhìn qua, Hầu Cửu Châu liền rụt về lại, lại hòa vào âm thanh to lớn từ bên kia truyền qua.
Tần Mục nhíu mày, đi vào ghế lô của mình.
- Tần thôn trưởng, chuyện chúng ta bàn đã có thể quyết định rồi, anh phải nắm chắc sản xuất, cam đoan chất lượng, công ty của chúng tôi sẽ thu mua toàn bộ.
Trương quản lý thấy Tần Mục ngồi xuống, há mồm nói chuyện sinh ý.
- Tần thôn trưởng chớ có trách tôi nghĩ nhiều về hiệu quả và lợi ích nhé.
Tần Mục gật gật đầu, quay đầu lại rút điếu thuốc cho Lưu Đại Hữu đi, Lưu Đại Hữu cũng đã là thường vụ phó cục trưởng, cũng không có chút biểu lộ không vui nào, một đàn ông chừng bốn mươi đi qua.
- Buôn bán bàn chuyện buôn bán không gì đáng trách.
Tần Mục cười nâng chung trà lên, rót nước trà cho mọi người, nói:
- Về sau những chuyện này còn cần mọi người liên hệ với quản lý Chu Tiểu Mai Chu nhé, tôi bây giờ là quan viên, những chuyện này nhúng tay vào thì không tốt. Nhưng mà chỉ cần các vị tới thôn Tây Sơn khảo sát, chúng ta sẽ tạo điều kiện thuận lợi nhất cho mọi người.
Mọi người cười lên ha hả, Triệu lão bản tiếp lời:
- Trách không được tiểu Tần thôn trưởng lăn lộn sinh phong khởi thủy như vậy, tôi đã nghe nói qua ngài rồi, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, thiếu niên anh hùng nha.
Tần Mục nâng chung trà lên cười nói:
- Không dám gánh xưng hô này, tôi chỉ phục vụ vì nhân dân mà thôi. Mọi người thu mua sản phẩm của dân chúng, sau đó bán cho người ngoại quốc, kiếm tiền của người ngoại quốc. Tôi chỉ tập trung sản phẩm của dân chúng bán cho mọi người, mượn giúp đỡ của mọi người lấy tiền của người ngoại quốc. Mọi người phân công khác nhau, mỗi người mỗi vẻ.
Thời điểm này Lưu Đại Hữu cầm điếu thuốc đi tới, thấy tràng diện hòa hợp như vậy thì cười rộ lên, nói ra:
- Trong chốc lát vợ của tôi tới rồi.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, giới thiệu với mọi người:
- Vợ của Lưu cục trưởng đúng là không kém được, đó chính là ái tướng số một của cục trưởng cục chiêu thương của huyện, nếu chư vị muốn tới huyện Tây Bình đầu tư buôn bán, mở nhà xưởng, vậy cũng nên làm tốt quan hệ với Lưu cục trưởng đấy.
Tất cả mọi người nói nhất định nhất định. Nhân công ở huyện Tây Bình tương đối tiện nghi, đoàn khảo sát đã cân nhắc hai ba nơi xây dựng nhà máy, cho nên bắt đầu thân mật với Lưu Đại Hữu.
Động tác của Ngô Cúc rất nhanh, không bao lâu thức ăn đã mang lên đầy đủ. Ngô Cúc tìm cái ghế, cũng ngồi trong phòng.
- Không thể ngờ Tần thôn trưởng giao tế rộng khắp, ngay cả lão bản xinh đẹp cũng tới, xem ra Tần thôn trưởng thường tới đây cô động nha.
Triệu lão bản duỗi ngón tay ra, tán thán nói với Tần Mục.
- Ở đâu nha, Tần thôn trưởng là người bận rộn, lại liêm khiết làm theo việc công, cũng không có nhiều thời gian tới chỗ tôi.
Ngô Cúc cười yếu ớt, đứng lên rót rượu cho đoàn người khảo sát, sau đó nói:
- Tôi nghe nói có khách quý tới huyện Tây Bình, suy nghĩ ra là các vị tới huyện Tây Bình đầu tư, kính xin trông nom tiệm cơm của tôi nhiều hơn, cho nên không mời mà tới, hy vọng mọi người đừng nên trách nha.
Mọi người nghe Ngô Cúc động lòng người lại nói cười tự nhiên, lập tức trầm trồ khen ngợi.
Con mắt Tần Mục hơi híp lại, Ngô Cúc này không thành thật nguyên nhân vì sao nàng ngồi đây, nàng dường như đang cố gắn kết quan hệ của nàng và hắn nha.
Nghĩ tới đây Tần Mục cảm thấy đau đầu, vừa rồi trong đại sảnh Ngô Cúc cùng Hầu Cửu Châu nhìn nhau mà cười thì hắn nhìn rõ, hắn cũng có chút không thoải mái, hắn đứng lên cầm chén rượu kính mọi người, vừa cười vừa nói:
- Hôm nay cảm tạ các vị đến thôn Tây Sơn khảo sát, về sau mọi người chân thành hợp tác, hy vọng kéo kinh tế thôn Tây Sơn đi lên, cũng giúp hầu bao của các vị nặng hơn.
Tất cả mọi người đứng lên, cùng cạn chén rượu uống với Tần Mục.
Ngô Cúc đứng ở nơi đó còn chưa kịp quay người đi về chỗ của mình thì Tần Mục bắt đầu mời rượu, có chút không đem Ngô Cúc nhìn ở trong mắt. Ngô Cúc hàm răng cắn chặt môi dưới, oán hận trừng Tần Mục một cái.
Tần Mục giả bộ như không có nhìn thấy, nói ra:
- Ngô lão bản, rót rượu.
Người này là thế nào, xem mình là phục vụ sao! Trong lòng Ngô Cúc tức giận, nhưng mà không có biểu hiện ra ngoài, vẫn khách khí rót rượu kính mọi người.
Tần Mục liên tiếp ba chén rượu cũng sai sử Ngô Cúc ba lượt, trong lòng Ngô Cúc tức giận như nước sôi, rốt cuộc không khống chế nổi.
Thời điểm nghe tiếng gõ cửa, Ngô Cúc lắc lắc eo nhỏ mở cửa ra, một phục vụ viên tiến đến bên tai Ngô Cúc nói vài lời.
Sắc mặt Ngô Cúc biến hóa một chút, quay đầu nhìn qua bọn người Tần Mục, gật đầu nhỏ giọng nói ra:
- Đi, biết rõ, trong chốc lát sẽ có người tới phụ trách rót rượu cho anh.
Nói xong nàng đi tới trước bàn bưng chén rượu lên, cười nói:
- Mấy vị đại lão bản, chén rượu này là kính ý của tôi, kính các vị một ly!
Ngô Cúc là chủ tiệm cơm này, rót rượu cho mọi người ba lượt, lại mời rượu mọi người, rất cho mọi người mặt mũi rồi, mọi người nhao nhao trầm trồ khen ngợi sau đó cầm chén rượu uống cạn. Ngô Cúc xin lỗi một tiếng, nói phải đi qua chuẩn bị một chút cho các khách nhân bên kia, sau đó rời khỏi gian phòng này. Nhưng mà thời điểm nàng quay người lại và gót chân của nàng giẫm lên chân của Tần Mục một cái, Tần Mục cố nén biểu lộ đau đớn, hắn nhìn qua cô nàng như thiên nga trắng kiêu ngạo rời đi.