- Em là một cô gái tốt, anh không muốn cản trở em.
Hắn lấy lý do xa xưa nhất.
- Hai, em chỉ muốn tìm người dựa vào, tìm người tâm sự, dù người đó có bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần nhớ đến em và nói chuyện với em khi em cô đơn, vậy là được rồi, em không yêu cầu nhiều, thật không cần nhiều.
Cô không ngờ hắn lại nói những lời miễn cưỡng như vậy với mình. Như vậy cũng là từ chối rồi.
Hắn lắc đầu, đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói:
- Anh nói em là cô gái tốt nhất, em sẽ tìm được một người em yêu và yêu em, hạnh phúc sống bên nhau. Anh thực sự không hợp với em.
Ngô Cúc cắn chặt môi, không nói lời nào nhìn qua Tần Mục.
Hắn cười gượng, ý định đi tiểu khi nãy đã tiêu tan. Hắn nhún vai nói:
- Em nghe anh nói, có lời nào em chờ anh đi vệ sinh xong được không?
Nghe hắn nói vậy, cô nhìn xung quang, không thấy ai, liền hỏi hắn đầy oán hận:
- Tần Mục, em hỏi anh một câu, anh có thích em không?
Hăn gật đầu nói:
- Nếu không có nguyên nhân nào khác, có thể sống chung với em là chuyện anh rất mong muốn.
- Nguyên nhân đặc biệt sao?
Cô nghi ngờ hỏi.
- Anh không thể nói rõ, cũng không muốn giải thích.
Dù ở quan trường hắn rất có tài, nhưng trong chuyện nam nữ lại không thể.
Cô lắc đầu nói:
- Được rồi, em tin anh. nhưng anh nhớ kỹ những lời này, ngày nào anh còn chưa kết hôn, em sẽ chỉ để ý anh. Dù canh có kết hôn, em cũng không để ý nếu làm tình nhân của anh. hứ, thời gian qua bị người ta hiểu nhầm còn ít sao?
Nói xong không nghe xem Tần Mục còn muốn nói gì nữa không, cô liền quay người, bước đi.
Đến lúc hắn không nhìn thấy, cô quay người, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má.
Quay lại bản rượu, cả hai người ít nhiều đều có chút không tự nhiên. Thời gian nói chuyện giữa Bạch Quang Lượng và Vương Trường Canh đã hết, có thể nhận ra Bạch Quang Lượng rất vui, mượn rượu nói với Tần Mục:
- Tiểu Tần à, cậu xem cậu, còn trẻ như vậy, rất nhiều người nhớ cậu, bà chủ Ngô cũng hao tổn tâm trí giới thiệu cho cậu. Vừa hay tôi cũng có một người bà con cũng xem trọng cậu, khi nào thì cho lãnh đạo thắt dây tơ hồng cho cậu?
Trong đêm, nhà Bí thư huyện ủy Qúy Thu sáng choang.
Bí thư Qúy xem tập hồ sơ nhân sự trong tay, nhăm mày, chén trà trên bàn đã không còn khói bốc lên, trở thành chén trà nguội lạnh.
Bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra, Khổng Kiến Quốc ngồi đối diện Bí thư Qúy, ngẩn người nhìn chén trà, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Qúy Thu chậm rãi đặt hồ sơ lên trên bàn, khẽ thở dài.
- Bí thư.
Khổng Kiến Quốc thấy Qúy Thu xem xong, vội đặt chén trà xuống, hỏi.
- Khó đấy, có chút khó khắn.
Qúy Thu vỗ vỗ gáy mình, nói với thân tín của mình:
- Không có chút thú vị gì cả, trước đây lại trầm mặc ít nói. Tên Tần mục này như trong khe đá chui ra.
Nói xong ông cười bí hiểm.
Khổng Kiến Quốc nói:
- Tên Tần Mục này, Bạch chủ tịch rất coi trọng.
Ông gật đầu nói:
- Đồng chí Tần Mục này, dù trẻ tuổi, nhưng lại rất nhiệt tình, quyết đoán. Kiến Quốc à, chúng ta già rồi, sau này vẫn là cần những người trẻ tuổi này xông pha.
Khổng Kiến Quyết liền cân nhắc ý trong lời ông.
Đúng lúc này, có tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng cười vui vẻ cau đôi nam nữ, Khổng Kiến Quốc nhìn sắc mặt Quý Thu nói:
- Bí thư, như vậy đi, hồ sơ của Tần Mục chúng ta sẽ nghiên cứu sau.
Quý Thu gật đầu, nói đầy ẩn ý:
- Người trẻ dễ bị mấy viên kẹo ngọt ăn mòn. Lãnh đạo chúng ta cần nêu gương tốt, thường xuyên để ý bọn họ, tránh họ đi sai đường.
Khổng Kiến Quốc đồng ý, cúi người chào Quý Thu và ra về.
Quý Thu đứng dậy tiễn Khổng Kiến Quốc, Khổng Kiến Quốc luôn miệng nói Quý Thu dừng bước, rồi rời khỏi Qúy gia.
- Chí Cương, mày vào đây cho tao.
Y vừa đi, vẻ văn vẻ của ông đã không còn, xông thẳng vào phòng Qúy Chí Cương quát lớn:
- Cả ngày chỉ mang những người không ra gì về, tao thật mất mặt.
30/04/1990, ngày này là ngày đáng nhớ đối với người dân huyện Tây Sơn. Dưới sự lãnh đạo của vị trưởng thôn trẻ tuổi, Tần Mục, thôn Tây Sơn, thôn khó khắn nhất không chỉ khai phá đất đai và dốc sức làm việc, cuối cùng đã nghênh đón các đại biểu khảo sát từ vùng duyên hải Quảng Châu, đưa hàng hóa từ núi rừng chuyển đến thành phố duyên hải.
Huyện rất coi trọng lần đến đây của đoàn khảo sát. Chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng và Phó chủ tịch huyện Vương Trường Canh dẫn đầu đoàn đại tiếp đón đoàn khảo sát. Chủ tịch huyện nói chuyện chính, khẳng định huyện Tây Sơn sẽ xóa bỏ rào cản, biểu dương các cán bộ như Hồ Lão Tứ, Tần Mục và nói chuyện thân mật cùng đoàn khảo sát.
Sau đó, Bạch Quang Lượng đặt tiệc rượu tiếp đón tại quán rượu Phú Qúy môn. Tần Mục là nửa nhân vật chính không thấy tung tích đâu, vì khi Chu Tiểu Mai hỏi về bà ngoại, hắn không thể giấu được nữa, nói cho cô biết bà đã qua đời gần tháng rồi
Lúc này mắt Chu Tiểu Mai đỏ lên, tay che miệng, khóc không nên lời. Hắn không còn cách nào khác, đành tìm Quách Tự Tại xin nghỉ. Biết chuyện, y liền cho hai người về.
Tần Mục lần đầu lái xe Jeep, không quen, lái xiêu vẹo. Đến tận khi ra khỏi huyện, mới có thể ổn định.
Hôm nay Chu Tiểu Mai mặc áo len hồng bó sát người, trên cổ có tua tua, mang dáng dấp của cô gái thành thị. Phía dưới mặc quần bò chật, lộ rõ các đường cong. màu đen viền áo kết hợp với màu xám của dây áo ngực, khiến toàn thân cô tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Nhưng quả phụ trẻ ngồi buồn rầu trên xe, hai mắt nhỏ lệ.
Hắn nhìn sang thấy bộ dạng xuân tàn hoa rụng của Chu Tiểu Mai, không đành lòng, liền rút khăn tay, đưa cho cô.
- Cám ơn.
Cô nói khách khí, lấy khăn tay che mặt một lát, rồi thở mạnh, khẽ nói:
- Bà ngoại tôi ra đi có đau đớn không?
Hắn vừa nhìn đường, vừa đáp:
- Bà ra đi rất nhẹ nhõm, cả đời bà đã vất vả rồi, cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi.
Cô gật đầu, lại hỏi:
- Ra cửa thế nào?
- Tôi đưa.
Hắn đáp.
Cô mím môi, nghiêng đầu nhìn hắn, lại rơi nước mắt.
- Mọi chuyện đã qua rồi, cô đừng quá đau lòng. Mau lau nước mắt đi, thấy cô như vậy, tôi sợ xảy ra chuyện. Giấy phép lái xe của tôi còn chưa lấy được.
Lòng hắn buồn bã, khuyên cô.
Chu Tiểu Mai không lau nước mắt, tiếp tục nhìn hắn, đúng lúc hắn lái xe loạng choạng, cô nghiêng người, đặt đôi môi đỏ mọng lên má hắn.
Xe lượn trên đường thành hình chữ S, hắn sợ hết hồn nói:
- Đừng làm liều.
Mặt Chu Tiểu Mai đỏ lên, khẽ nói:
- Cảm ơn anh.
Hắn rung động, biết lúc này không phải lúc nói chuyện khác với cô, khẽ lắc đầu nói:
- Đừng nói vậy, chị Tiểu Mai.
Trong xe nhất thời yên tĩnh hẳn, có không khí ấm áp trong đó.
Hắn lái xe ngày càng thuần thục, bắt đầu phi như bay, cô mở to mắt:
- Tần Mục, anh học lái xe từ khi nào vậy, lại lái rất nhanh nữa, lúc nào dạy tôi đây?
Không còn không khí bi thương, cô cũng chỉ là cô gái 21 tuổi. khi ở Quảng Châu, ngày nào cô cũng thấy dòng xe qua lại, khiến cô rất ngưỡng mộ. Nay lại thấy hắn lái xe không tồi, liền bỏ đi sự rụt rè trong lòng, xin học hỏi.
- Dạy cô lái xe thì không thành vấn đề, chỉ cần cô có thể giúp tôi mua được xe.
Tần Mục mỉm cười:
- Thế này đi, khi về tôi sẽ định lương cho cô, chỉ cần cô gom đủ tiền mua xe, thì chúng ta sẽ mua, tôi dạy cô.
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”, sắc mặt cô liền cau có lại, hắn biết mình nói thẳng quá. Theo phong tục nông thôn, cô phải giữ đạo hiếu ít nhất một năm, rồi mới có thể làm những gì mình muốn.
- Tần Mục, tâm tư của anh, tôi hiểu...
Cô do dự một chút, muốn loại bỏ suy nghĩ của hắn, dù trong lòng cô chỉ có mình hắn. Nhưng cô không muốn hắn bị người khác đồn thổi chỉ vì cưới mình. Những ngày ở Quảng Châu, cô đã cởi mở hơn, hiểu được sâu sắc rằng, làm một cán bộ, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý Tần Mục.
- Đúng rồi, anh Hồ Ngũ Đa sao vẫn chưa về?
Hắn hỏi kỳ quặc.
- Anh ấy á, không phải nói, giúp tôi rất nhiều lúc đó lắm.
Cô vui vẻ nói:
- Tầm mắt người này rất thực tế, tôi mở được cục diện tại Quảng Châu cũng đều nhờ anh ấy.
Hắn mới nghe đa thấy hứng thú, nói:
- Chuyện thế nào, nói đi.
Thì ra ở Quảng Châu, lúc đầu cô thực sự không thể xoay xở được. Cô không có tiền, không thể lay động ngươi khác, qua mấy ngày, cô và anh ta đều thấy mù mịt.
Sau khi họ đến thăm hỏi một công ty lớn, mọi chuyện lại thay đổi. Khi vừa ra khỏi cửa lớn mọi chuyện cuối cùng cũng thay đổi.
Một cô gái chua ngoa đang chỉ một bác gái làm này làm nọ ở dưới lầu, hơn nữa còn quát bà với giọng phổ thông không chuẩn. Dù cô nói tiếng Quảng Đông, nhưng vẫn có thể hiểu tiếng phổ thông.
Chu Tiểu Mai đang muốn lên nói giúp cho bác gái kia, thì Hồ Ngũ Đa đã nhanh chóng bước đến, cho cô gái kia hai cái bạt tai.
Vừa đánh liền xảy ra chuyện, cô giá đó không phải là ai, mà chính là con gái của tổng giám đốc công ty họ vừa đến thăm. Lúc đó liền có mấy người bảo vệ xông đến, vây quanh lấy Hồ Ngũ Đa.
Theo suy đoán của Chu Tiểu Mai, hai người nhất định sẽ bị đưa đến đồn công an, dù có tiêu hết tiền trên người cũng chưa chắc đã ra được. Ai ngờ, cô gái ghê gớm bị đánh đó không những không tức giận mà còn chỉ vào y, kêu lớn, chính là y.
Sau đó họ mới biết, đây là bài trắc nghiệm độ chính trực của công nhân do tổng giám đốc và cô bày ra, và bác gái kia cũng chính là mẹ kế của cô gái đó.
Sau đó, mọi chuyện đều tốt đẹp. Công ty đó không chỉ tỏ ý muốn cử người đến Sơn Tây khảo sát chuyện chạm khắc gỗ đang còn trống trên thị trường quốc tế, mà còn liên hệ với mấy công ty khác trong doanh nghiệp. Đó chính là nguồn gốc của đoàn khảo sát.
Nói đến đây, Chu Tiểu Mai hé miệng cười, nói:
- Tôi thấy anh Lõ Tứ lần này chắc thành con xứ Quảng Châu rồi. Hiện tại, Hồ Ngũ Đa đã trở thành người thân cận của vị đại tiểu thư đó rồi. Vị tổng giám đốc đó cũng muốn chọn Ngũ Đa làm con rể.
Hắn cười nói:
- Thực sự có muôn vàn cơ duyên, thời gian đến, cơ duyên cũng sẽ đến.
Nói xong, ánh mắt Tần Mục đầy thiết tha.
Cô khẽ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ đến đâu rồi.
Hai người về thôn Tây Sơn, khóa xe ở ngoài núi, rồi cùng cô đến viếng mộ bà. Cô khóc thảm thiết một hồi ở mộ bà, lại đi đường dài, nên có chút đau đầu.
Hắn liền đưa cô về thôn, dặn thím Tề chăm sóc cô, rồi lái xe về Trấn Hà Tử luôn.
Nghĩ chẳng bao lâu, đoàn khảo sát sẽ vào trấn Hà Tử, nhưng hắn đứng đợi rất lâu cũng không thấy. Đến tận khi trời tối mới thấy La Vạn Hữu và Quách Tự Tại tức giận đùng đùng xông vào sân ủy ban.
- Tiên sư Lý Tiếu Hùng!
La Vạn Hữu ngày thường đâu có như vậy, nhưng vừa mới mở cửa đã mắng người.
Quách Tự Tại cũng tức giận, ném tập hồ sơ lên bàn, mệt mỏi, ngồi xuống ghế.
Hắn liền buồn rầu, nhìn phía sau họ cũng không thấy bóng ai nữa, liền cười rót hai chén trà, đặt trước mặt họ, noi:
- Hai vị lãnh đạo, sao lại tức giận như vậy, nào, uống chút nước, hạ hỏa!
Ba người lúc này đã rõ quân bài khắc chế của Chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng rồi. La Vạn Hữu cũng không hề kiêng kị, chỉ vào Tần Mục nói:
- Tiểu Tần à, không phải tôi nói cậu. Nhưng cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi, hừ.
Hăn nhất thời không hiểu, nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì?
Quách Tự Tại đứng bên thở dài, nói:
- Chuẩn bị áo cười cho kẻ khác, chuẩn bị áo cười cho kẻ khác.
La Vạn Hữu mắng
- Tiểu Quách, cậu cũng đừng nói thêm nữa. Cậu nói đoàn khảo sát theo chân cậu, sao cậu không dám giành cùng Lý Chiều Hùng hả? Sau khi về rồi mới nhắc đến, nếu có khả năng, cậu kéo đoàn khảo sát quay lại đây đi!
Hắn như đã nghe ra, liền hỏi:
- Đoàn khảo sát không tới?
- Bị tên khốn Lý Chiếu Hùng kia nửa đường kéo đi rồi!
La Vạn Hữu nổi giận đùng đùng, nói.
Trấn Miếu, địa phương đó hắn đã nghe nói đến, hình như quê của Lý Chiếu Hùng ở đó.
- Mấy hôm trước tôi nghe nói ở đó có mấy người làm bia mộ cũng làm điêu khắc gì đó, còn chưa biết là chuyện gì. Bây giờ thì hiểu rồi, thì ra là ở đó đợi sẵn.
La Vạn Hữu tức giận, uống một ngụm trà, nói với hai người:
- Các cậu nói xem, chúng ta đối phó với bọn họ thế nào?
Trấn Hà Tử nghèo khó này, bây giờ cơ bản đều là người của Bạch Quang Lượng rồi, ba người họ cũng là ba người cốt lõi. Dù chức vị của hắn là nhỏ nhất trong tất cả các chức vụ của Trung Quốc, nhưng năng lực của hắn thì không thể xem thường. hơn nữa, hai người kia cũng đã sớm nhận được chỉ thị ngấm của ông ta, tiền đồ của Tần Mục sẽ cao hơn họ. Do đó, chuyện xảy ra hôm nay, bọn họ đều trông chờ vào hắn.
Tần Mục không hiểu ý nghĩa trong đó, cười nói:
- Hai vị lãnh đạo đừng nhìn tôi, tôi cũng không dám chạy đến chỗ họ lôi người về đâu.
Nói xong, Tần Mục tự rót cho mình một chén nước, uống một ngụm, nói:
- Tôi thấy, chuyện này chúng ta cũng không cần tức giận như vậy. Cục trưởng Lý cũng vì suy nghĩ cho sự phát triển của huyện Tây Sơn chúng ta. Điểm này có thể hiểu được. Ngoài ra, mọi người bình tĩnh nghĩ xem, trong nhà có người đến thu mua phế thải, chúng ta sẽ mang ra cái gì trước tiên, chắc chắn là cái bô rồi.
La Vạn Hữu và Quách Tự Tại cười ha hả, nói:
- Tiểu Tần cậu, chưa thấy ai nói chuyện cay độc như cậu. Mọi người đều nói cậu là Tần đại pháo, Tần lăng tử. Tôi thấy cậu là người thiếu đạo đức hơ người ta đấy.
Tần Mục cũng vui vẻ nói:
- Tôi xem như chủ tịch Trấn đang khích lệ tôi, hôm nào có được giấy tốt, viết câu này lên, tôi truyền lại cho đời sau.
Ba người nói chuyện vui vẻ một hồi, không khí căng thẳng cũng không còn. Lúc này, bàn tay hắn xoa xoa trên mặt bàn, chậm rãi nói:
- Cái bô của kẻ khác người bán hàng rong không thích, dĩ nhiên sẽ nhìn về cái khác. Chủ nhà sẽ liên tiếp đưa ra những món đồ kém nữa, vì thế chúng ta không cần vội. Khi hoa nở rực rỡ chính là lúc hoa đẹp nhất.
Nói xong, hắn cũng uống hết chen s trà, vôc bụng nói:
- Hai vị lãnh đạo, tôi có thể đi rồi.