- Thế cháu đây phải tìm Chủ tịch huyện xin tiền cơm rồi.
Hai người bàn bạc xong mọi chuyện, Tần Mục liền chắp tay sau lưng đi lại trong thôn, đi đến tiểu viện mà Hà Tinh ở, nhìn thấy cửa lại không khóa, liền nhẹ nhàng đi vào. Bước chân hắn không hề có chút tiếng vang, chuẩn bị dọa Hà Tinh một cái.
- Tiểu Hà, con nói xem, con đến thôn Tây Sơn này, đời này chính là người Tây Sơn, thím là muốn tốt cho con, làm sao con lại không nghe lời khuyên chứ?
Tần Mục vừa mới tới dưới mái hiên, chợt nghe thấy tiếng nói của Triệu quả phụ vang lên từ bên trong.
Tần Mục sửng sốt, Triệu quả phụ luôn nói xấu sau lưng mình với Hà Tinh, hôm nay sao lại chạy tới nhà Hà Tinh làm việc chứ?
- Thím, con nói, con còn nhỏ, không muốn nghĩ tới chuyện này.
Giọng nói của Hà Tinh có chút ấm ức.
- À, tiểu Hà, con còn định nói gì thêm nữa? Hà Tam Thông kia nói rồi, chỉ cần con chịu lấy, không cần biết con có còn là con gái hay không, cũng không cần đồ cưới của con nữa.
Tần Mục vừa nghe xong liền giận không kiềm được, “con gái” theo cách nói của mấy người trong thôn thì chính là xử nữ. Triệu quả phụ nói chuyện lúc dày lúc mỏng, nói gần nói xa, hàm ý rằng hắn đã làm điều gì quá đáng với Hà Tinh. Hà Tam Thông đó nổi tiếng là tên lười biếng nhất thôn Tây Sơn, chơi bời lêu lổng, cha mẹ lại có chút tiền tài tìm cho hắn cô con dâu. Thế mà hơn hai năm, cô nàng liền không chịu được sự lười biếng, rượu vào là đánh vợ của gã, liền vụng trộm trốn theo một người bán hảng rong, đến nay không có tin tức gì. Để người như Hà Tinh lấy người như thế, Triệu quả phụ bị nước chui vào não hay sao.
- Thím, con thật sự không muốn nghĩ tới.
Giọng nói của Hà Tinh đã mang theo tiếng khóc nức nở.
- Hà Tam Thông người ta cùng mang họ Hà với nhà con, bát tự lại hợp. Tuy rằng Hà Tam Thông tuổi hơi nhiều, nhưng mà tiểu Hà con cũng phải biết thân phận. Không phải là người mang tội tình gì lớn, sao lại chạy tới chốn xa xôi hẻo lánh này? Tam Thông làm người thành thật như thế, lấy nhau rồi khẳng định vô cùng chiều chuộng con. Năm sau con sinh cho hắn thằng con trai mập mạp, thế là đời này liền chỉ đợi hưởng phúc thôi.
Triệu quả phụ khua môi múa mép, tiếp tục lải nhải.
Hà Tam Thông thành thật? Các lão gia gần bốn mươi tuổi so với Hà Tinh mà nói, cũng gần giống như cha mình rồi, chỉ là hơi nhiều tuổi chút thôi sao?
- Hơn nữa, con bây giờ đi theo trưởng thôn Tần, con muốn cái gì ở hắn. Người ta về sau phải thăng quan tiến chức, có thể để ý tới người có sẵn vết nhơ như con sao? Vẫn là lấy Tam Thông có vẻ thực tế hơn, muốn nhà có nhà, lại còn làm sẵn vòng vàng làm đồ cưới.
Tần Mục đứng ngoài càng nghe càng giận, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm, vươn tay đẩy cửa phòng.
Hà Tinh đang bị Triệu quả phụ ép sát, đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mắt đã bịt kín sương mù. Chợt nghe thấy tiếng đập cửa, nhất thời như được đại xá, lau nước mắt, vội vàng vén mành chạy từ trong buồng ra.
Vừa ra ngoài đã thấy Tần Mục, sắc mặt Hà Tinh nhất thời như hoa đỗ quyên, đỏ hồng như đánh phấn.
Tần Mục làm bộ như không biết Triệu quả phụ ở trong phòng, nói với Hà Tinh:
- Tiểu Hà, anh nói với em rồi, cái chuyện chạm khắc gỗ đó…
Giọng nói dần dần nhỏ lại, kỳ thật cũng chẳng nói gì, chỉ là bỡn cợt nháy mắt nhìn Hà Tinh mà thôi.
Triệu quả phụ nghe thấy tiếng nói của Tần Mục, lại là nói tới chuyện chạm khắc gỗ, lỗ tai liền dựng đứng lên. Thế nhưng Tần Mục lại cố tình giảm giọng xuống, liền tranh thủ thò đầu dán lên cạnh rèm cửa, muốn nghe nội dung nói chuyện.
Hà Tinh khó hiểu nhìn Tần Mục, Tần Mục lại tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói:
- Xem anh trả đũa cho em.
Còn chưa đợi Hà Tinh hiểu được tại sao, Tần Mục liền thay đổi khẩu khí nghiêm túc nói:
- Tiểu Hà, anh rất tán thưởng thái độ của em, nhưng sao lại có lỗ hổng lớn như thế?
Hà Tinh thật sự không hiểu Tần Mục định làm cái trò gì, mở mịt nhìn hắn.
- Chuyện này tuyệt đối không thể cứ thế là xong, em phải kiểm điểm bản thân mình thật nghiêm khắc, nghĩ lại xem tại sao bản thân mình lại để xuất hiện được sai lầm như thế? À? Thôn Tây Sơn chúng ta có thể giàu lên hay không để phải xem trận này đấy.
Tần Mục thấy môi Hà Tinh lại trề xuống, mắt to vụt lên, long lanh, vội vàng lắc lắc đầu với Hà Tinh, làm động tác cho cô hết giận, nhưng ngữ khí trong miệng lại hoàn toàn không hòa hợp:
- Tiểu Hà em ấy, anh phải nói gì cho em mới được đây? Thế này đi, anh với Ái Quân phải xem xem lần này tổn thất biết bao nhiêu, công ty gánh một phần, còn lại em phải bồi thường.
Triệu quả phụ trong lòng chợt giật thót một cái, bồi thường? Cái gì mà bồi thường?
Lúc này Hà Tinh cũng hiểu được dụng ý của Tần Mục, cái miệng nhỏ suýt bật cười, cô vội vàng lấy tay bịt lại miệng, ho khan một tiếng, thanh họng rồi mới hỏi:
- Trưởng thôn Tần, phải bồi thường bao nhiêu thế?
- Con số này đúng là không nhỏ, tổn thất cũng chừng bảy tám ngàn đồng. Nếu không phải thấy em một mình con gái ở thôn Tây Sơn này cũng không dễ dàng gì, anh đã nhất định bắt em phải bồi thường toàn bộ rồi. Sau rồi anh sẽ bảo Tề thẩm tính cho em chút tiền công, năm ngàn, không được chiết khấu, toàn bộ đều khấu trừ ở tiền công của em hết!
Nói tới đây, ngữ khí của Tần Mục nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Triệu quả phụ hốt hoảng vội ôm lấy lồng ngực, dùng sức vỗ mấy cái để ổn định lại trái tim đang đập bình bịch. Bà nội nó, năm ngàn đồng, năm ngàn đó, thế thì phải bồi thường đến chết mất. Không ngờ tới rằng trưởng thôn Tần này lại còn ngoan độc như thế, tiểu Hà mấy ngày nay đều lên núi tìm gốc cây cho hắn, không ngờ rằng người này không thèm nể mặt, nói phạt là phạt rồi.
Hà Tinh một tay ôm lấy miệng, một tay ôm bụng, khoái chí ngồi trên đất. Nếu không phải Tần Mục nháy mắt ra hiệu với cô, phỏng chừng cô đã cười tới mức lăn lộn ra đất rồi.
- Quỳ? Tiểu Hà, bây giờ là thời chủ nghĩa xã hội, thời đại khoa hộc, không còn cần phải quỳ nữa.
Tần Mục nhìn thấy rèm cửa đung đưa, vội vàng khom người xuống kéo Hà Tinh. Nhìn theo hướng nhìn từ trong rèm của Triệu quả phụ thì Tần Mục lại giống như một Bao Công mặt đen, tâm hoan thủ lạt, không nói một câu tình cảm nào.
- Tiểu Hà, ngẫm nghĩ lại cho cẩn thận, phạt tiền không phải là mục tiêu, nếu em còn không chịu tiếp thu bài học này, sau này mà còn sai lầm gì, sẽ phạt thêm gấp bội!
Ôi bà nội ơi! Triệu quả phụ tim đập thình thịch. Tần Mục này ả tử nhỏ thấy hắn lớn lên, sao đến lúc làm trưởng thôn chưa tới nửa năm lại trở thành lợi hại như thế chứ? Triệu quả phụ trong lòng so đo, nếu để cho Tần Mục biết mình đang đi bôi nhọ hắn, hắn sẽ dùng biện pháp gì để trừng trị mình đây?
Kỳ thật lúc Triệu quả phụ tới nhà Tần Mục, ngoại trừ việc giao rễ cây ra thì Hà Tinh cũng không có quá nhiều tiếp xúc với Tần Mục. Chính là Triệu quả phụ bị Tề thẩm khấu trừ tiền, trong lòng không thoải mái, cộng thêm lại nhìn thấy Hà Tinh sôi nổi hoạt bát, lại nhớ tới ông chồng đã chết năm xưa, khối u trong lòng liền nảy ra.