Đợi cô bé đã rời khỏi, Hà Tinh mím chặt môi đi tới trước mặt Tần Mục, cười nói:
- Tần thôn trưởng, ngày hôm qua còn chưa hỏi anh sao lại chạy tới tỉnh Bắc Liêu này, không phải biết tôi ở đây nên chạy tới tìm tôi đi?
Những lời này nếu hơn một năm trước Hà Tinh sẽ không dám nói ra khỏi miệng. Lúc này Tần Mục đã đính hôn, tình cảm của nàng vừa lộ ra đã chậm rãi lắng đọng xuống, hơn một năm lịch lãm cũng làm cho nàng có thể lấy cảm tình của mình đem ra đùa giỡn. Nhưng nàng vừa nói lời này, thanh niên đeo kính đứng sau lưng lập tức lộ ra ánh mắt phẫn nộ hung tợn nhìn Tần Mục.
Tần Mục đương nhiên sẽ không tính toán tới ánh mắt kia, cũng không tâm tư tính với hắn, cười nói:
- Hà phóng viên thật biết nói đùa, tôi chỉ là nhìn thấy các vị đi vào khu quản hạt của mình bị phơi nắng cực khổ, trong lòng cảm thấy không yên tâm mà thôi.
Ánh mắt Hà Tinh chợt sáng lên, vội vàng hỏi:
- Anh chính là tân nhậm phó bí thư huyện ủy?
Tần Mục gật đầu, xòe hai tay, lộ ra bộ dáng khi còn ở Tây Sơn thôn, ngữ khí có chút thoải mái nói:
- Còn không phải là tôi sao?
Hà Tinh vén tóc ra sau tai, lập tức phân phó:
- Nhanh, mở camera, đang u sầu nên dùng phương pháp nào đi phỏng vấn đâu, thật sự giảm bớt việc.
Tần Mục nhất thời có chút há hốc mồm, Hà Tinh chuyển biến thật quá nhanh, vừa mới bắt đầu ôn chuyện nháy mắt đã chuyển qua bên công tác. Hắn khoát tay cười nói:
- Hôm nay đừng phỏng vấn, tôi còn cần xuống nông thôn thị sát công tác, có cần tôi đưa các vị một đoạn đường?
Hà Tinh giống như không nghe được lời nói của hắn, lưu loát cầm microphone đưa tới bên miệng, hướng màn ảnh lộ ra nụ cười, rõ ràng nói:
- Các vị khán giả, hiện tại chúng tôi đang ở Vân Hải hương huyện Lan Trữ. Hôm trước trường tiểu học Vân Hải hương đã xảy ra sự kiện phòng học bị sụp, mặc dù không tạo thành thương vong nhưng bên trong lộ ra vấn đề gì? Là huyện điểm tựa của thành phố Đằng Long, đối với việc phát sinh chuyện như vậy có cách nhìn ra sao đây? Chúng tôi vừa lúc gặp được phó bí thư huyện ủy Tần Mục đang định đi tới Vân Hải hương, để chúng tôi nhân dịp này phỏng vấn một chút.
Tần Mục bị hành động của Hà Tinh làm dở khóc dở cười, nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đem diễn cảm trên mặt bày ra thật thỏa đáng, trong vẻ cấp bách còn mang theo vẻ thật sự tận tâm phụ trách, hướng màn ảnh chỉ nói vài câu ngắn gọn, đem việc mình nhận được tin tức liền lập tức chạy tới nơi hiện trường thị sát, cũng mời tổ phóng viên cùng nhau đi tới. Trong giọng nói mang theo vẻ đúng mức, hơn nữa không hề có chút bộ dạng tránh né truyền thông, cách làm này làm Hà Tinh cảm thấy ấm áp. Bên cạnh phóng viên quay phim chờ khi Tần Mục dứt lời, đóng máy, nhìn hắn cười nói:
- Tần bí thư, chuyện ngày hôm qua còn chưa cảm ơn anh đâu.
Chỉ có thanh niên đeo kính vẫn lộ vẻ mặt không thoải mái, lỗ mũi hướng lên trời lộ vẻ thanh cao.
Tần Mục nhiệt tình mời ba người lên xe, phóng viên quay phim thấy thái độ của hắn lại cảm kích hôm qua hắn giúp đỡ, liền cười nói Tần Mục có cần gì thì cứ nói thẳng, nơi nào cần quay phim nơi nào không cần, hắn nhất định sẽ nghe theo phân phó.
Tần Mục nghiêm túc cự tuyệt lời đề nghị của hắn, hắn nói với mọi người, chuyện gì cũng phải căn cứ theo sự thật mà làm, nếu như ngay cả phóng viên cũng dối trá giấu diếm, vậy thật có lỗi với nhân dân đang xem tin tức. Lời nói của Tần Mục khiến ba phóng viên suy nghĩ sâu xa, ngay ánh mắt cũng tràn đầy cảm xúc, trong mắt nhìn Tần Mục cũng giảm đi vài phần địch ý.
Hà Tinh kích động tới mức khuôn mặt đỏ bừng, tuy nàng đi tìm hiểu tin tức lấy sự thực là việc chính, nhưng áp lực trong thành phố lẫn tỉnh thế nào có thể biết, nếu không phải nàng có quan hệ ở thủ đô, chỉ sợ tiết mục của nàng đã bị bỏ qua. Nghe được Tần Mục đưa ra lời đánh giá cao độ cho mình, cô gái lại nhớ tới ngày tháng ở Tây Sơn thôn, ngày tháng Tần Mục vỗ về, trong mắt cũng ươn ướt.
Tiểu Trịnh kỳ quái nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm buồn bực. Mấy phóng viên này có quan hệ trên thành phố, cũng không biết thế nào lại chạy tới huyện Lan Trữ, làm nhóm lãnh đạo cực kỳ đau đầu. Nhất là Trần Đông Thăng, từng ở trên xe phát bực tức với tiểu Trịnh, nói những phóng viên kia chỉ biết làm bừa, không có chút tinh thần văn minh, không biết cầu xúc tiến cầu phát triển, luôn bát nước lạnh trong việc cải cách kinh tế. Hiện tại tiểu Trịnh nhìn thấy Tần Mục trong thời gian ngắn như đã thu phục mấy phóng viên kia, trong lòng liền lưu lại chủ ý, khi quay về phải báo cáo nhanh cho Trần Đông Thăng.
Xe con chạy thẳng trên đường cái, tới ngã tư rẽ vào. Hà Tinh kỳ quái hỏi:
- Đây không phải con đường đi tới trường tiểu học Vân Hải hương ah!
Tần Mục cười nói:
- Tiểu Hà, cô đã công tác qua dưới cơ sở, sao còn chưa trưởng thành đâu.
Cán bộ lãnh đạo đến trong huyện thị sát, tất nhiên phải đến ủy ban hương trước, nếu không sẽ biểu lộ thái độ không tín nhiệm cấp dưới cơ sở, cũng sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín lãnh đạo. Tuy rằng Tần Mục đi tới vội vàng không thông tri, nhưng khẳng định sẽ có người báo tin. Lần này hắn tới mục đích không nhiều, chỉ cần an ủi những giáo viên cùng học sinh bị hoảng sợ, cũng đại biểu thái độ của huyện ủy là tốt nhất, sự tình sau đó không thể gióng trống khua chiêng bày ra ngoài sáng.
Hà Tinh nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, liền cười nói:
- Tần bí thư, hiện tại anh ngày càng có quan uy.
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Tiểu Trịnh, lát nữa cho xe dừng ở ủy ban hương, tôi mới đến huyện Lan Trữ, xuống đi bộ một chút thể hội phong thổ tỉnh Bắc Liêu ra sao.
Trong lòng tiểu Trịnh chợt lộp bộp, vị tân phó bí thư đây không phải lại muốn làm trò chơi, muốn làm ra vẻ mặt quan thanh liêm một lần, nghe đám người đi ngoài đường chạy tới cáo trạng đi? Tuy rằng làm cho Tần Mục hiểu biết sau lưng vấn đề ở Vân Hải hương có cất giấu nguyên nhân tiềm ẩn là do Trần phó chủ tịch huyện cấp nhiệm vụ cho hắn, nhưng vạn nhất loại sự tình này thật sự xuất hiện, lại ở ngay trước mặt nhóm phóng viên làm người đau đầu, mặt mũi của huyện ủy nhất định sẽ bị bôi bác. Ở chung với lãnh đạo thời gian dài nên tiểu Trịnh cũng học xong tự hỏi trong quan trường, do dự đề nghị nói:
- Bí thư, từ nơi này đến trường tiểu học không gần đâu.
Tần Mục hưng trí bừng bừng nói:
- Đi được nhiều mới nhìn thấy nhiều, đây là địa phương tôi cần cắm rễ thôi, không thể qua loa.
Những lời này làm ba phóng viên nhất thời nổi lên tâm tư bội phục, mà sắc mặt tiểu Trịnh suy sụp xuống, nhìn về phía trước không nói tiếp, chỉ sợ Tần Mục sẽ nghi ngờ.
Nhân viên ủy ban Vân Hải hương đi theo bí thư đảng ủy hương La Đại Bằng cùng chủ tịch hương Nghiêm Khoan dẫn dắt, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh Tần phó bí thư, cũng bày tiệc chiêu đãi Tần Mục cùng vài vị đồng chí phóng viên cùng đến.