Trong mắt người đàn ông hiện lên nước mắt, mạnh mẽ khoát tay lên tay Tần Mục, hai chân muốn tiếp tục quỳ xuống.
- Ngài đừng như vậy, trong lời nói xung đột khó tránh sẽ ngộ thương, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
Tần Mục tuyệt đối sẽ không để người này quỳ xuống, nếu hắn quỳ, sự tình sẽ biến thành phiền phức.
Một người ngăn cản một người muốn quỳ, hai người không ngừng dây dưa.
- Loảng xoảng lang…
Cửa phòng bệnh bị người hung hăng đẩy ra, thanh niên bừa bãi lúc chiều đi tới, ánh mắt có chút ngẩng cao nói:
- Cha, đến nỗi sao, cha đâu cần làm như vậy.
Người đàn ông căm giận quay đầu lại, nhìn hắn quát lớn:
- Thằng nhóc, còn không mau quỳ xuống cầu Tần bí thư tha cho mày!
Lúc mới vừa mở cửa, người này hỏi thăm là Tần phó bí thư, hiện tại đứa con đi vào lại bắt đầu gọi Tần bí thư, tuy rằng chỉ hơn kém một chữ, nhưng trật tự trước sau đã có điểm ý tứ. Nếu lúc mở cửa đã gọi là Tần bí thư, Tần Mục thật sự sẽ không nghĩ nhiều, nhưng kết quả trật tự trước sau phân biệt, khiến trong mắt Tần Mục hiện lên ánh sao.
Thừa dịp người đàn ông quay đầu trách mắng đứa con, Tần Mục đã tranh thủ kéo hắn đứng lên. Theo lực đạo truyền đến trên cánh tay hắn, Tần Mục cảm giác ra được bản tâm của hắn cũng không muốn quỳ. Nếu không mà nói chỉ cần lui ra sau một bước đầu gối đã chấm đất, cần gì phải làm bộ làm tịch như thế?
Chỉ sợ người này đến xin lỗi là giả, đi tới thăm dò thái độ của mình mới là sự thật. Bên Lôi Bằng đã sớm đem tin tức báo cáo cho huyện ủy, trong điện thoại thanh niên cũng đã xưng hô tới “phó chủ tịch huyện”, bên trong cất giấu vấn đề, hoặc có người cố ý gây khó dễ Tần Mục, như vậy rất đáng được cân nhắc.
Người đàn ông không tiếp tục kiên trì quỳ xuống, đây cũng là điều mà trong lòng Tần Mục hi vọng nhìn thấy. Bằng vẻ ngang ngược càn rỡ của Bình thiếu kia, nếu người này thật sự là một người trung hậu như vẻ bề ngoài, chỉ sợ sẽ làm người khác cảm thấy buồn cười. Tần Mục giấu diếm vẻ mặt, chỉ mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên, hỏi:
- Vị đại gia này, ngài là?
Lúc này người đàn ông mới tự giới thiệu, nguyên lai người ăn mặc nhìn như nông dân công này chính là người chủ sự công nghiệp nặng Khoa Hải ở huyện Lan Trữ. Là xí nghiệp long đầu của huyện Lan Trữ thậm chí là thành phố Đằng Long, công nghiệp nặng Khoa Hải chiếm cứ vài phần giang sơn tại tỉnh Bắc Liêu, sản phẩm công nghiệp nặng được tiêu thụ khắp các nơi trong cả nước, được lời khen ngợi không ít. Tần Mục biết chính mình đối mặt với một đầu đại ngạc, chỉ cần vô ý sẽ rơi vào vị trí vạn kiếp bất phục. Sản nghiệp công nghiệp nặng luôn luôn được quốc gia nâng đỡ, từ khi cải cách kinh tế mở ra cho tới hôm nay, công nghiệp nặng Khoa Hải tuy rằng mang danh nghĩa quốc xí, nhưng chỉ sợ đã sớm biến thành hậu hoa viên của hai cha con bọn họ.
Ở kiếp trước Tần Mục từng thấy qua nhiều chuyện như vậy, lúc ban đầu khi cải cách mở ra cũng có rất nhiều người chen chân ở giai đoạn sờ đá qua sông, nghe xong lời giải thích của cha con Vương Hải Đào, hắn khẽ cười nói:
- Chỉ là tranh cãi một chút, không có gì quá lớn, không cần để trong lòng.
Vương Hải Đào mặc kệ, nói thế nào cũng muốn Vương Bình quỳ xuống nhận lỗi, Tần Mục khoát tay, làm ra vẻ cả giận nói:
- Như thế nào, Vương chủ tịch còn chưa tin lời của tôi sao? Đã nói chuyện qua rồi thì thôi.
Tần Mục bày ra giọng quan, khoát tay nói:
- Không bằng như vậy, Vương chủ tịch, cấp bậc của ngài cao hơn tôi, hôm nào tôi mời họp mặt, hai bên uống vài chén rượu mọi người xem như bỏ qua, ngài xem vậy được chưa?
Tần Mục bày ra tư thế hạ thấp. Hiện tại hắn là cấp chính phòng, mà người chủ sự xí nghiệp điểm tựa trong tỉnh Vương Hải Đào lại là cấp phó sảnh, mặc dù quyền lực trong huyện Lan Trữ của Tần Mục lớn hơn Vương Hải Đào, nhưng Vương Hải Đào giao du rộng lớn, Tần Mục mới nhắc tới cấp bậc hành chính.
Vương Hải Đào cúi đầu thoáng suy nghĩ, liền ngẩng đầu ha ha cười nói:
- Được, làm theo lời Tần phó bí thư.
Lại chênh lệch một từ, xem như Vương Hải Đào đã bỏ qua vẻ giả vờ, bắt đầu giao trái tim làm sao áp chế hoặc là mượn sức Tần Mục. Ở trong học viện học tập một thời gian, Tần Mục tự nhiên hiểu được bí quyết bên trong, cũng làm ra vẻ vui sướng nở nụ cười, hai bàn tay hai người nắm chặt với nhau.
Đúng lúc này, một đạo cột sáng chói mắt thật lớn từ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào, ánh sáng mãnh liệt khiến bốn người trong phòng đều phải dùng tay che khuất mắt, tận lực nhìn ra ngoài. Cùng lúc đó vang lên tiếng gầm rú thật lớn, khiến trong lòng mọi người cảm thấy sợ hãi.
Tần Mục nảy sinh một loại ý tưởng thật vớ vẩn, chẳng lẽ đây là điềm báo tiếp tục xuyên qua?
Cột sáng dừng lại trong phòng một lát, chậm rãi rơi xuống. Mọi người nỗ lực cho mắt của mình thích ứng ánh sáng, lúc này mới đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy một chiếc phi cơ trực thăng màu xanh biếc đầy mộng ảo đang dừng bên ngoài bãi đỗ xe bệnh viện.
Tần Mục cùng Vương Hải Phong không khỏi đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng tỉnh Bắc Liêu có một quân khu, nhưng khoảng cách huyện Lan Trữ còn thật xa xôi, làm sao có thể xuất hiện loại phi cơ trực thăng quân dụng này, còn dừng ở địa phương nơi đây?
Vài người nhìn xuống cửa sổ, cánh quạt phi cơ trực thăng dần dần dừng lại. Lúc này Tần Mục nhìn ra loại hình phi cơ, là loại tiên tiến nhất năm 92, là tên gì thì hắn đã quên, đây là loại trực thăng được làm theo yêu cầu dành cho bộ đội đặc chủng.
Phi cơ trực thăng xuất hiện nhất thời khiến quần chúng kinh hô, liền lao tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Trong ánh mắt kinh dị lẫn sợ hãi của mọi người, trong trực thẳng có vài thân ảnh mạnh mẽ nhảy xuống, trên lưng đeo gì đó, bắt đầu xoay quanh hai bên trực tiếp không ngừng mở ra.
- Ách!
Tần Mục nhìn thấy đó là những sợi dây đỏa, thứ này hắn từng gặp qua, đó là lúc ở Dược Mã hương. Thứ kia cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ẩn ý của nó thật trực tiếp, đó chính là hai chữ “quân quản”.
Toàn bộ các địa vực, chỉ cần dính dáng tới hai chữ này, đại biểu chỉ có một ý tứ, nghiêm cấm bất kỳ người nào không có mệnh lệnh dám bước vào trong khu vực bị quân quản, nếu không quân nhân có quyền bắn chết người tại chỗ mà không có tội, mà khu vực quân quản cũng chỉ có quân nhân mới được bước vào.
Vương Hải Đào đương nhiên cũng biết, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, nhưng không thể mở miệng hỏi Tần Mục, bởi vì trong mắt Tần Mục cũng lóe lên vẻ nghi hoặc.
Hai gã quân nhân đeo súng tự động đem dây đỏ nhanh chóng cố định tới lối vào bệnh viện, sau đó quay về trên trực thăng, đem tấm bảng trắng viết chữ đỏ “Quân quản” treo lên, lại cầm súng trên tay, làm ra tư thế chuẩn bị tùy thời nổ súng.
- Thật ngưu ah!
Vương Bình thốt lên một tiếng than thở tận đáy lòng:
- Con mẹ nó như vậy mới gọi là ngưu bức!
Hắn vừa dứt lời, trên trực thăng lại có vài quân nhân nhảy xuống, động tác thật nhanh nhẹn tiêu chuẩn, Tần Mục phỏng chừng tùy tiện đi ra một người đã có thể đánh gục toàn bộ mọi người trong phòng bệnh.
Vương Bình không ngừng lẩm bẩm, sau khi các quân nhân đã vào vị trí, cánh quạt cũng dừng lại. Đến lúc này trên phi cơ nhảy xuống một thân ảnh dáng người uyển chuyển nhưng đầy uy vũ hiên ngang.
Nhóm người Tần Mục đang ở trên phòng bệnh lầu hai, lúc này mắt hắn đã quen với ánh sáng, vừa thấy được nữ quân nhân kia, miệng hắn chậm rãi há hốc lên.
Hàn Tuyết Lăng! Nữ quân nhân gióng trống khua chiêng đi tới bệnh viện huyện Lan Trữ không ngờ chính là vị hôn thê của hắn, Hàn Tuyết Lăng.
Hàn Tuyết Lăng bước xuống, quân nhân đứng gần nhất đưa tay chào sau đó báo cáo gì đó. Hàn Tuyết Lăng gật đầu, đưa mắt quét lên tòa lầu bệnh viện, khóe môi hiện tia cười trào phúng, mang theo hai gã quân nhân võ trang đi thẳng vào trong bệnh viện.
Dù Tần Mục ngu ngốc cũng phải biết nàng đến tìm mình. Bằng không nàng làm sao rảnh rỗi từ xa xôi vạn dặm chạy tới tỉnh Bắc Liêu đây?
Vương Bình oa oa kêu lên:
- Cha, thấy không, đây mới là nữ nhân ngưu bức, cha có người quen biết trong bộ đội hay không, con muốn cưới nữ nhân như vậy làm lão bà!
Tần Mục nghe được lời này trong miệng thiếu chút nữa phun máu, dù tính khí hắn trầm ổn cũng bị câu nói ngu ngốc này của Vương Bình làm suýt chút nữa cười ra tiếng.
Vương Hải Đào tức giận trừng mắt nhìn Vương Bình, không còn chút vẻ thành thật trung hậu giả tạo vừa rồi, mắng:
- Lớn như vậy cái gì nên nói không nên nói, mày còn cần tao dạy hay sao?
Tần Mục mỉm cười, nói:
- Bình thiếu còn trẻ, nói vài lời cũng có thể lý giải.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu. Tuy hắn cùng Hàn Tuyết Lăng bất hòa, nhưng dù sao nàng cũng là hôn thê trên danh nghĩa của hắn, tuyệt đối không cho phép người khác nhớ nhung. Hắn nói xong lại cười nói:
- Đương nhiên vị vừa rồi anh cũng đừng nhớ, hình như đó là vị hôn thê của tôi.
Những lời này không khỏi có chút kinh thế hãi tục, Tần Mục chỉ là một phó bí thư huyện ủy nho nhỏ, sao có khả năng có vị hôn thê là nữ sĩ quan có thể tự do điều động trực thăng quân dụng tác chiến? Nếu hắn thật sự có kỹ năng này, hắn còn chịu đi làm người thứ ba trong một thị trấn biệt khuất như vậy?
Vương Bình quyệt miệng khinh thường:
- Chỉ với anh?
Không những Tần Mục cau mày, kể cả Vương Hải Đào cũng thầm than con mình quá mức bừa bãi, đều trách mình bình thường quá che chở hắn.
Phảng phất như nghiệm chứng Tần Mục cũng không nói dối, thanh âm ủng da đầy tiết tấu đang đến gần, nương theo thanh âm súng ống lên đạn, trong lòng Tần Mục cũng không biết nguyên nhân Hàn Tuyết Lăng đến nơi này.
Cừu Tiểu Bằng giãy dụa muốn đứng lên, Tần Mục ho khan một tiếng, khẽ lắc đầu ngăn cản động tác của hắn.
- Đông!
Một tiếng vang nặng nề, cửa phòng bệnh bị mạnh mẽ đá bay, rơi xuống mặt đất, ngay lúc cửa phòng bị đá văng hai gã quân nhân đặc chủng tay cầm súng lao vào, súng ống chỉ thẳng vào mấy người bên trong, một người quát lớn:
- Không được nhúc nhích!
Bốn người vội vàng giơ lên hai tay, với mệnh lệnh của quân nhân chỉ biết quân lệnh là chỉ thị cao nhất vốn không thể giảng đạo lý, vạn nhất phát sinh chuyện gì không vui, viên đạn tuyệt đối không có mắt.
Bốn người bị khống chế, nữ sĩ quan mới xuất hiện tại cửa. Nàng khoanh tay trước ngực, dựa người vào khung cửa, quét mắt nhìn bốn người bên trong, mang theo dáng cười khẽ, thanh âm thanh thúy vang lên:
- Ai gọi là Vương Bình?
Vương Bình khó thể tin trợn tròn mắt, một tay chậm rãi buông, chỉ vào mũi mình hỏi:
- Tôi?
Vương Hải Đào đang muốn ngăn cản đứa con ngu ngốc kia, nhưng phát hiện đã không còn kịp, hai gã quân nhân chỉ nháy mắt đã đem họng súng nhắm ngay Vương Bình, đồng thời quát:
- Không được nhúc nhích!
Vương Bình vội vàng giơ tay lên, cho dù là người dũng mãnh thế nào nhưng nếu bị quân nhân đặc chủng dùng súng chỉ thẳng vào mặt, trừ phi không sợ chết, nếu không khẳng định trái tim đều nứt.
Khóe môi Hàn Tuyết Lăng hiện tia mỉm cười, hơi có chút hương vị tiểu thư khuê các mặc nhung trang ra chiến trường. Nàng nhẹ nhàng đập đập mũi giày, uyển chuyển đi tới trước mặt Tần Mục, trên mặt hiện lên tia chán ghét lẫn khinh bỉ, băng sương nói:
- Không tiền đồ, thật dọa người! Bị người đánh cần đánh trở về, sau này anh đừng đem mặt ra nói với người khác anh là con cháu nhà quân nhân!
Quả nhiên, Tần Mục xuất thân quân nhân thế gia, Vương Hải Đào cảm giác lông tóc toàn thân không tự chủ được tuôn mồ hôi lạnh, trên trán nóng hừng hực, giống như bị lửa thiêu. Ngay từ đầu Vương Hải Đào cũng cảm giác được Tần Mục có tác phong của quân nhân, sống lưng thẳng thắn thật giống vị lão nhân trong truyền thuyết, bây giờ không thể làm cho hắn không nghĩ loạn.
Tần Mục cười khổ một tiếng, vốn muốn làm việc lặng lẽ tạm lánh nhất thời, sau đó sắp xếp một trận thế bố cục trong huyện Lan Trữ, bây giờ bị Hàn Tuyết Lăng xuất hiện khiến tình huống càng thêm khó khăn. Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng nói:
- Cô làm như vậy có từng suy nghĩ tới hậu quả không?
Hàn Tuyết Lăng hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay chỉ chỉ Vương Bình, lại âm trầm nói:
- Ấu đả quân nhân hiện dịch, lấy tội phản quốc luận xử, giết!
Thanh âm nàng không lớn, nhưng tràn ngập hương vị tiêu điều xơ xác. Đôi môi đỏ mọng phun ra một câu nói không chút cố kỵ, ba chữ “tội phản quốc” giống như tiếng sấm tuôn ra trên đỉnh đầu, tạc Vương Hải Đào mất đi hồn phách, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất. Hàn Tuyết Lăng xuất hiện quá mức rung động, cho dù Vương Hải Đào ở trong huyện Lan Trữ tung hoành mấy chục năm, đã trải qua thật nhiều mưa gió cũng bị dáng vẻ không chút tình cảm kia làm hoảng sợ, không gánh chịu nổi áp lực tâm lý miệng sùi bọt mép ngất xỉu.
- Cha!
Vương Bình hô to một tiếng, muốn buông tay lao tới chỗ Vương Hải Đào.
- Ba! Ba!
Hai tiếng vang, hoa lửa bùng nổ bên chân Vương Bình, khiến hắn hết hồn thét chói tai, cuống quýt giơ tay lên cao, thần tình sợ hãi rúc sâu vào góc tường.
Cừu Tiểu Bằng ngây ngốc nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Tần Mục. Ánh mắt Tần Mục lộ tia bất mãn, lạnh lùng quát:
- Đủ rồi, cô hồ nháo đã đủ chưa?
Từ khi Tần Mục nhận thức Hàn Tuyết Lăng, luôn luôn biểu hiện ôn văn nho nhã, tiến lui có độ, không hề có chút vẻ tức giận bao giờ. Lúc này hắn thình lình gầm lên giận dữ, cổ Hàn Tuyết Lăng như bị gỉ sét chậm rãi quay đầu nhìn Tần Mục, nghi ngờ hỏi:
- Vừa rồi là ai nói chuyện?
Cơn tức của Tần Mục nhất thời bốc lên, hắn có thể nén giận nhìn Cừu Tiểu Bằng bị đánh, chính là vì không muốn đập cỏ động rắn. Tần lão gia tử đem hắn an bài tại địa phương này, khẳng định là có dụng ý riêng của mình. Tần Mục biết chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn chuyện lớn, nghĩ muốn làm một trận lớn tại huyện Lan Trữ, hắn có thể âm thầm tiến vào huyện Lan Trữ bắt đầu bố cục, cơ hội tốt như vậy đã bị Hàn Tuyết Lăng phá đi, trong lòng hắn làm sao không giận? Huống chi Hàn Tuyết Lăng chỉ vì một chút chuyện bị khinh bỉ lại cho trực thăng quân dụng xuyên qua hơn nửa quốc gia, lãng phí bao nhiêu tài nguyên, Tần Mục làm sao không đau lòng?