Tần Mục gật gật đầu, dặn lão Tề một tiếng, đưa Trương Thúy, Bạch Nhược Hàm đến Tây Sơn thôn, sau đó nhảy lên xe Jeep cùng Lưu Đại Hữu chạy về Hà Tử trấn.
Trên đường, Tần Mục giải thích với Lưu Đại Hữu:
- Lưu đại ca, anh xem, vốn định mời hai vị nếm thử đặc sản Tây Sơn thôn, ai ngờ xảy ra việc này.
Lưu Đại Hữu đang chuyên tâm lái xe, cắn răng nói:
- Việc này nếu thật sự do Lý Kim Bưu làm, cho dù là Lý Đại Đồng ra mặt nói chuyện lão tử cũng không bỏ qua.
Tần Mục chỉ mỉm cười, không nhắc lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đường, tâm tư đã bay tới Hà Tử trấn.
Hai người hung hăng vọt vào trong trấn, Lưu Đại Hữu cho xe dừng lại ngay cửa đồn công an, xông vào nhìn nhân viên trực ban kêu lên:
- Hai người đi với tôi, mang theo đồ chơi, có vụ án!
Tần Mục đứng ngoài cửa châm thuốc lá chậm rãi hút. Lý Kim Bưu có nhà có sự nghiệp, nếu thật là hắn làm, sẽ không giấu Hà Tinh trong nhà hắn…Hẳn là chính lão bà của hắn cũng không cho phép hắn làm chuyện này.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tần Mục chờ Lưu Đại Hữu dẫn người đi ra liền đem ý nghĩ của mình nói với hắn.
Lưu Đại Hữu gật gật đầu, phái một người mặc thường phục đến cửa nhà Lý Kim Bưu canh chừng, xem Lý Kim Bưu có động tĩnh gì, sau đó lôi kéo Tần Mục đi thẳng về nhà Lý Đại Đồng.
Thật không xảo, Lý Đại Đồng không ở nhà, hiện tại nếu cần đi chúc tết cũng đã đi xong, công tác không gấp, qua mười lăm mới chính thức đi làm, Lý Đại Đồng có thể đi nơi nào?
Tần Mục cau chặt mày, ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho hắn có cảm giác choáng váng.
- Không cần gấp, Lưu đại ca, chúng ta trước tiên tìm một chỗ ăn cơm đã.
Nhìn bộ dạng nổi giận của Lưu Đại Hữu, Tần Mục nhẫn nhịn nỗi lo lắng trong lòng, mở miệng đề nghị.
- Lão tử còn ăn cái rắm!
Lưu Đại Hữu nổi giận đùng đùng kêu lên.
- Đừng tức giận như vậy!
Tần Mục trầm tĩnh cười, nói:
- Việc này có phải do Lý Kim Bưu làm hay không chúng ta còn chưa biết chính xác đâu.
- Tiểu Tần, ca đây là đang giúp việc cho cậu đâu, vì sao cậu còn có vẻ không nóng nảy như vậy?
Lưu Đại Hữu trừng mắt nhìn Tần Mục kỳ quái hỏi, câu nói này đã thuyết minh quan hệ giữa hắn cùng Tần Mục càng thêm gần gũi.
Tần Mục cười nhẹ rít một hơi thuốc lá, sau đó phun ra. Không khí rét lạnh hòa lẫn khói thuốc đem gương mặt hắn biến thành một mảnh thần bí mông lung.
Vừa lúc đó bộ đàm của Lưu Đại Hữu chợt vang lên. Ở thời đại mà điện thoại di động còn chưa được thông dụng, đắt tiền đến muốn chết, bộ đàm già cỗi biến thành phân phối trụ cột cho nhân viên công an.
- Đầu nhi, tiểu tử đó đi theo một người ra ngoài, tôi có cần theo sau hay không?
Tiểu cảnh sát xin chỉ thị.
- Bọn hắn đi về phương hướng nào?
- Phía đông, hình như là bên Đông Sơn thôn.
- Đi theo!
Lưu Đại Hữu hạ lệnh, lôi kéo Tần Mục nhảy lên xe Jeep chạy thẳng tới Đông Sơn thôn.
Vốn thân thể còn chưa khôi phục, tuy rằng nắm tay của Hồ lão tứ không mạnh nhưng mỗi quyền đều đánh vào da thịt, lại chưa ăn cơm, dạ dày của Tần Mục đã có chút khó chịu. Chờ khi xe rẽ mạnh sang một bên, rốt cục hắn đã không còn nhịn được nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ xe oa một tiếng phun ra.
- Chi…
Lưu Đại Hữu nhanh chóng giẫm phanh, nhảy xuống xe nâng Tần Mục bước xuống, liên tục hỏi:
- Tiểu Tần, cậu thế nào?
Tần Mục dựa trên cánh tay Lưu Đại Hữu, cố gắng mỉm cười, khoát tay. Khi hắn vừa định đứng thẳng người lên, đột nhiên ánh mắt ngừng lại chỉ vào vài bóng người ở khe núi cách đó không xa, nói:
- Lưu đại ca, anh xem mấy người kia đang làm gì?
- Di? Ao Tử trấn Hứa Lục?
Ánh mắt Lưu Đại Hữu thật tốt, nhìn ra được là người quen biết.
- Sao lại thế này?
- Có kỳ quặc, chúng ta cùng đi qua!
Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu trao đổi ánh mắt, từ triền núi chậm rãi đi xuống, theo sau hai người kia. Lưu Đại Hữu còn cẩn thận kiểm tra súng lục trên đai lưng của mình.
Cuối khe núi là một gian nhà gỗ sơ sài. Nhìn vài người đi vào nhà, Lưu Đại Hữu thấp giọng nói với Tần Mục nơi này là nơi nghỉ chân của người săn thú, từ sau khi tịch thu súng săn, nơi này đã lâu không người đến.
Tần Mục gật gật đầu, chỉ chỉ vào bộ đàm của Lưu Đại Hữu, ý bảo hắn khóa lại. Lưu Đại Hữu gật đầu, cầm súng lục trong tay, đóng lại bộ đàm, chậm rãi đi về hướng căn nhà kia.
Tần Mục nhìn xung quanh nhưng không đi theo Lưu Đại Hữu, mà đi sang một bên vòng qua.
Căn nhà gỗ rách nát, ngoại trừ một cánh cửa bốn phía còn có thật nhiều lỗ thủng lớn. Tần Mục cẩn thận đi vòng ra sau nhà, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
- Bộ dạng con quỷ nhỏ này thật là xinh đẹp, mày ra một ngàn đồng là cho ăn mày sao?
Một thanh âm thô lỗ đột nhiên vang lên, không biết bàn tay vỗ vào địa phương nào phát ra tiếng vang lớn.
- Đừng, đừng, đừng đánh vợ tôi, từ từ thương lượng, còn có thể nhiều hơn, nhiều hơn…
Một thanh âm yếu đuối vang lên.
- Nhiều? Nói cho mày biết, Lý đại lão bản chịu bỏ ra hai ngàn đồng mua nàng. Nếu không nể tình chúng ta là thân thích, có chuyện tốt nghĩ tới mày, mày muốn sờ con quỷ nhỏ này chỉ là nằm mộng.
- Đại Xuân ca, anh cũng biết tài sản của tôi, nhiều nhất tôi chỉ lấy ra được một ngàn rưỡi thôi ah.
Thanh âm yếu đuối xen lẫn khẩn cầu.
- Cút đi! Mày cho rằng lão tử không biết trong nhà của mày có một cái lư hương xem như đáng giá vài đồng tiền. Một ngàn tám thêm lư hương, tao tính tiện nghi cho mày!
- Đại Xuân ca, lư hương kia là tổ tiên truyền xuống tới, tôi không dám động, thật sự không dám động ah!
Thanh âm yếu đuối cầu khẩn nói.
Tần Mục chấn động, nghiêng đầu nhìn vào lỗ thủng cao chừng nửa người, chỉ thấy trong miệng Hà Tinh bị đút mảnh vải rách, thần tình hoảng sợ nhìn một nam nhân tráng kiện trước mắt.
Trên người Hà Tinh mặc bộ quần áo mỏng, một chiếc áo bông màu hồng bị ném sang một bên. Hai tay nam nhân đang nắm lấy áo của Hà Tinh làm bộ như muốn xé rách, miệng cười quái dị:
- Hứa Lục, từ hôm qua bắt cóc cô nhóc này tụi tao cũng chưa động tới một đầu ngón tay, nếu mày không đáp ứng, các huynh đệ sẽ ở ngay trước mặt mày cho mày nhìn xem tụi tao làm sao chơi vợ mày!
Hà Tinh liều mạng giãy dụa nhưng tay chân lại bị trói chặt, bị nam nhân đạp một cái, một tiếng rên rỉ thống khổ từ trong cổ họng nàng vang ra, hai mắt kinh hãi nhìn nam nhân kia.
- Dừng tay!
Tần Mục không tự chủ được chui vào lỗ thủng, đứng thẳng người lạnh lùng nói:
- Lá gan của các anh thật lớn, ngay ban ngày chẳng những bắt cóc phụ nữ, còn dám mua bán văn vật? Không muốn sống nữa phải không?
Tần Mục vừa xuất hiện, bốn người trong phòng ngây ngẩn tại chỗ, chờ khi phát hiện chỉ có một mình Tần Mục ngoại trừ một người hơn ba mươi tuổi rụt rè sợ hãi tránh vào trong góc, ba người khác cười lạnh bước tới gần người hắn.
Hà Tinh liều mạng muốn giãy dụa đứng lên nhưng vô dụng, chỉ có thể chảy nước mắt nhìn Tần Mục không ngừng ô ô kêu lên.