Trong trực hệ, Hàn Đại Bình sắp xếp lão đại, bên dưới còn có hai em trai cùng một em gái. Em gái gọi Hàn Đại Lệ, chồng của bà là phó huyện trưởng một huyện thuộc thành phố địa cấp bình thường trong tỉnh Hải Bình, cấp bậc chỉ cao hơn Tần Mục một bậc. Người em trai thứ hai Hàn Đại An là tổng tư lệnh viên quân khu gần biển, là một nhân vật có thực quyền trong quân đội, vợ hắn cũng đảm nhiệm quân chức trong quân phương. Em trai thứ ba Hàn Đại Quân là một thương nhân, thuộc dị loại trong gia đình Hàn lão gia tử, vợ là con gái một ông chủ xí nghiệp phía nam, khi tiếp đón Tần Mục ánh mắt có chút không thoải mái.
Hàn lão gia tử đã hơn tám mươi tuổi, nhưng đi đường vẫn uy vũ sinh phong, tuy rằng gầy gò nhưng toàn thân lộ ra cỗ khí thế tinh khí thần, lông mày lưa thưa rụng gần hết nên ánh mắt càng thêm tinh quang sáng ngời. Nhiều năm sống đời quân lữ làm cho hắn chưa từng buông tha thói quen của mình, vẫn mặc quân trang kiểu cũ, ngồi trên chủ vị chờ đợi tiểu bối tiến lên chúc tết.
Vợ chồng Hàn Đại Bình dẫn đầu, con cháu đời thứ hai xếp thành hàng bắt đầu trình tự cần làm hàng năm. Sau bọn họ đến con cháu đời thứ ba dựa theo tuổi tác thứ tự lớn nhỏ đi lên, chúc phúc lão gia tử, sau đó dâng tặng tâm ý của các tiểu bối.
Trong con cháu đời thứ ba Hàn Tuyết Lăng nhỏ tuổi nhất, cho nên xếp hạng cuối cùng, Tần Mục đứng bên cạnh nàng cười nhẹ, học tập theo các tiểu bối chúc tết.
Hàn Tuyết Lăng đột nhiên kéo tay áo Tần Mục nhỏ giọng hỏi:
- Uy, anh có chuẩn bị lễ vật hay không.
Tần Mục cảm thấy buồn cười, nào có người đi hỏi vấn đề như vậy, cho dù hai người quan hệ vị hôn phu thê, lo lắng tới bối cảnh song phương cũng không nên hỏi rõ ràng như thế. Những lời này của nàng khiến hắn có chút thay đổi ấn tượng với nàng, có lẽ cô gái này chỉ là một cô gái có chút ngây thơ khờ ngốc mà thôi.
Tần Mục chỉ gật đầu, Hàn Tuyết Lăng vỗ ngực nói:
- Cũng may, nếu anh không mang lễ vật sẽ làm tôi thật mất mặt.
Tần Mục buồn cười, vội vàng cúi đầu nhếch môi, nha đầu này tuổi thật sự không lớn nhưng chuyện gì cũng dám nói, cái gì gọi là làm nàng mất mặt?
Mọi người tặng lễ vật, con dâu của lão tứ Hàn Đại Quân tặng lễ vật quý trọng nhất, là một pho tượng thọ tinh quốc sĩ Cảnh Thái Lam. Mọi người phát ra cảm thán, đồ chơi này ít nhất phải tới một vạn. Con dâu của Hàn Đại Quân dương dương tự đắc nhìn quanh bốn phía, hơi tiền của thương nhân hoàn toàn lộ rõ.
Vạn Phương lôi kéo tay Hàn Đại Bình nhỏ giọng than thở:
- Thật uất ức, hàng năm đều là bên tứ phòng khoe khoang, không biết đắc ý cái gì, không phải chỉ là có chút tiền mà thôi sao.
Đầu thập niên 90, một vạn đồng tuyệt đối là số tiền lớn. Nếu trong huyện trong hương có gia đình nào có chừng vạn đồng gởi ngân hàng, cũng sẽ người xưng tụng là “vạn nguyên hộ”.
Hàn Tuyết Lăng lôi kéo tay áo Tần Mục, lấy ra một chiếc vòng nhỏ giọng nói:
- Lễ vật của anh đáng giá không, nếu không anh đem chiếc vòng này đưa lên đi, cũng không kém hơn Cảnh Thái Lam bao nhiêu đâu.
Nói xong nàng cầm chiếc vòng nhét vào tay hắn, bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo nhưng lại trơn nhẵn như nước.
Tần Mục lắc đầu cười khổ, chúc tết cho lão gia tử mà đưa lên vòng ngọc còn không bị người chê cười chết sao. Xem bộ dạng cẩn thận của nàng, vòng ngọc là vật nàng yêu thích, Hàn lão gia tử còn không biết? Nếu tặng ra ngoài, Tần Mục mới thật sự bị mất mặt.
Tần Mục mỉm cười kéo Hàn Tuyết Lăng đeo vòng ngọc vào tay nàng, lắc đầu khẽ nói:
- Cô nha, nên trưởng thành hơn một chút.
Nói xong cũng không đợi nàng cự tuyệt, kéo nàng đi tới trước mặt Hàn lão gia tử.
Đối với việc Tần Mục trở thành vị hôn phu của Hàn Tuyết Lăng, Hàn lão gia tử vẫn luôn duy trì thái độ không phản đối cũng không cự tuyệt, cháu trai thất lạc nhiều năm của lão chiến hữu, Hàn lão gia tử lần đầu tiên nhìn thấy, sống lưng thẳng thắn của Tần Mục lập tức lấy được Hàn lão gia tử thưởng thức. Thanh âm của Tần Mục sáng sủa vang vang, mang theo vẻ mặt lưu loát, càng làm Hàn lão gia tử hài lòng gật đầu, vị cháu rể này xem ra thật sự không tệ.
Bái lạy xong, Tần Mục lấy ra khối ôn ngọc đi tới trước mặt Hàn lão gia tử nói:
- Hàn gia gia, mọi người nói ôn ngọc ấm lòng người, khối ôn ngọc này được nhiều người thưởng thức qua, hôm nay cháu không kịp chuẩn bị lễ vật nào khác, xin lão nhân gia vui lòng nhận cho.
Trong mọi người có nhân vật biết hàng, nhìn thấy khối ôn ngọc kia có người chợt kinh hô, Vạn Phương liền đi tới hỏi thăm giá cả.
- Cụ thể bao nhiêu tiền thì không biết, nhưng tôi từng xem qua loại ngọc kém hơn khối ngọc này một chút, bán hơn mười vạn.
Vị thân thích kia thật khẳng định nói.
Thanh âm người này không nhỏ, đại bộ phận mọi người trong phòng đều nghe được. Trên mặt Vạn Phương nhất thời hiện lên dáng tươi cười vui sướng, nhìn Tần Mục càng lúc càng cảm thấy vừa lòng.
Con dâu tứ phòng vốn đang dương dương tự đắc nhìn quanh bốn phía, nghe người kia nói khối ngọc của Tần Mục giá trị hơn mười vạn, lập tức hét lên một tiếng:
- Không có khả năng, ngọc của hắn làm sao mắc như vậy?
Không trách nàng không nhìn được hàng, có nhiều người không rõ giá trị của ngọc. Hàn lão gia tử nghe được giá trị của ôn ngọc cao như thế, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Mục, chăm chú hỏi:
- Cháu rể, nói cho ông nghe một chút xem, khối ngọc này mua bao nhiêu tiền?
Tần Mục mỉm cười, khiến Hàn Tuyết Lăng trộm đá hắn một cước. Động tác của cháu gái đương nhiên không qua mắt được Hàn lão gia tử, liền nhíu mày.
Đoán không ra dụng ý của Hàn lão gia tử, Tần Mục chỉ đành nói thật, đem giấy tờ mua ôn ngọc đưa ra, bên trên viết rõ là mười tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng. Sắc mặt Hàn lão gia tử bắt đầu trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Đồ vật mặc dù tốt, chỉ sợ lai lịch bất chính.
Nghe xong lời này, Tần Mục rốt cục thả tâm tư, mỉm cười nói:
- Ông nội, điểm này ông yên tâm, mẹ của cháu ở Mỹ có chút kinh doanh, số tiền này lấy từ lão Mỹ, dùng thật thoải mái.
Hàn lão gia tử từng trải qua chiến tranh, năm đó ngay cả Chu thủ tướng đều sử dụng bút máy chiến lợi phẩm của Mỹ, Hàn lão gia tử đương nhiên cũng như vậy, nghe thế cười ha ha, đem ôn ngọc đưa cho một cảnh vệ viên, cho hắn xuyên sợi dây đeo trên ngực.
Tâm ôn ngọc, lão gia tử cũng là người hiểu biết.
Cứ như vậy đại phòng của Hàn Đại Bình liền áp qua tứ phòng, mấy năm nay Vạn Phương lần đầu tiên được nở mày nở mặt, trong lòng vô cùng khoái hoạt. Chờ khi trở lại trong nhà, Vạn Phương đã bắt đầu hỏi Tần Mục muốn khi nào tổ chức kết hôn.
Tần Mục biết chuyện kết hôn phải do thế hệ trước quyết định, vì vậy chỉ nói nghe theo ý kiến trưởng bối. Hàn Đại Bình gật đầu nói:
- Người trẻ tuổi nên tiếp xúc nhiều hơn mới tốt. Vừa lúc Tuyết Lăng làm việc ở huyện Tây Bình không xa, hai đứa có cơ hội có thể tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn.