Người trẻ tuổi sẽ không tránh khỏi loại chuyện này. Tần Mục nghĩ, trước mắt không khỏi hiện ra dáng vẻ của người đi xa ngàn dặm kia, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Tiểu Hàm, hắn là ai vậy?
Thanh niên cũng nhìn thấy một màn vừa rồi khi Bạch Nhược Hàm giống như tình lữ lôi kéo tay Tần Mục, một màn kia rơi vào trong mắt khiến hắn thập phần khó chịu.
Bạch Nhược Hàm lạnh lùng nói:
- Người này là bệnh nhân của tôi. Quý Chí Cương, tôi đã nói qua với anh, đừng dùng tâm tư gì với tôi, chúng ta không thích hợp.
Tần Mục nghe xong lời này, suýt nữa muốn bật cười đi ra. Hiện tại đại sảnh bệnh viện có không ít người, Bạch Nhược Hàm nói chuyện không có chút che giấu, có thể thấy được nàng cực kỳ chán ghét thanh niên trước mặt.
- Tiểu Hàm, cô đừng nói như vậy thôi.
Quý Chí Cương nhìn thấy Bạch Nhược Hàm nói chuyện trắng ra như thế, cũng đem chuyện của Tần Mục gác sang một bên, vội vàng cợt nhả nói:
- Cha của cô là chủ tịch huyện, cha của tôi là bí thư huyện ủy, chúng ta chính là môn đăng hộ đối, tìm không thấy một đôi nào thích hợp hơn so với chúng ta đâu.
Tần Mục vừa nghe, liền nghĩ ra. Quan hệ giữa bí thư huyện ủy Quý Thu cùng chủ tịch huyện Bạch Quang Minh mấy năm nay rất khó nói rõ. Trong đầu Tần Mục bắt đầu lướt qua ấn tượng của chủ nhân thân thể này đối với hai người kia, chỉ có khái niệm mơ hồ “nhìn qua như hòa thuận kỳ thật lại đối lập”. Hiện giờ hắn chứng kiến thiếu gia bí thư theo đuổi thiên kim chủ tịch huyện, bên trong này có bao hàm hương vị đặc thù gì hay không? Ánh mắt Tần Mục chậm rãi híp lại.
- Không cần nói nữa, tôi đã nói qua, tôi sẽ không làm bạn gái của anh.
Bạch Nhược Hàm cắn môi, xoay người lôi kéo Tần Mục bước đi.
- Khoan đi đã.
Quý Chí Cương đưa tay muốn ngăn cản, nhưng không ngờ Bạch Nhược Hàm đi nhanh hơn nên tay hắn rơi lên vai Tần Mục.
Tần Mục chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, còn có cảm giác đau truyền đến. Nguyên lai Quý Chí Cương thấy không ngăn cản được Bạch Nhược Hàm, trong lòng phẫn hận khó tiêu, lại thêm vừa rồi một màn Bạch Nhược Hàm nắm tay Tần Mục hiện lên trong lòng, lực đạo trên tay hắn liền trầm trọng, hung hăng nắm bắt bả vai Tần Mục.
Tần Mục nhanh chóng xoay người, không nói hai lời một cước trực tiếp đá vào bụng Quý Chí Cương. Dựa theo tính cách của Tần Mục, cho dù là lão hổ hắn cũng dám nhổ râu, huống chi con trai của một bí thư huyện ủy? Bình thường Tần Mục luôn cười híp mắt không lộ vẻ gì, nhưng nếu thật làm cho hắn không nhẫn nhịn được, quả thật là còn dám nhào lên liều mạng.
Tần Mục căn bản không muốn tham dự đến chuyện của hai người, chẳng qua Quý Chí Cương cầu yêu không được lại lấy Tần Mục để trút giận, làm trong lòng hắn dâng lên lửa giận.
Bạch Nhược Hàm đưa tay che miệng giật mình nhìn Tần Mục. Ở thị trấn người không biết Quý Chí Cương rất ít, bình thường đều theo hắn a dua nịnh hót, đây là lần đầu chứng kiến có người dám động thủ với hắn.
Một cú đá này của Tần Mục rất xảo diệu, mặc dù không làm cho Quý Chí Cương cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, nhưng lưu lại dấu chân thật lớn trên áo của hắn, làm rối rắm trong lòng Tần Mục suy giảm không ít.
- Mày dám đá tao?
Trên mặt Quý Chí Cương lộ ra vẻ xấu hổ cùng giận dữ lẫn nóng nảy, gân xanh xuất hiện trên trán hắn.
- Đá mày làm sao vậy?
Tần Mục lạnh lùng nói:
- Có việc thì nói, đừng lộn xộn tay chân, mày cho là bệnh viện huyện là của nhà mày mở ra? Ân?
Khi Tần Mục nói chuyện lộ ra uy áp nhè nhẹ, Quý Chí Cương chỉ cảm thấy từ trên thân thể thanh niên kia lộ ra một cỗ khí thế của người quyền cao chức trọng, ở trong trí nhớ của hắn chỉ có một ít người tương tự như cha hắn mới có uy áp như thế. Trong khoảng thời gian ngắn Quý Chí Cương đoán không ra nội tình của Tần Mục, oán hận nói:
- Tiểu tử, tao nhớ được mày!
Tần Mục cười nhạt, khoát tay nói:
- Nhớ kỹ tao cũng không có chỗ tốt gì, đi nhanh đi, mẹ của mày gọi mày về nhà ăn cơm.
- Xì!
Bạch Nhược Hàm bị lời nói của Tần Mục làm bật cười, vội vàng che miệng lại, sắc mặt đỏ bừng.
- Có gan thì nói tên của mày ra, việc này không để yên!
Trên giày của Tần Mục dính không ít bùn đất, đá lên người Quý Chí Cương hiện lên dấu chân đặc biệt rõ ràng.
- Tần Mục, thôn trưởng Tây Sơn thôn Hà Tử trấn!
Tần Mục thản nhiên nói.
- Một tiểu thôn trưởng nho nhỏ, mày chờ đó cho tao!
Quý Chí Cương hung tợn nói.
- Chờ mày không thành vấn đề, nhưng mày có nên về nhà đổi thân quần áo trước hay không?
Tần Mục chỉ chỉ áo sơ mi của Quý Chí Cương, cười nói.
Quý Chí Cương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Bạch Nhược Hàm, xoay người vội vàng rời đi.
Con trai bí thư huyện ủy lại ngang ngược càn rỡ như thế, rất thú vị. Tần Mục nhìn theo bóng lưng Quý Chí Cương rời đi, như có suy nghĩ gì.
Tần Mục không chú ý tới trong đại sảnh lầu một có một lão nhân hơn năm mươi tuổi đang nhìn hắn, thoáng gật nhẹ đầu.
Một trường phong ba đã qua, Tần Mục theo Bạch Nhược Hàm đi tới nhà ăn bệnh viện. Trên đường Bạch Nhược Hàm hỏi thân phận của Tần Mục, Tần Mục toàn bộ trả lời, cũng tỏ vẻ cảm tạ với sự chiếu cố của Bạch Nhược Hàm.
Bạch Nhược Hàm nghe được Tần Mục nghiêm túc cảm ơn, ánh mắt híp thành vầng trăng non, cười nói:
- Ai nha, nhìn tuổi anh không lớn, nhưng lại đầy giọng quan, không làm bí thư huyện ủy đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Tần Mục khoát tay, vẻ mặt cao thâm nói:
- Thật không dám, thật không dám, nếu để cho Quý bí thư nghe được coi chừng cho tôi giày chật mang đâu.
Tần Mục cố ý nhắc tới Quý Thu, vì muốn nhìn xem phản ứng của Bạch Nhược Hàm. Quả nhiên sắc mặt Bạch Nhược Hàm nhất thời trầm xuống, thở dài thu liễm tươi cười, nhìn đồ ăn trước mặt ngẩn người.
Ngay khi Tần Mục đang lẳng lặng quan sát biểu hiện của Bạch Nhược Hàm, bờ vai của hắn bị người vỗ một cái.
Tần Mục cũng có chút tức giận, bờ vai của hắn hôm nay trêu chọc ai, vì sao ai cũng trở ngại với chỗ này? Hắn chậm rãi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Lý Đại Đồng cùng hai người của trạm Nông Khoa đứng sau lưng hắn. Mà bàn tay của Lý Đại Đồng đặt trên vai hắn chính là biểu hiện thân thiết mà thôi.
- Tần thôn trưởng, thương thế ra sao?
Trên mặt Lý Đại Đồng tràn ngập nụ cười giả tạo:
- Hai vị đồng chí trạm Nông Khoa…
Lời của hắn còn chưa nói xong, Tần Mục đã lạnh lùng nói:
- Anh là ai? Tôi không biết anh!
- Anh…
Lý Đại Đồng đang định tiến vào đề tài lại bị lời nói của Tần Mục ngăn chặn trong nháy mắt, sắc mặt thâm trầm xuống, liền bãi ra giọng quan, ho khan một tiếng nhìn nhìn hai người đứng bên cạnh, nặng nề nói:
- Tần thôn trưởng, anh đừng nói giỡn, việc này quan hệ tới vấn đề cải thiện cuộc sống nhân dân.
Tần Mục nháy nháy mắt, kỳ quái quay đầu hỏi Bạch Nhược Hàm:
- Bác sĩ, bọn họ là ai? Tôi không biết bọn hắn.
Giờ phút này bụng của Bạch Nhược Hàm như co rút lại, vừa rồi ánh mắt Tần Mục vẫn trong trẻo giới thiệu chính mình, tuyệt đối không thể nhanh như vậy bị mất trí nhớ, trừ phi Tần Mục cố ý làm như vậy là vì trốn tránh chuyện gì đó.
Bạch Nhược Hàm là nhân vật xuất thân từ gia đình quan trường, thấy thật nhiều chuyện lục đục như thế, tâm tư vô cùng lả lướt. Vừa rồi Tần Mục giúp nàng giải quyết Quý Chí Cương, xem như bánh ít đi bánh quy lại, nàng cố nén ý cười trong đáy lòng, nghiêm trang nói với Lý Đại Đồng:
- Vị đồng chí này, hiện tại anh ấy đang trong thời kỳ quan sát bệnh tình, thỉnh chú ý cảm xúc.
- Ách…
Lúc này Lý Đại Đồng mới chú ý tới cô gái tú lệ ngồi đối diện Tần Mục. Hắn tập trung nhìn lại, trong lòng liền toát ra một cỗ rét lạnh. Năm trước hắn vào trong huyện làm việc, từng gặp qua hình dáng của vị thiên kim chủ tịch huyện này.
Lý Đại Đồng bất hạnh đứng ở vị trí chủ quản nông nghiệp không lên không xuống, luôn luôn muốn tìm cơ hội kinh doanh quan hệ một chút, nhưng bất hạnh không có con đường, hiện giờ Bạch Nhược Hàm xuất hiện làm cho hắn cảm giác trước mắt nhất thời xuất hiện ánh rạng đông, vội vàng tươi cười nói:
- Thật xin lỗi bác sĩ. Tiểu Tần thôn trưởng vì chuyện dân sinh của hương dân nên bị thương thân thể, trên trấn chúng tôi vì cổ vũ cán bộ tốt như vậy nên đặc biệt để cho tôi đại biểu ủy ban trấn đến thăm anh ấy.
Hai người trẻ tuổi của trạm Nông Khoa đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi đi trên đường vị Lý phó trưởng trấn này liên tục quở trách Tần Mục không đúng, vì sao đi tới bệnh viện đảo mắt lại lật lọng rồi đây?
Bạch Nhược Hàm gật đầu nói:
- Vậy hãy chú ý một chút, hiện tại người bệnh không chịu nổi kích thích, đừng nói ra những lời quá khích!
Lý Đại Đồng vội vàng gật đầu, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho thiên kim chủ tịch huyện, hắn nhỏ giọng cười làm lành nói:
- Vậy hôm khác tôi lại đến, hôm khác đến. Chuyện tiểu Tần thôn trưởng ở bệnh viện cần làm phiền bác sĩ lo lắng.
Trong nháy mắt Lý Đại Đồng vốn muốn làm rụng Tần Mục lại giống như trưởng bối thân thiết vỗ vỗ sau lưng Tần Mục, biểu tình như đau lòng nói:
- Tiểu Tần thôn trưởng, cẩn thận dưỡng bệnh, tích cực phối hợp bệnh viện với bác sĩ ah.
Nói xong lại gật đầu với Bạch Nhược Phàm, không để ý tới hai người của trạm Nông Khoa, xoay người sải bước rời đi. Hai người kia khó hiểu, vội vàng theo đuôi.
- Xì!
Bạch Nhược Hàm thẳng tới khi không nhìn thấy bóng dáng ba người mới bật cười ra tiếng:
- Anh nha, lòng dạ thật không ít, có phải bị bọn hắn bức nóng nảy nên dùng bệnh làm tấm mộc đi.
Vẻ mặt Tần Mục đau khổ nói:
- Phải đó, làm cán bộ cơ sở thật khó khăn, còn phải cảm ơn bác sĩ Bạch trượng nghĩa giúp đỡ.
Bạch Nhược Hàm lườm hắn xem thường nói:
- Thôi anh đi. Nếu không nể tình vừa rồi anh giáo huấn Quý Chí Cương, tôi mới lười quản anh.
Tần Mục gật đầu, nói:
- Xem như tôi nhận ân tình của cô, hôm nào mời cô ăn cơm.
- Thôi đi, hiện tại anh cũng thanh tỉnh, nhưng bây giờ cũng là tôi mời đó thôi?
Ánh mắt Bạch Nhược Hàm lộ ra vẻ suy tư:
- Kỳ quái, sao vì sao tôi cảm giác bệnh của anh chỉ là giả bệnh?
Nói xong trên mặt chợt đỏ bừng, rất rõ ràng đang nhớ tới chiêu “Trảo nhũ long trảo thủ” của Tần Mục ở cửa phòng bệnh.
Tần Mục vội vàng ho khan một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Hai người không nói chuyện, mỗi người đều có tâm sự, bữa cơm ăn thật lặng lẽ.
Ban đêm, tâm tư Tần Mục bay đến Tây Sơn thôn. Có thiên kim chủ tịch huyện làm tấm mộc, Lý Đại Đồng sẽ không dám gấp gáp áp bách chính mình đi? Hắn đem mọi chuyện cần làm chải vuốt lại, làm ra một quyết định, ngày mai trở về Tây Sơn thôn!
Ngày tám tháng Giêng, trời trong xanh, bầu trời Tây Bình trấn ánh nắng chiếu sáng, tăng thêm vài phần ấm áp.
Tần Mục không nghe theo lời đề nghị của Bạch Nhược Hàm ở lại bệnh viện thêm vài ngày, hắn hiểu được thương thế của mình, chẳng qua là vì trốn tránh thế công của Lý Đại Đồng mà thôi. Bởi vì Bạch Nhược Hàm xảo diệu xuất hiện khiến cho trạng thái của Lý Đại Đồng rõ ràng đã có biến hóa, nếu hiện tại hắn còn không nhanh trở về tranh thủ kế hoạch, có lẽ sẽ có một cơn sóng mới chờ đợi đột kích tới hắn.
Vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, Bạch Nhược Hàm thấy hắn khăng khăng đòi xuất viện liền xin chỉ thị với bệnh viện, lo lắng cho sức khỏe của hắn nên cần quan sát thêm vài ngày, nếu bệnh tình không tái phát nàng sẽ quay về bệnh viện đi làm.
Tần Mục oán thầm, Bạch Nhược Hàm nói muốn chiếu cố hắn chỉ là giả, mục đích thực sự chỉ sợ là vì muốn tránh né Quý Chí Cương. Quan hệ khó hiểu giữa bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện hắn thật sự không muốn xen vào, đối với một thôn trưởng mà nói, khoảng cách kia đối với hắn không khỏi còn quá xa một ít.
Đã qua năm 91, người của các cơ quan đơn vị đã đi làm trở lại vào ngày tám tháng Giêng, đã bắt đầu bố trí nhiệm vụ của năm mối. Thật nhiều trí nhớ của chủ nhân thân thể ngày càng hiện rõ trong đầu Tần Mục, nếu như đúng vậy ngày mai hẳn là ngày ban lãnh đạo Hà Tử trấn mời toàn thể cán bộ thôn trấn đến dự hội nghị.
Khoảng cách từ bệnh viện huyện đi đến bến xe không xa, gọi xe ba bánh ngồi chừng mười phút là đến. Bạch Nhược Hàm dặn Tần Mục đợi nàng ở bến xe, vội vàng chạy về nhà lấy một ít quần áo, rất có ý tứ không cắm rễ ở núi sâu sẽ không quay về.
Thừa dịp vô sự Tần Mục cũng không tìm xe chuyên chở, ở niên đại của hắn khi đi đâu đều có xe con, đã rất ít có dịp tự mình tản bộ. Một lần nữa hít thở không khí tự nhiên, làm tâm tình của hắn bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
- Đứng lại, đứng lại, có người giật đồ ah!
Một tiếng gọi ầm ĩ thê lương vang lên bên cạnh hắn.
Tần Mục vội vàng quay lại, chỉ thấy một thanh niên mặc rách nát cầm túi xách của phụ nữ trong tay chạy nhanh như điên.
Động tác của thanh niên thật bối rối, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, khi chạy qua bên người Tần Mục, Tần Mục đưa chân ngăn cản, thanh niên lập tức vấp té bay ra ngoài quỳ rạp trên mặt đất kêu rên.
Tần Mục sửng sốt, theo thể trạng của người trẻ tuổi bị vấp té chỉ bất quá làm giảm bớt tốc độ bỏ chạy của hắn mà thôi, không thể nào té nặng như vậy mới đúng, hơn nữa vừa rồi chân của Tần Mục cũng không có cảm giác va chạm đau đớn, giống như bước chân của thanh niên kia vốn phù phiếm, căn bản không có bao nhiêu lực đạo.