Rượu qua ba tuần, lúc này mới uống rượu chậm lại. Bạch Quang Lượng cùng Quý Thu hai người một bên, mâu thuẫn đã nhiều năm, rượu này uống cũng có chút khó nuốt, nhưng mà tâm tư hai người đựt trên người Tần Mục, tuy miễn cưỡng vui cười, nhưng ít nhất vẫn ngồi cùng nhau.
Tần Mục nháy mắt với Quý Chí Cương, Quý Chí Cương sững sờ. Tần Mục liền dùng khóe mắt nghiêng nghiêng Bạch Quang Lượng. Quý Chí Cương bừng tỉnh đại ngộ, kế hoạch này chính là Quý Chí Cương thành chủ đạo, Tần Mục đảm nhiệm quân sư sau màn, cho nên có một số việc phải do Quý Chí Cương ra mặt. Kế hoạch muốn áp dụng thuận lợi, không có chính quyền đồng ý là không được, cho nên Quý Chí Cương trước hết phải đánh quan hệ tốt.
Theo lý Tần Mục cùng Bạch Quang Lượng quan hệ không phải là nông cạn, do hắn đưa ra kế hoạch này, cho dù Bạch Quang Lượng lúc ấy không thể đánh nhịp, cũng không yêu cầu quá hà khắc. Nhưng mà Tần Mục không muốn làm cho mình nhiễu khí tức buôn bán, không qua vài năm quốc gia sẽ đưa ra chính sách, đối với quan viên kinh thương có yêu cầu rất nghiêm ngặt, vì vậy đẩy Quý Chí Cương ra, cũng xem như là ý định của Tần Mục.
Tuy Quý Chí Cương không biết Tần Mục trong lòng nghĩ gì, nhưng cũng hiểu Tần Mục đang chỉ điểm cho bản thân, đợi Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng nói chuyện tới chỗ mấu chốt, hắn liền cười đứng dậy kính Bạch Quang Lượng một ly.
Bạch Quang Lượng nhìn qua Quý Chí Cương cười nói:
- Già rồi, về sau đã là thiên hạ của người trẻ tuổi.
Cũng không có nhiều lời, uống một ly.
Nhạc Hải là nhân tinh, lão cảm thấy bọn họ có lời gì đó, mình ở tại đây tuyệt đối không thích hợp, liền cười xin lỗi, nói mình đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Tác dụng của Nhạc Hải đã đạt tới, Tần Mục cũng không lưu hắn, ho khan một tiếng, dựa theo chương trình của mình là phân biệt mời rượu Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng, sau đó ngồi trên ghế ra ám hiệu cho Quý Chí Cương.
Trong nhà Quý Chí Cương bị lão đầu tử dạy bảo, tự nhiên cái gì cũng chuẩn bị tốt, khiêm tốn thỉnh giáo Bạch Quang Lượng mấy vấn đề, sau đó từ trong túi xách lấy vài trang kế hoạch đưa tới.
Bạch Quang Lượng hồ nghi nhìn qua Quý Thu, lại nhìn Quý Chí Cương, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn vào người Tần Mục. Tuy Tần Mục sớm đã biết rõ nội dung của kế hoạch, nhưng hắn vẫn giả bộ như hứng thú với nó, đứng người lên nói ra:
- Hai vị lãnh đạo, thực xấu hổ, tôi đi lấy mấy món hoa quả và các món nguội tới.
Nói xong, Tần Mục liền đi ra ngoài.
Bạch Quang Lượng thả lỏng hoài nghi trong lòng, cúi đầu đặt chú ý lên bản kế hoạch, hắn không biết Quý Thu khiến cho cái quỷ gì, Quý Thu đẩy con mình ra có phải gày hắn hay không, cho nên tập trung chú ý.
Quý Chí Cương đang muốn đứng lên đi theo Tần Mục rời đi, Tần Mục đi ra cửa đã quay đầu đóng cửa lại, có chút lắc đầu với hắn, Quý Chí Cương lập tức ngồi xuống, một màn này có tránh được con mắt của Quý Thu.
Người trẻ tuổi kia thật sự lợi hại! Quý Thu nghiêng đầu nhìn qua Quý Chí Cương, trong lúc vô tình Tần Mục có thể chế ngự đứa con kiệt ngạo bất tuân của mình, đây chính là tâm bệnh của Quý Thu.
Quý Thu nghĩ đến tâm sự, Bạch Quang Lượng xem kế hoạch, Quý Chí Cương mông đít như có kiến bò.
Sắc mặt Bạch Quang Lượng dần dần nghiêm trọng, càng xem vài lần, phát hiện bản kế hoạch này càng có khả năng xảy ra, quốc gia xói mòn chính là vài tỷ, vài chục tỷ, nhìn thấy câu cuối cùng có mấy chữ to bằng viết đỏ.
- Cuối cùng nhất, xí nghiệp quốc hữu biến thành tài sản của người khác, mà thiếu hụt quốc khố sẽ do dân chúng gánh chịu!
Đọc tới câu này liền nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lớn:
- Quý bí thư, kế hoạch này...
Quý Thu biết rõ Bạch Quang Lượng cũng ý thức được vấn đề tính nghiêm trọng, trầm trọng gật gật đầu nói ra:
- Đúng rồi, tôi đã xem qua. Nguy hiểm, rất nguy hiểm ah, nếu như chúng ta thực rơi vào đó, vậy sẽ bị dân chúng chửi rửa tới chết.
Tuy hai người chính kiến không hợp, nhưng mà lập trường vì dân tuyệt đối không sai lầm, Bạch Quang Lượng gật gật đầu, lại hỏi thăm Quý Chí Cương:
- Suy nghĩ này của anh vô cùng trọng yếu, cũng phi thường hợp thực tế. Cải cách cải cách, cũng không phải khẩu hiệu là được, cũng không phải cơ hồ tất cả phương án cải cách điều chính xác.
Quý Thu nghe Bạch Quang Lượng nói chuyện có chút chói tai, cũng không có phát tác. Từ khi Liên Bang Xô Viết chính biến diễn ra, kỳ thật hai người đã chuẩn bị tăng chức rồi, thời điểm này nếu như tiếp tục kiên trì mâu thuẫn, vậy thì chờ lên vị trí cao hơn sẽ tiếp tục có thêm một địch nhân, có chút được không bù mất.
Quý Chí Cương thấy hai lão đại sắc mặt khó coi, đã biết rõ Tần Mục tưởng tượng đã được bọn họ tiếp nhận, trong nội tâm đặc biệt bội phục Tần Mục, suy đoán ra phản ứng của hai người, nhìn qua Bạch Quang Lượng nói:
- Kỳ thật cũng không phải không có phương án giải quyết.
Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng trong mắt bắn tinh quang ra, Quý Thu càng cười mắng:
- Thằng ranh con, ngay cả lão tử cũng dám gạt?
Nhưng trong lời nói tràn ngập mừng rỡ.
Quý Chí Cương hứa hện ba ngày sau sẽ mang bản thảo phương án tới, sau đó đưa tới bàn công tác của hai người. Lúc kết thúc hắn đáng thương nói ra:
- Bạch thúc, cha, xem phân thượng con xuất lực, mọi người có thể lưu súp cho con không?
Quý Bạch hai người cười lên ha hả, liếc mắt nhìn nhau, cũng không có đáp ứng, cũng không có phản đối, trên mặt quan chỉ tươi cười, Quý Chí Cương đã biết rõ chuyện này có hi vọng.
Đợi đến lúc bọn họ nói hết, Tần Mục mang một bàn hoa quả đi vào, đằng sau đi theo là Nhạc Hải, trong tay mang theo mấy món hầm cách thủy.
Tần Mục đặt hoa quả lên bàn, nhìn Nhạc Hải nói ra:
- Nhạc lão bản, giới thiệu món ăn đặc sản một chút, đồ mà đại lão bản như anh mang lên, địa vị đồ ăn này chắc không nhỏ đâu.
Nhạc Hải không ngớt lời nói nào dám nào dám. Vừa rồi trong phòng bếp, Nhạc Hải chuyên môn tìm mấy người cũ của Phú Quý Môn, rốt cuộc biết thân phận của Tần Mục, âm thầm tắc luỡi. Một tiểu chủ tịch trấn có thể giúp bí thư và chủ tịch huyện có mâu thuẫn ngồi cùng bàn ăn uống, năng lực tuyệt đối không bình thường. Lại nghe nói Tần Mục trước kia có chân với Ngô lão bản, trong nội tâm đã có chủ ý, càng cung kính với Tần Mục.
- Bàn đồ ăn này danh tự rất đất, gọi là đông bắc loạn hầm cách thủy. Chỉ cần ăn đồ ăn này, cũng có thể như ngồi trong nồi hầm cách hủy, tuy đồ ăn tạp, nhưng mà cái nồi nước lại lại cho hương vị là tốt nhất. Tôi đặt tên cho món này là mùa thu hoạch đoàn viên.
Nhạc Hải đặt một bàn đông bắc loạn hầm cách thủy lên giữa bàn, hào hứng bừng bừng giới thiệu nói.
Người nói vô tìn, người nghe hữu ý, Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng trong nội tâm đều hiện ra suy nghĩ này, có thể ngồi chung với kẻ thù chính trị, nồi nước này không phải Tần Mục sao?
Quý Thu cười nói:
- Tốt, tốt cho một mùa thu hoạch đoàn viên, chỉ hy vọng huyện Tây Bình chúng ta ai cugnx như vậy, đều có mùa thu hoạch, đều đoàn viên!
Mấy người nâng cốc lên, sau đó ăn món ăn.