Ai nghĩ đến tiến vào khách sạn, nhân viên phục vụ lập tức nhận ra Tần Mục. Tần Mục vừa tiến tới quầy, nàng thần thần bí bí khom người tới trước nói:
- Ngày là chủ tịch trấn tiểu Đan tỷ nói sao?
Tần Mục nghi hoặc gật gật đầu, tiểu nha đầu này sao ép giọng nhỏ như vậy, cơ hồ đem bờ môi dán sát bên tai Tần Mục:
- Tiểu Đan tỷ đang ở phòng số 207, vài cảnh sát đang thẩm vấn chị ấy. Tiểu Đan tỷ là người tốt, anh nên nhanh đi giúp đi.
Tần Mục sững sờ, tại sao Lưu Đan bị công an thẩm vấn? Lưu Đại Hữu bên kia Tần Mục rất dễ dàng nói vài lời, nhưng mà cục công an không thẩm vấn trong văn phòng, lại chạy đến trong khách sạn, thậm chí còn vài tên, chuyện này khiến Tần Mục oán thầm.
Hắn giả bộ như bất động thần sắc, chỉ nói cho cô gái mở gian phòng cho nàng nghỉ ngơi. Cô gái thấy bộ dáng Tần Mục thờ ơ, trong miệng cũng không biết nói thầm cái gì đó, mang chìa khóa ba con số lấy ra, lạnh như băng lạnh nói ra:
- Phòng 206, hai mươi đồng.
Tần Mục mỉm cười, hắn đang phát sầu vì tìm gian phòng gần phòng 207 đấy, hiện tại cô gái này cố ý giải quyết nan đề cho Tần Mục, ngược lại rất hợp tâm ý của Tần Mục.
Nhìn thấy Tần Mục thản nhiên rời đi, tiểu cô nương bĩu môi, khinh bỉ Tần Mục, có lẽ trong lòng nàng Tần Mục thuộc về quan loại bao che cho nhua.
Tần Mục không nhanh không chậm đi đến lầu hai, lỗ tai dựng lên, đi thẳng đến phòng 206 đối diện 207, xuyên thấu qua khe hở cửa phòng 207 thì truyền ra một câu:
- Sao rồi em gái, chỉ cần em đáp ứng chuyện của anh, về sau thị trường buôn bán sỉ và lẻ trong huyện sẽ do em cầm, không cần dùng tiền.
Một giọng nói vang lên trong phòng.
Tiếng cười này rất rõ ràng, con mắt Tần Mục híp lại, đi đến trước phòng 207 sau đó gõ cửa một cái.
- Ai không có mắt đấy, Tam nhi, đi xem đi.
Bên trong truyền ra giọng nói bất mãn,
Lúc này sau đó Tần Mục nghe được âm thanh hùng hổ, bỗng nhiên cánh cửa mở ra, một người trẻ tuổi mặc áo khoác vải bông mau xanh, trong miệng ngậm một điếu thuốc, đội mũ da nghiêng, mặt mũi tràn đầy nét côn đồ. Tần Mục thấy hắn kéo cửa ra, nhìn thấy phù hiệu trên áo của người trẻ tuổi này, trên đó viết hai chữ "Liên phòng".
- Chuyện gì?
Tên trẻ tuổi tên là Tam nhi này liếc xéo nhìn qua Tần Mục.
- Tôi đi vào trong huyện tìm bạn của mình, cô ấy ở trong gian phòng này, các người là ai?
Tần Mục mặt không đổi sắc, muốn đi vào trong phòng.
- Đợi lát nữa mày hãy tới đây, mày là thằng nào? Không biết bọn ông đang làm việc sao? Nơi này không có bạn của mày, cút đi đi.
Tam nhi thò tay bắt lấy cánh tay Tần Mục, đẩy Tần Mục ra sau, Tần Mục lảo đảo.
Bên trong truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Lưu Đan, theo sát đó là tiếng quát tức giận.
- Mày nên thành thật một chút cho lão tử, nói cho mày biết, tới nơi này phải tuân thủ quy củ của lão tử.
Tần Mục vốn bị Tam nhi đẩy đã phát hỏa, cộng thêm nghe tiếng kêu sợ hãi của Lưu Đan và người đó quát lớn, lửa giận của hắn như thiêu đốt cả khách sạn này. Hắn sửa sang lại kiểu áo Tôn Trung Sơn trên người, sống lưng thẳng tắp quát hỏi:
- Liên phòng viên dám động thủ với quần chúng, xem ra chức cục trưởng của Lưu Đại Hữu không cần phải làm nữa rồi! Tránh ra, tôi muốn xem hôm nay là kẻ nào dám dẫn đầu bức hiếp quần chúng.
Sắc mặt Tần Mục nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, quan uy hồn nhiên mà thành, trong lòng Tam nhi có chút sợ hãi, tuy nhiên vẫn đứng chặn ở cửa ra vào, nhưng trong lòng không rõ lai lịch của Tần Mục. Lại nghe hắn gọi tên của cục trưởng cục công an, quay đầu vào trong hô:
- Cường ca, có người nháo sự.
- Thằng nào nháo sự lên đầu của tao?
Giọng nói kia gầm lên, một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc quần áo cảnh sát đi tới. Tóc trên đầu rất dài, che cả lỗ tai lại, trên gương mặt còn mang theo vẻ khó chịu, con mắt hung ác hiếp thành một đường thẳng, con mắt chỉ hé ra một chút, lộ ra vẻ âm tàn ác độc. Hắn lảo đảo đi tới trước mặt Tần Mục, hung dữ nói:
- Huynh đệ, tới nơi này làm gì?
Há miệng đã sặc mùi rượu.
Tần Mục hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Nhân viên công vụ uống rượu trong giờ làm việc, uy phong thật lớn.
Những lời này quan vị mười phần, nói rõ là răn dạy của thượng cấp với hạ cấp. Tên này dùng ánh mắt khó chịu dò xét Tần Mục, trong trí nhớ của hắn nhớ rõ từng quan viên số một của huyện. Muốn nói phía trên có người thì hắn có thể ở lại trong khách sạn nhỏ hay sao? Tên này khó chịu tăng cao, cảm thấy Tần Mục nói chỉ là dọa người mà thôi, nghiêng đầu hỏi:
- Tam nhi, nó nói tới đây làm gì?
Tam nhi nghe tên này hỏi, cũng cảm giác Tần Mục không có địa vị gì, vội vàng cười nói:
- Nói tới đây tìm người.
Tên cảnh sát vung tay lên, giống như Tần Mục chính là con ruồi, không kiên nhẫn nói ra:
- Đi chỗ khác chơi, nơi này không có người mày tìm.
Nói xong đi vào trong phòng.
Thời điểm này Tần Mục không thể lộ thân phận, nếu lời này truyền đi, không chừng sẽ truyền thành tin đồn. Tam nhi cười đắc ý, phun một câu:
- Thằng ngu!
Sau đó đóng cửa lại.
Tần Mục lập tức trở lại, dùng điện thoại trong khách sạn điện tới văn phòng của Lưu Đại Hữu, nói mấy câu rõ ràng lại đi lên lầu hai, lần nữa gõ cửa phòng 207.
- Mẹ kiếp, phiền chết được!
Vẫn là tên Tam nhi đi ra cửa mở, một cước đá vào bụng Tần Mục. Tần Mục do không kịp đề phòng, tuy vẫn lui ra phía sau, nhưng mà vẫn bị đế giầy của Tam nhi lưu ấn ký thật lớn.
Giờ phút này Lưu Đan trong phòng đã nghe ra giọng của Tần Mục, nàng cũng là người hiểu ý, biết rõ mình không thể gọi tên của Tần Mục, liền ngồi dậy cắn môi, vẻ mặt tức giận nhìn qua tên cảnh sát.
- Ơ, tiểu Đan muội tử ah, tại sao hận ca ca như vậy? Ca ca lần trước đã nói với em rồi, chỉ cần em đáp ứng chuyện của anh, anh sẽ cho em ăn sung mặc sướng. Ơ, vừa nói như thế thật không nhìn ra, thời gian dài không gặp, gương mặt của em càng mọng nước nha.
Tên cảnh sát này cười lên ha hả, trong giọng nói tràn ngập lỗ mảng, hắn đi lên muốn sờ gương mặt của Lưu Đan.
Lưu Đan cắn môi, đợi đến lúc tên cảnh sát tới gần, xuất kỳ bất ý đá vào đũng quần của hắn một cước. Tên cảnh sát này lại không ngờ Lưu Đan cũng dám ra tay, vì vậy hắn như con vịt bị người ta bóp cổ, tên cảnh sát này quỳ xuống ôm đũng quần và cái miệng há to ra, mang theo một loạt động tác cực kỳ chậm chạp, lúc này hắn nằm rạp xuống đất. Ba tên bên cạnh hoảng sợ cuống quít kêu "Cường ca" "Cường ca", sau đó đi tới gần tên này.
Lưu Đan thừa cơ hội này một xông ra ngoài, Tam nhi đang muốn ngăn cản, Tần Mục vừa bị hắn đá một cước vùng lên, đánh ra một đấm, vừa vặn đánh vào ót của tên Tam nhi, Tam nhi trợn trắng mắt bất tỉnh.
- Móa, con nhỏ lẳng lơ kia, các huynh đệ bắt nó cho tao, đánh cảnh sát, tội thêm một bậc!
Tên cảnh sát kêu rên nói ra.
Nhận được điện thoại của Tần Mục, trong lòng Lưu Đại Hữu chấn động.
Một đám liên phòng ngăn cản con gái người ta trong phòng khách sạn, lại là bạn của Tần Mục, việc này làm ầm ĩ ra ngoài thì mặt mũi Lưu Đại Hữu hắn đặt ở đâu? Hắn lòng như lửa đốt kêu mấy người vọt ra sân rộng, trong miệng kêu to.
- Không có việc gì đều đi theo!
Hắn lập tức chui vào trong xe Jeep, đám công an bên kia cũng chờ nghe lão đại ra lệnh, nghe được lão Lưu hô lên, quả thực là động viên toàn cục, trừ những người thu phát không nhúc nhích ra, những người khác đều chạy đi. Lưu Đại Hữu chính là hảo thủ hình sự, hắn đã hô như thế chính là phá án, có ai không muốn biểu hiện trước mặt cục trưởng, kỳ vọng đạt được thưởng thức?
Lưu Đại Hữu mặc kệ đằng sau, chio vào trong xe Jeep chạy ra ngoài. Không có năm phút đồng hồ đã đi tới cửa khách sạn nhỏ kia, nhảy xuống xe đi vào bên trong.
Nữ phục vụ còn không rõ chuyện gì, nhìn thấy một đám cảnh sát xông vào trong, sau đó mang giấy chứng minh công tác và lao lên lầu, cô gái sợ tới mức ôm đầu, kinh hô:
- Không liên quan tới tôi, tôi cái gì cũng không biết, tôi cái gì cũng không biết...
Lưu Đại Hữu đi vài bước lên lầu hai, vừa vặn trông thấy phiền tên cảnh sát và mấy tên liên phòng vây quanh Tần Mục. Trước ngực Tần Mục còn ôm Lưu Đan, sau lưng kiểu áo Tôn Trung Sơn còn có mấy dấu chân to, xem xét là bị bọn chúng đá.
Lưu Đại Hữu nóng tính lên, người thô kệch không hiểu tiết chế cái gì, cấp tốc đi lên vài bước, dùng năng lực tham gia quân ngũ năm đó, cũng mặc kệ họ Tôn họ Lưu, trực tiếp đánh gục mấy tên này.
- Con mẹ nó, thằng nào to gan như vậy, ngay cả bọn tao mà cũng dám...
Tên cảnh sát nhìn thấy mấy tên liên phòng té xuống, trong miệng kêu gào xoay người lại, nhưng nói còn chưa dứt lời thì nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lưu Đại Hữu nhìn chằm chằm vào hắn, xương cốt trên người của hắn như gãy vụn, thân thể lập tức cúi xuống.
Lưu Đại Hữu chỉ vào tên cảnh sát này, bờ môi không bị khống chế run rẩy lên. Tần Mục ở trên địa bàn của hắn bị người ta đánh, chuyện này làm cho Lưu Đại Hữu chịu sao nổi?
Tần Mục vịn Lưu Đan chậm rãi đứng lên, cười lạnh một tiếng nói ra:
- Hừ, quan uy thật lớn, khí thế thật lớn.
Nói xong cũng không để cho Lưu Đại Hữu có cơ hội nói chuyện, hắn lườn qua bên cạnh và mang Lưu Đan vào phòng.
Lưu Đại Hữu từ ánh mắt Tần Mục nhìn ra cũng không có trách hắn, nhưng mà hắn bày ra tư thái như vậy, làm cho Tần Mục biết rõ Lưu Đại Hữu hắn không hiểu chuyện này là gì.
Kỳ thật đây là sai sót ngẫu nhiên, Lưu Đại Hữu hắn xem như cảm kích, cũng không có khả năng bố trí không chê vào đâu được. Lưu Đại Hữu đợi đến lúc Tần Mục đóng cửa lại, thì giận dữ hét:
- Bắt mấy thằng ranh con này về tra khảo ngay! Nếu như hôm nay không phải đột kích kiểm tra, thật sự không thể biết đám ranh con này làm việc nát như vậy! Nhanh chóng mang về tra khảo, hôm nay tôi không cho chúng hiểu được cảnh sát là cái gì thì tôi không làm cục trưởng.
Nói xong nhìn qua gian phòng 207, mang người rời khỏi khách sạn. Tên cảnh sát hung ác kia cảm thấy xui xẻo, làm sao lại hết lần này tới lần khác gặp được cục trưởng tự mình dẫn đội đột kích kiểm tra, đoán chừng lần này về cục sẽ bị bắt chép phạt một trăm lần đây mà.
Tần Mục từ trong cửa sổ nhìn qua Lưu Đại Hữu mang người hấp tấp rời đi, khóe miệng tươi cười. Tư hiểu biết khi vừa tiếp xúc với Lưu Đại Hữu hắn biết rõ, người này với bằng hữu tuyệt đối thẳng thắn, không giống đám người quan trường khác, trước tiên phân rõ lợi hại của bản thân mới động.
Sau lưng có hương khí xông vào mũi, Lưu Đan cẩn thận từng li từng tí lau sạch dấu chân trên lưng Tần Mục, hai mắt hồng hồng, nước mắt không ngừng rưng rưng, Lưu Đan cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
- Cửa hàng bán lẻ ở Miếu Trấn cũng đừng có làm nữa.
Tần Mục cảm thụ được bàn tay nhỏ sau lưng chạm vào người, thở dài nói ra.
Động tác của nàng dừng lại, đứng sau lưng bóng lung của Tần Mục, chậm rãi có tiếng khóc vang lên, Lưu Đan nghe Tần Mục nói thế thì nội tâm ủy khuất, cũng nhịn không được áp lực chua xót trong lòng, rốt cục thổ lộ tâm tình ra ngoài.
Tần Mục xoay người, nhẹ nhàng ôm Lưu Đan vào trong ngực, nói ra:
- Đừng khóc, nếu đã lựa chọn làm nữ nhân của anh, anh sẽ không cho em bị ủy khuất đâu.
Nói đến câu nói sau cùng, giọng nói của Tần Mục mang theo một chút sâm lãnh.
- Không muốn.
Bàn tay nhỏ của Lưu Đan ôm lấy eo của Tần Mục, vừa khóc vừa nói:
- Không muốn làm như vậy, với thanh danh của anh sẽ không tốt.
Tần Mục cười ha hả, nói:
- Em nha, em ôm anh còn nói thanh danh không tốt? Anh nghĩ đây là em muốn xả ác khí thì có!
Lưu Đan nghe Tần Mục nói kiên quyết như vậy, trong nội tâm cũng cảm thấy ngọt ngào, tuy đây là vọng tưởng mỗi ngày của nàng, nhưng mà giờ khắc này tiến tới Lưu Đan lại có chút không dám tin tưởng, lực hai cánh tay lớn hơn một chút, càng lớn hơn một chút, chính là muốn dung nhập thân thể của mình vào trong người Tần Mục.
Trong nội tâm Lưu Đại Hữu lúc này uất nghẹn, trở lại cục cảnh sát đã bắt đầu thẩm vấn tên cảnh sát kia. Tên cảnh sát này tên là Cát Trung Cường, hắn phụ trách trị an của khu vực buôn bán sỉ và lẻ, có chút ít bối cảnh, thấy Lưu Đại Hữu thực nổi giận, hàn khí từ chân chạy lên đỉnh đầu.
Lưu Đại Hữu là ai? Đây là quan viên mới trong huyện Tây Bình, cục công an thành phố cũng rất khích lệ Lưu Đại Hữu, là thành viên huyện ủy, bối cảnh của Cát Trung Cường tuyệt đối không so được với Lưu Đại Hữu, huống chi Lưu Đại Hữu có tính tình không sợ trời không sợ đất, cho dù là bí thư huyện ủy không hợp mắt hắn, hắn cũng vỗ bàn chửi đổng ngay.
Sau khi tiến vào cục công an, Lưu Đại Hữu trực tiếp bảo mấy viên cảnh sát kia mang hắn vào trong phòng thẩm vấn, cũng không để ý tới hắn. Mấy tên liên phòng không phải nhân viên chính thức của cục công an, thuộc về nhân viên thuê mướn, Lưu Đại Hữu cũng không có nói gì tới đám này, trực tiếp đưa Cát Trung Cường vào trong phòng thẩm vấn.
Trong lòng của Cát Trung Cường có chút mơ hồ, chính mình không phải chỉ đánh tên nọ thôi sao, cũng không phải chuyện quá lớn, nhiều lắm chỉ sao chép điều lệ trăm lần mà thôi, sau đó tạm thời cách chức vài ngày là xong, làm dáng mà thôi. Ai nghĩ đến Lưu Đại Hữu quăng hắn vào trong phòng thẩm vấn, sau đó trở lại văn phòng của mình ôm hồ sơ tới, ngồi đối diện Cát Trung Cường và bắt đầu lật từng tờ.
Cát Trung Cường không thể hiểu nổi ý của Lưu Đại Hữu, hắn hiện tại tỉnh rượu không ít, liền nhỏ giọng dò hỏi:
- Cục trưởng, ngài đang tìm cái gì vậy?
Lưu Đại Hữu nhìn qua hắn, nhìn thẳng vào Cát Trung Cường, cúi đầu xuống tiếp tục lật hồ sơ.
Cát Trung Cường thấy Lưu Đại Hữu có đức hạnh như vậy, vội vàng từ trong túi tiền móc gói thuốc ra, đây là "Kim diệp" mười tám đồng, trong huyện Tây Bình chính là thuốc lá đỉnh cấp của bình dân.
Lưu Đại Hữu nhận lấy điếu thuốc nhưng không có đốt, mà là tinh tế nhìn ra điếu thuốc.