Cao Phái bắt đầu nói với Tần Mục:
- Cùng thời gian thi chạy, người ta mạnh, nhất là chênh lệch thời gian lớn, lúc này không thể đuổi theo cho kịp được.
Đây là phải. Tần Mục nếu có sơ suất tổn thất không chỉ địa vị của hắn, cho dù Cao Phái tiến vào cục chính trị khả năng biến thành không. Một trận chiến chi này ảnh hưởng tới quan đồ cả hai người, Cao Phái không thể không thận trọng.
Tần Mục bảo trì mỉm cười, nhưng tâm tình rất nặng. Hắn vừa tới Uy Bình, Mộ Thiên Các đã trực tiếp ra chiêu, có thể thấy được hắn sớm chuẩn bị cả rồi, căn bản không cho hắn cơ hội giảm xóc. Kỳ thật đến địa vị của hai người, trừ tử trung ra, người khác biến thành cỏ đầu tường.
Một người căn cơ nhiều năm, một là nhuệ khí cao cao tại thượng, hai người đấu nhau ai thắng ai thua còn khó nói, cho nên Mộ Thiên Các trực tiếp kéo da mặt với Tần Mục, chính là muốn cho đám cỏ đầu tường biết rõ mạnh yếu, còn có mang theo uy thế hỏa lực chèn ép Tần Mục phạm vi lớn.
Nếu như Tần Mục trở thành tư lệnh không quân, vậy Mộ Thiên Các ít nhất sẽ thắng thời gian một năm đấu với Bạch Quang Lượng. Một năm có thể sinh ra quá nhiều biến hóa, cho nên Tần Mục dù không đi cũng phải đi, cho dù ở nơi nào cũng rất quan trọng với Uy Bình.
Vốn Bạch Quang Lượng có quyền phủ quyết, nhưng loại chuyện này hắn không thể phủ quyết thì hắn mất đi một nửa quyền lực rồi, hắn không có căn cơ mặc cả. Tần Mục phải tìm lý do phù hợp ở lại Uy Bình, nếu không sẽ mất tiên cơ.
Nghe Tần Mục không nói lời nào, Cao Phái liền ho khan một tiếng, lại châm chọc:
- Nghẹn làm cái gì? Tiểu tử a, không nên dựa dẫm vào dượng tìm chỗ tốt.
Tần Mục sững sờ, lập tức nói với Cao Phái:
- Cũng không nhất định, nhưng mà biết nhiều thứ cũng tốt.
Cao Phái cười lên ha hả, hắn ưa thích phương thức nói chuyện của Tần Mục, vẫn luôn ý chí chiến đấu sôi sục. Nếu như đụng phải Cao Bằng, nhất định sẽ không thể chờ đợi được hỏi cho rõ mình nói cái gì, hắn suy nghĩ một chút lại nói:
- Cục trưởng cục công an thành phố Uy Bình thành phố cục trưởng cục công an Mạnh Phàm Khánh, lần trước được công an cả nước vinh danh, cháu nên chú ý tới hắn.
Chỉ một câu chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. trong lời của Cao Phái đưa ra hai tin tức trọng yếu, Tần Mục như có điều suy nghĩ gật gật đầu. Người đứng đầu cơ quan công - kiểm pháp bình thường là người của bí thư, nhưng mà Bạch Quang Lượng nói chuyện không có phân lượng, trong lúc này chỉ sợ đã đổi thành dòng chính của Mộ Thiên Các. Cao Phái nói như thế, vậy thì nói rõ Mạnh Phàm Khánh này hoặc là công chính thiết diện vô tư, Mộ Thiên Các lưu lại người như thế làm việc, hoặc Mạnh Phàm Khánh là dòng chính đáng tin của Mộ Thiên Các, muốn mở ra cục diện của Uy Bình phải ra tay từ chỗ Mạnh Phàm Khánh.
Điển hình vinh dự của công an, cũng không phải là dễ đạt được, phải mang theo công tích trên người, Mạnh Phàm Khánh là người thế nào?
Nên tiếp xúc một chút a. trong lòng Tần Mục đã nghĩ kỹ.
Cao Phái còn nói thêm:
- Mọi thứ chú ý cẩn thận, cháu cần lo lắng không phải thế công của đối phương, mà là chính cháu, tuổi còn quá trẻ.
Những lời này lại có một chút điểm quan trọng, Tần Mục đành bất đắc dĩ cười khổ.
Cao Phái gọi tới chủ yếu là nói cho Tần Mục chuyện Mạnh Phàm Khánh, Tần Mục đã lưu tâm, mà Cao Phái là bí thư tỉnh ủy không thể có nhiều thời gian trồng nấm cho Tần Mục, mặc dù hắn đích thân đến Uy Bình, làm cũng không thể tốt hơn Tần Mục, cho nên quản lý chính quyền Bắc Liêu yên tĩnh xem phong vân ở Uy Bình.
Ba!
Tần Mục cúp điện thoại, hắn nhắm mắt lại làm sao liên lạc với Mạnh Phàm Khánh, đột nhiên kính chắn gió của xe vỡ vụn, bột thủy tinh rơi vào tay của Tần Mục, nhất thời làm cho Tần Mục giựt mình tỉnh lại. Hắn nhanh chóng mở cửa ra, xuống xe nhìn thấy một tiểu thanh niên đang hai tay cầm gậy sắt, đang dốc sức nện xe.
Dựa theo tính tình ngày thường của Tần Mục, hắn sẽ không chút do dự quát lớn. Nhưng mới tới Uy Bình, Mộ Thiên Các bày ra tư thế hùng hổ dọa người, hắn hiện tại đứng ở thế cục bất lợi. Nện xe, đây không phải là mánh lới tốt, ngược lại không cần Tần Mục đi tìm Mạnh Phàm Khánh, chỉ cần xem hắn xử lý chuyện này thế nào có thể nhìn ra Mạnh Phàm Khánh là người thế nào.
- Giật đồ, đám các ngươi thật vô lại!
Đột nhiên giọng của Bạch Nhược Hàm hét cao lên, Tần Mục sững sờ, lập tức nhiafn qua, nhìn thấy camera trong tay Bạch Nhược Hàm bị đập.
Tần Mục da đầu run lên, trong nội tâm nóng tính dâng trào. Bạch Nhược Hàm là người nào, là người Tần Mục từng ưa thích, trong tiềm thức vẫn là nữ nhân của Tần Mục, cho nên Tần Mục sắc mặt biến thành âm tàn, trong nội tâm cũng hạ quyết định.
Mấy tên đập xe, lại ném vỡ camera của Bạch Nhược Hàm, Văn Nhập Hải xa xa nói chuyện với cảnh sát giao thông, căn bản không có nghĩ tới xảy ra chuyện này. Nhưng Tần Mục thấy nhưng rất rõ ràng, có mấy tên cảnh sát giao thông chạy qua, nhưng mấy tên khác thì làm như không thấy, sắc mặt bình tĩnh nói chuyện với nhau.
Chuyện ở Uy Bình này hình đã phi thường thú vị. Khóe miệng của Tần Mục cong lên, người quen thuộc khi nhìn thấy Tần Mục tươi cười như vậy thì chắc chắn có kẻ không may, hơn nữa không phải không may bình thường.
Bạch Nhược Hàm ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang muốn nhặt camera lên, hắn duỗi tay ngăn nàng. Bàn tay hữu lực mà ôn nhu cho người ta cảm giác như tri kỷ. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Mục biểu lộ quan tâm:
- Đừng đụng, đây là chứng cớ, anh muốn nhìn một chút, từ trong camera này tìm được cái gì.
Tấm màn đen này rất thâm trầm, Tần Mục cũng quyết định phải xé nát nó ra.
Ở một quán vỉa hè cách hiện trường tai nạn không xa, mấy người trẻ tuổi ý cười ngồi gần cửa sổ nhìn cảnh sát giao thông và xe cứu thương bận rộn, một người trong đó mặc trang phục hiphop, trên tai mang bông tai nói:
- Lâm thiếu, náo vậy có được không? Tên Tần Mục này rốt cuộc là từ nơi nào chui ra, làm so chọc lão gia tử nhà anh hao tâm tổn trí như vậy?
Tên trẻ tuổi hiphop bĩu môi, cùm cụp một tiếng đem zippo mở ra, châm lửa hút xì gà, hít mấy hơi, híp mắt nói ra:
- Thành ranh con này ở phía nam huyên náo không tê, nghe nói tới Uy Bình chính là tìm chiến tích. Lão gia nhà tôi nói, lần này không đá hắn ngã thì chúng ta chẳng có ngày tốt lành. Bọn mày nên nghe tao nói cẩn thận, đừng tưởng rằng hắn là phó chủ tịch gì đó thì sợ hắn, thủ hạ lão Mộ không cần sợ phó chủ tịch, làm xong chuyện này lão Mộ sẽ đi lên, tới lúc đó là thời gian phát đạt của chúng ta.
Mấy tên hiphop nghe xong gật đầu không thôi, một người lại hỏi:
- Lâm thiếu, loại người này lăn lộn không sao cả, sao không lấy tiền nện hắn?
Lâm thiếu liếc mắt nhìn người nọ, cười lạnh nói:
- Thằng này vừa tới, hiện tại nện tiền phải tốn không ít. Chúng ta nhìn hắn kiêu ngạo thế nào, sau đó hù dọa chúng ta, nhưng sau khi khởi sự thì chúng ta làm chơi ăn thật. Mày không phát hiện cái tên lúc trước sao, người ta ngy từ đầu không thèm nhìn chúng ta sao, đến cuối cùng chúng ta phải uy hiếp nhỏ, hắn mới thò tay cầm năm mươi vạn à? Lúc trước hắn không thèm quan tâm một trăm vạn đấy!