Cho nên Tần Mục sắc bén và Tần Mục kiên nhẫn làm cho Phương Chấn Bang như nhìn thấy ánh sáng trong sương mù, hắn hiểu được Tần Mục chí hướng tuyệt đối không phải bộ dáng Quảng Châu, vì vậy lợi dụng Tần Mục đánh tốt trụ cột với Phương Thiên Nhu, mặc dù sẽ bị Tần Mục đào móc một ít nhân tài, nhưng bằng vào nguyên nhân Phương Thiên Nhu là lão thuộc hạ của Tần Mục, chỉ sợ Tần Mục bao nhiêu cũng niệm tình hương khói, Tần Mục người này thực tế rất bao che khuyết điểm, cho dù hai mươi năm sau trở thành phụ thuộc của Tần Mục, nhưng mà có hại chịu thiệt sẽ là Phương Thiên Nhu.
Đây là ý định của Phương Chấn Bang, trong nội tâm Tần Mục cũng có so đo, tuy hắn không ăn thấu suy nghĩ của lão hồ ly này, nhưng Phương Chấn Bang là người không lợi không dậy sớm, hắn đã sớm nhìn thấu, nếu muốn đạt được trả giá, vậy thì chậm rãi phân tích, luôn có thể tìm ra dấu vết để lại, Phương Chấn Bang an bài khiến Tần Mục đang run, qua ít ngày muốn man những phú thương Indonesia đưa tới Quảng Châu, tới lúc đó tỉnh ủy có thái độ gì, kinh thành có thái độ gì thì không ai biết, nếu để cho Phương Chấn Bang gạt tỉnh ủy để quyết định, vậy thì quá để mắt phách lực của Phương Chấn Bang rồi.
Tần Mục lúc này phát hiện chính mình lâm vào một điểm nhầm lẫn, đánh cờ chính trị chính là phải giao phong trong tối và tìm người nhận tội thay, Tần Mục hắn hiện tại cho dù quyền cao chức trọng, cần gì phải mạo hiểm sinh mạng chính trị của mình làm chuyện này chứ?
Là phải tìm người chịu tội thay, hoặc nói là tìm người trung tâm chịu tội thay, nếu như chuyện phú thương Indonesia đạt được kinh thành, tỉnh ủy cam chịu, vậy người chịu tội thay sẽ cảm kích công lao Tần Mục cả đời, nếu như bị bác bỏ, sau khi ướp lạnh ba năm năm thì Tần Mục sẽ được dùng tới, cũng có cảm kích bất ly bất khí.
Trong đầu Tần Mục lóe lên cái tên Văn Nhập Hải, lúc này cảm khái, thằng này hiện tại không chuẩn phải chịu tội rồi.
Thừa dịp đang bàn điều kiện với Phương Chấn Bang, Tần Mục nói ra:
- Nghe nói cục chiêu thương nhân thủ khan hiếm, nhất là bộ phận liên hệ bên ngoài, đoạn thời gian trước chuyện của Kế Đỉnh Thịnh sự sinh ra bắn ngược không ít, không biết có bao nhiêu người chịu tội, bây giờ đang tuyển thêm người.
Tuy Phương Chấn Bang sờ không rõ chi tiết cụ thể của Tần Mục, nhưng Tần Mục tìm được cơ hội chắc chắn sẽ chiếm lợi, Phương Chấn Bang cũng sớm nghe qua rồi, hắn nghe Tần Mục bày thái độ đàm phán, lập tức cười lên ha hả:
- Anh nói chính là trợ lý Lục Viễn sao, người trẻ tuổi kia có bốc đồng, cũng có năng lực, nghe người cục tài chính cùng cục xây dựng nói về, đã có ngươi đề cử,vậy phải cho anh ta đi qua đi, nhớ kỹ, chỉ là thử, cấp bậc không thể động.
Hai con hồ ly một già một trẻ ý vị thâm trường tươi cười với nhau, đàm phán này không đúng, Tần Mục đạt được lợi ích rất lớn.
Ai cũng không nghĩ tới Tần Mục Tần bí thư như mặt trời ban trưa vậy mà vào thời khẳng bằng phẳng nhất chọn rời khỏi khu khai phát, mà càng khiến người ta không nhìn thấu chính là, bởi vì vào lúc này Tàn Mục bị điều đi, không thể nghi ngờ là cấp trên có không ít người nhìn Tần Mục không vừa mắt, không muốn cho hắn tiếp tục xuôi gió xuôi nước, hắn có thể chưa tới ba mươi tuổi vậy mà đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục tổ chức của thành phố Quảng Châu, đây là tiến một bước dài, khiến người ta đầu óc choáng váng.
Trương Thúy bên này tăng lên cương vị trọng yếu, Lưu Đại Hữu lại bị cục công an tỉnh kéo vào trường đảng, căn cứ tin tức nho nhỏ, có vị trí quyền cao chức trọng đang chờ Lưu Đại Hữu tới ngồi, thời điểm Tần Mục chỉ cần nắm thời cơ khu khia phát, lợi dụng khu khai phát và chỉnh đốn cả bốn khu, thời điểm Tần Mục trong nhiệm kỳ vận động một chút, cho dù kiếm không được vị trí đầu ngành trọng yếu, nhị bả thủ là ván đã đóng thuyền, nhưng mà thời điểm này Tần Mục đi tới cục tin tức, ngươi quan sát biết rõ cục diện Quảng Châu, biết rõ nơi đó nhân mạch quan hệ phi thường phức tạp, Tần Mục tới đó thì khỏi thò đầu ra, không bị người ta chèn ép ngẩng đầu lên không nổi đã là vạn phúc lắm rồi.
Người ngoài nhìn thấu, nhưng người trong cục lại hiểu rõ, Tần Mục tại Quảng Châu Phương hệ rảo một bước dài, đã trực chỉ nhân vật quyền thế trừ Phương Chấn Bang ra, lựa chọn tổ chức giấu tài, chỉ có bồi dưỡng ra dòng chính của mình, vị trí càng phức tạp một ít.
Tin tức Tần Mục thăng quan rơi vào trong tai cục tổ chức, trong đó dùng Văn Nhập Hải, Quách Thiểu Đình để ý nhất, phân biệt cảm thấy Tần Mục đi rồi, vị trí phó chủ nhiệm để trống, người có đủ thực lực cạnh tranh chính là Văn Nhập Hải cùng Quách Thiểu Đình, về phần Lục Viễn, tuy nói hắn theo Tần Mục thời gian dài nhất, nhưng mà hắn là một quân nhân xuất ngũ, hai người còn không có nhìn vào trong mắt, vì vậy thời điểm Tần Mục rời khỏi thì mọi người cũng đi thám thính tin tức của Tần Mục.
Tần Mục tự nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ tin tức cho hai người, hắn hiện tại còn không có có rời khỏi khu khia phát, trên thực tến vẫn là người đứng đầu, hắn sở dĩ xin Phương Chấn Bang cho dừng ở khu khai phát mười ngày, không bởi vì cái gì khác, là nhìn xem hai người thủ đoạn công kích lẫn nhau thế nào, khu khai phát này toàn quần chú ý tới, tuy Tần Mục ở bên cạnh bảo đảm cho Phương Chấn Bang, nhưng mà cứ như thế giao ra là không cam lòng.
Nhìn xem thủ đoạn của ai cay hơn, nhìn xem ai vì mục đích không từ thủ đoạn, ai nên là người nối nghiệp của Tần Mục ở khu khai phát, khu khai phát đang ở đầu sóng ngọn gió, tâm địa mềm thì khó triển khia công tác, đây là con đường hung hiểm nhất, muốn biến mỗi người thành quân cờ, mà chính mình cũng phải nỗ lực giãy dụa thoát khỏi vận mệnh con cờ.
Lục Viễn còn chưa có được thông tri đi tới cục chiêu thương, trong nội tâm rất lo sợ bất an, hắn đến khu khai phát mới vài ngày, Tần Mục đã vỗ mông rời đi, Văn Nhập Hải cùng Quách Thiểu Đình cũng không phải người dễ sống chung, làm việc dưới tay của bọn họ không biết bao giờ mới hết khổ, dù sao thiên kim bí thư thị ủy có cánh cửa rất cao, nếu Lục Viễn không cố gắng, đời này muốn đạt tới vị trí bình khởi bình tọa với Phương Thiên Nhu chỉ sợ rất khó.
Rốt cuộc là do rèn luyện chưa đủ hay không thì Văn Nhập Hải cùng Quách Thiểu Đình chưa hỏi Tần Mục, hắn đã sớm điều tra Tần Mục, Tần Mục nhìn qua Lục Viễn, cười nói:
- Luôn nghe theo tổ chức an bài, mỗi người đều có mệnh số, chỉ cần phải đi đâu thì cứ đi đâu, không nên thảo luận công tác thế nào, là vàng thì ở đâu cũng sáng.
Tần Mục trực tiếp bày giọng quan, không chỉ cự tuyệt Lục Viễn, thậm chí cũng bít miệng của Văn Nhập Hải cùng Quách Thiểu Đình, trận cáo biệt này Tần Mục chỉ bàn giao nhiệm vụ sau đó của khu khai phát, nên tuân theo con đường nào để tiếp tục nhiệm vụ sau đó, tâm tư của mỗi người treo lên.