Phương Chấn Bang chiêu thức ấy phi thường lợi hại, cho dù là người đi cũng có thể ở tỉnh ủy khống chế thành phố Quảng Châu, khi đó biến Quảng Châu thành hậu hoa viên của hắn, hai nan đề bày ra trước mặt hoặc là thành công thượng vị nhưng làm việc sẽ bị cản tay, hoặc là phải chém giết đầm đìa, trở thành một thành viên của các chư hầu, nhưng mà khi đó chẳng biết hươu chết về tay ai.
Phương Chấn Bang cũng không có gấp muốn Quốc Thụy Tường tỏ thái độ, cho nên nói xong câu đó hắn trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói ra:
- Năng lực của Tần Mục là có, nghe nói hắn ta thời gian gần đây phân tài chính cả bốn khu ra, dựa theo đặc điểm mà làm, phân chia này rất đặc sắc, suy nghĩ rất tốt, tôi cho rằng chính phủ phải có ủng hộ nhất định.
Tần Mục hiện tại trên người còn mang theo ánh mắt của viện kiểm sát tỉnh, Phương Chấn Bang phải khiến chính phủ cho Tần Mục ủng hộ nhất định, chính là chờ Quốc Thụy Tường tỏ thái độ, đây chính là đạo lý đầu danh trạng. Nếu như thật sự khiến Quốc Thụy Tường ủng hộ chính sách của Tần Mục, vậy hấp dẫn ánh mắt trong tỉnh. Phương Chấn Bang đều lập lờ nước đôi không dám nói lời quá tuyệt tình, Quốc Thụy Tường cũng thuận gió ủng hộ Tần Mục, đây là nói rõ Quốc Thụy Tường phải giúp Tần Mục kháng lôi; nếu không sau khi cầm hệ thống y tế xong, Phương Chấn Bang bước tiếp theo chính là đả kích thế lực của Quốc Thụy Tường, chuyện này chẳng khác gì khiến Quốc Thụy Tường mất đi quyền lực của chủ tịch, có đắng cũng nuốt vào bung.
Cũng không dễ chịu, Quốc Thụy Tường trở lại văn phòng và nhíu mày, nhìn lên trần nhà mà ngẩn người.
Tranh đấu trong thành phố, Tần Mục không chen miệng vào lọt. Tuy hắn phát động lần này cho Phương Chấn Bang cơ hội, nhưng hắn biết không có thể quá mức làm lớn. Có cớ, còn lại Phương Chấn Bang sẽ phát huy rất khá, nhưng hắn không nên đi quá sâu. Hiện tại đã có người cảm thấy kỳ quặc vì chuyện xảy ra liên tiếp, bắt đầu hấp dẫn ánh mắt của Quảng Châu, cho nên Tần Mục hành quân lặng lẽ khiến cho người ta có cảm giác nắm vào không khí.
Khu khai phát bận rộn, Tần Mục từ khi chiếm được tiện nghi xong, một ít âm thanh không hài hòa cũng ảm đạm xuống. Nếu là đoạn thời gian trước Tần Mục bằng vào Phương Chấn Bang ưu ái mà đi trên con đường bằng phẳng, nhưng hiện tại ai dám dùng ánh mắt như vậy với hắn?
Người hiềm nghi bị bắt tên hiệu là "Vĩnh ca", không ít người trong quan trường biết hắn, hắn ở trong tỉnh có người, hơn nữa còn rất cứng. Đừng nói những người khác, cho dù thị ủy muốn làm khó Vĩnh ca cũng phải bận tâm ánh mắt của cấp trên. Thế nhưng mà Tần Mục dám bắt hắn, lại dám thẩm vấn, hơn nữa Tần Mục bắn tiếng, ai nói giúp cũng không được, ai điện tới thì cứ chờ. Rốt cuộc là khí tràng gì có thể khiến Tần Mục nói chuyện lực lượng mạnh như thế? Có ít người bắt đầu suy đoán, quan hệ của Tần Mục kỳ thật cũng không phải bí thư thị ủy, mà là một người khác hoàn toàn, rất có thể là nhân vật quyền hành ở tỉnh ủy, phải qua nhiệm kỳ mới mới tiến vào, trong tỉnh đánh cờ tới mức gay cấn, Tần Mục dùng binh với Vĩnh ca, không chuẩn còn là làm thay người trong tỉnh.
Người có đủ loại tâm tư, Tần Mục cũng không có thời gian đi uốn nắn, người khác thích nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ cần làm tốt công tác thì Tần Mục không có thời gian so đo với bọn họ.
Thời gian vài ngày trôi qua, người biện hộ nên tới cũng đã tới, Tần Mục dùng thái độ mềm khiến cho bọn họ có cảm giác như đánh vào trong không khí, trong khi lão đại không nói lời nào, người khác dù nói thế nào thì mặt mũi của Tần Mục cũng tương đối lớn, Thời gian qua đi Tần Mục nhận được điện thoại của Lưu Đại Hữu, nói cái gì tên gia hỏa Trương Vĩnh Đức căn bản không cần dùng thu đoạn gì để bắt hắn khai, hắn trực tiếp nói rõ mọi chuyện, nói chuyện rất ý tứ, Trương Vĩnh Đức thái độ hung hăng càn quấy, chẳng những thú nhận tội trạng của mình, thậm chí còn thả ra cuồng ngôn, nói ở Trung Quốc không có nơi nào dám trị hắn, chỉ cần bọn họ dám thẩm vấn, Trương Vĩnh Đức hắn sẽ được thả ra ngoài.
- Người này hung hăng càn quấy đã quen, chắc chắn sẽ có thời điểm té ngã.
Tần Mục nhàn nhạt nói ra:
- Tôi đúng là muốn nhìn một chút, rốt cuộc hắn dựa vào ai, là ai có thể cho hắn sức nặng như vậy, dám chà đạp luật pháp dưới chân.
Lưu Đại Hữu cũng cười rộ lên, nói ra:
- Chuyện này Quý bí thư tiếp được, nhưng mà hắn nói với tôi một chuyện.
Tần Mục uống một ngụm trà, mỉm cười nói:
- Chuyện gì ah, có phải bảo anh ở lại hai ba ngày không?
Tần Mục chỉ thuận miệng nói mà thôi, tất cả mọi người có công tác, cho dù là quan hệ cá nhân cũng không có quá mức như vậy, Tần Mục cười mắng:
- Lưu đại ca, lúc nào anh học nói giúp người ta vậy, một chút cũng không thoải mái? Nhanh đi, có việc cứ nói, không có việc gì tắt điện thoại, tiền điện thoại không cần thanh toán sao?
Lưu Đại Hữu lúc này mới lại nói tiếp, thì ra Quý Thu biết rõ Bạch Quang Lượng bị bệnh ung thư, thời gian trước đã có biểu hiện ra rồi, nhiệm kỳ mới này muốn Quý bí thư lên tỉnh ủy, mà vị trí chủ tịch bỏ trống. Quý Thu nói Bạch Quang Lượng đời này không có chính thức khống chế thực quyền, cho nên hắn vào lúc sinh thời bỏ mặt mũi nói với Quý Thu muốn Bạch Quang Lượng lấy vị trí chủ tịch.
Lúc trước hai người đấu chết đấu sống, đảo mắt đã qua mười năm, xu thế đã biến thành hai con đường khác nhau. Theo lý thuyết, Bạch Quang Lượng là người cầm đầu của Tần Mục, hôm nay Tần Mục thế lực khổng lồ, hậu trường càng ổn định, hắn đầu tiên báo đáp lại Bạch Quang Lượng mới đúng, tâm tư của Tần Mục thì Lưu Đại Hữu đoán không ra, cho nên nói ra lời này rất khó xử.
Tần Mục bắt đầu trầm mặc, qua cả buổi mới thở dài, nói ra:
- Lời này không phải Quý Thu nói với anh chứ, Chí Cương tìm anh sao
Quý Thu cho dù không rõ lý lẽ, cũng biết hắn đi tới vị trí bí thư thị ủy là cơ duyên xảo hợp, muốn giúp Bạch Quang Lượng lên chức, lại trọng vị trí, lời nói không có phúc hậu, Quý Thu hắn còn không có thể diện lớn như vậy.
Lưu Đại Hữu không nói lời nào,hắn xem như cam chịu lời của Tần Mục, Tần Mục nhàn nhạt nói ra:
- Lát nữa anh nói với Chí Cương, nên kiếm tiền thì kiếm tiền, đừng cả ngày quan tâm cái này cái kia, không sợ chưa già đã yếu sao?
Nói xong Tần Mục cũng tức giận cúp điện thoại.
Hắn hiện tại đang sinh hờn dỗi, cửa phòng bị người ta gõ vài cái, thư ký Nhạc Hải Lan mím môi đi tới.
Sắp tan việc, đây là thời gian gì? Đây là thời gian lãnh đạo liên lạc tư nhân, lúc này cho dù thư ký không có mắt cũng không nên tới đây, Nhạc Hải Lan từ khi tiến vào khu khai phát, Tần Mục đã biết rõ động cơ của nàng không đơn thuần như vậy, Tần Mục không có hành động gì, đột nhiên Nhạc Hải Lan vào lúc nhạu cảm này đi vào, trên mặt Tần Mục tươi cười ý vị thâm trường.
Nhạc Hải Lan tươi cười điềm tĩnh, nhìn qua không có chỗ nào không ổn, chính là vì như thế Tần Mục đã đoán được, nữ nhân này chỉ sợ mang mục đích tới làm thuyết khách.