Nhóm áo khoác trắng ném bảy tám người kia lên xe, sau đó còn chuyên nghiệp mang xuống chổi quét rác quét sạch giấy tiền vàng mã, quét đường sạch sẽ, cuối cùng khởi động xe gào thét rời đi, thời gian chưa qua năm phút đồng hồ, quả nhiên là vô cùng lão luyện.
- Đi thôi.
Tần Mục cười híp mắt nhủ thầm:
- Thời tiết hôm nay, thật tốt lắm!
Người đàn bà Nhạc Hải Lan, từ lần đầu tiên gõ cửa văn phòng Tần Mục, Tần Mục đã cảm thấy nàng thật không đơn giản. Khi đoàn xe đón dâu dừng ở nhà của Trương Á, Nhạc Hải Lan đứng dựa cạnh cửa, Tần Mục liền nhíu mày. Hôm nay là ngày lành của Văn Nhập Hải, Tần Mục tự nhiên sẽ không nói gì, nhưng thư ký của chủ nhiệm văn phòng khai phát lại đi làm nhóm nha đầu chắn cửa đón dâu, Nhạc Hải Lan quen thuộc với Trương Á như vậy sao?
Huống chi dựa theo lễ tiết phong tục Châu Nghiễm, Nhạc Hải Lan hỏi thăm Văn Nhập Hải thời gian hai người yêu đương, giữa chân mày nhiều ít mang theo vẻ tò mò cùng nắm trong tay, loại cảm giác này làm Tần Mục phi thường khó chịu, loại ánh mắt này chỉ nên xuất hiện ở một người ngồi trên cao nhìn xuống dưới. Nhạc Hải Lan dựa vào cái gì, vì sao lại có ánh mắt như thế đối với Văn Nhập Hải? Văn Nhập Hải là người đứng thứ hai trong văn phòng khai phát, Nhạc Hải Lan là một người có chức vị không chính danh, hiện tại còn ở ngoài phe phái của Tần Mục, nàng rốt cục dựa vào cái gì? Tần Mục cảm giác được một loại nguy cơ khó hiểu, chẳng lẽ Văn Nhập Hải thật sự cấu kết lại cùng người đàn bà này sao?
Không giống, nhìn thấy thế nào cũng không giống. Tần Mục thật hứng thú khoanh tay trước ngực, khóe môi hiện lên nụ cười thâm thúy. Chỉ nghe Nhạc Hải Lan lớn tiếng nói:
- Bảo anh kể lại thì anh không chịu, bảo anh lấy tiền lì xì thì anh chỉ đưa mười đồng tám đồng, anh thật khi dễ Trương Á không thể gả sao? Không được không được, hôm nay anh không hầu hạ tôi cho tốt, tôi sẽ không cho anh tiến vào cửa này.
Hầu hạ! Từ ngữ này dùng thật hay, trong lòng Tần Mục lộp bộp. Lúc trước Văn Nhập Hải có chút thân mật với Nhạc Hải Lan, Tần Mục từng nhắc nhở hắn dặn hắn chú ý lời nói cử chỉ, nhưng hôm nay là ngày vui của hắn, vì sao Nhạc Hải Lan lại nói ra từ ngày? Chẳng lẽ nàng không thấy mình đang đứng bên cạnh sao?
Hoặc là đây là kế sách của Nhạc Hải Lan, muốn mình phân tách với Văn Nhập Hải? Cũng không loại trừ khả năng như thế.
Tần Mục từng tra xét qua nội tình của Nhạc Hải Lan, nhưng nàng giống như đột nhiên xuất hiện, mặc dù do Quốc Thụy Tường giới thiệu, nhưng hỏi qua vài người đều chưa từng nghe nói dưới tay Quốc Thụy Tường có người này. Chỉ bằng thủ pháp của Nhạc Hải Lan, không cố ý dựa vào Tần Mục lại hạ thủ với thủ hạ của hắn, người đàn bà này thật không đơn giản, tương đối có tâm cơ. Tần Mục biết nếu nàng đi lên cương vị trọng yếu, đối với việc nghiền ngẫm lòng người sẽ không kém hơn mình. Ngay trong một câu vừa rồi, mang theo bao nhiêu huyền cơ cùng sát khí, nếu là người bình thường không thể cảm nhận được.
Thật không nghĩ tới vẫn có nhân vật như vậy muốn thò móng vuốt đối với mình, quả nhiên là người không biết không sợ. Tần Mục nở nụ cười, nói một câu:
- Hay là để Nhập Hải hát một bài cho cô dâu đi, đem tình yêu của hai người hát một chút.
Những lời này làm Văn Nhập Hải khổ mặt, tố khổ:
- Tần chủ nhiệm, hôm nay anh là người chứng hôn, tôi tốn sức vất vả chỉ vì không muốn để anh đứng bên ngoài bị đông lạnh thôi.
Nhạc Hải Lan cười nói:
- Được a, Văn khoa trưởng, nguyên lai anh gấp gáp tiến vào không phải vì cưới cô dâu, mà là vì thông cảm lãnh đạo ah.
Những lời này nói ra có chút châm chọc, vừa khéo lại có tiếng pháo thúc giục cô dâu đi ra cửa, cho nên chỉ có một ít người nghe được. Hiện tại Tần Mục không thể trách mắng, chỉ tự nhiên nói theo Nhạc Hải Lan:
- Nhìn xem Nhập Hải, nhìn nhìn lại cô, ai, cô nói mỗi ngày tôi đi làm, ngay cả trà nóng cũng không có, thư ký của tôi quả thật vội vô cùng ah.
Lời nói của Tần Mục thật sắc bén, vừa rồi hắn nhìn thấy được vẻ lo lắng cùng bất đắc dĩ của Văn Nhập Hải, rõ ràng hắn không muốn có nhiều liên quan tới Nhạc Hải Lan này. Vì vậy Tần Mục hiểu được, càng thêm chán ghét Nhạc Hải Lan, nàng rõ ràng mượn cơ hội phân hóa mình cùng Văn Nhập Hải. Văn Nhập Hải do một tay Tần Mục bồi dưỡng, nếu bởi vì vài câu của Nhạc Hải Lan mà sinh lòng khác, Nhạc Hải Lan thật quá ngây thơ. Tần Mục nghĩ thật xa, rốt cục Nhạc Hải Lan đến văn phòng khai phát có mục đích gì, đến bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng bộ dạng ngạo khí khinh người của nàng, hình như không chỉ đơn giản là một tiểu thư ký có được đi. Cho dù là đệ nhất thư ký Châu Nghiễm, cái giá chỉ sợ còn không lớn bằng nàng.
Ánh mắt Nhạc Hải Lan co rụt lại, nàng thật sự không nghĩ tới Tần Mục lại ở trong ngày kết hôn lại mở miệng trách mắng, làm như vậy cũng không giống như một lãnh đạo mà là một tiểu nhân vật tầm thường, nhưng Tần Mục lại cố tình làm như thế, nếu Nhạc Hải Lan còn tiếp tục gây hấn, Tần Mục có thể lập tức bãi miễn chức vụ của nàng. Quốc Thụy Tường tiến cử thì thế nào, nếu bất kính lãnh đạo thì không đuổi việc cô thì đuổi ai? Tần Mục ở trong văn phòng khai phát một tay che trời, nếu ngay cả thư ký của mình cũng không thể quản lý, còn làm chủ nhiệm gì đây? Hiện tại mọi người trong văn phòng khai phát đều hiểu được, Nhạc Hải Lan chỉ giữ chức vụ thư ký mà thôi, kỳ thật vẫn do Văn Nhập Hải kiêm nhiệm chức thư ký cho Tần Mục, Nhạc Hải Lan nhiều nhất chỉ là một bình hoa.
Khóe môi Tần Mục nhếch lên thật rõ ràng, người quen thuộc hắn đều biết nếu Tần Mục lộ ra nụ cười này, là biểu hiện tức giận. Nhạc Hải Lan quyệt miệng, có chút ủy khuất nói:
- Tôi thừa nhận sai lầm với lãnh đạo, ai bảo tôi thích thừa dịp nhàn rỗi trang điểm đâu.
Mang theo chút làm nũng, còn mang theo chút mềm mại, ngữ điệu rõ ràng hơn so với lời than thở của tình nhân một chút, giống như một cô gái yếu đuối đang chờ được nâng đỡ. Người đàn bà này thay đổi sắc mặt lập tức liền thay đổi, thật không biết làm sao rèn luyện đi ra. Tần Mục cười ha ha nói:
- Hôm nay là ngày vui lớn, vậy không nói chuyện việc công. Các chị em, muốn thế nào mới chịu cho chú rể của chúng tôi đi vào đây?
Nhạc Hải Lan chịu thua, cho dù lúc chịu thua còn triển lộ vốn liếng của phụ nữ. Trong lòng Tần Mục cảm giác có chút không ổn, một người đàn bà gió chiều nào cuốn theo chiều nấy, nếu là người Châu Nghiễm, đã sớm giúp Quốc Thụy Tường đánh thiên hạ, vì sao lại không nghe tiếng tăm gì?
Cuối cùng Văn Nhập Hải dùng thanh âm không được đầy đủ hát một ca khúc, khiến mọi người đều huýt sáo. Cửa phòng chậm rãi mở ra, Trương Á mặc lễ phục kết hôn đỏ thẫm được mấy cô gái dìu dắt, thần sắc ửng đỏ ngồi bên cạnh bàn.
Chuyện còn lại không cần Tần Mục hỏi đến, hắn đi theo Diêm Bỉnh Khoan vào một phòng khác nói chuyện. Tuy rằng hiện giờ Diêm Bỉnh Khoan chưa từng công khai thừa nhận con gái, nhưng làm lãnh đạo cục cán bộ, cấp dưới kết hôn hắn đến tham dự cũng không ai nói xấu.