Không chỉ vì Tần Mục không có an tâm ngủ, Lưu Đại Hữu cũng thức trắng đêm, sắc mặt ngưng trọng.
Có người ngồi không yên, có người lại động, Người này không phải người khác, chính là Vương Băng Vương khoa trưởng "đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng". Hắn bị Tần Mục ủy nhiệm làm người phụ trách công trường, vốn tưởng rằng là chuyện khổ sai, ai biết đi đến cương vị này thì phát hiện những chuyện hắn suy nghĩ là không quan trọng. Những công trường này tố chất nhìn qua không tệ, hơn nữa được địa phương chú ý, có lẽ mấy ngày hôm trước thành phố còn trở nên hãi hùng khiếp vía, cho nên hắn chạy một vòng quanh công trường, hầu bao tăng lên vài phần. Hắn cũng không muốn thò tay nhanh như vậy, nhưng cả đời này từ khi đi tới Phổ Thượng thì hắn chưa từng lăn lộn như thế, còn không bằng dính chút lợi nhuận thực tế mới tốt. Tần Mục, Tần Mục như thế nào? Không phải cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, đến cuối cùng vẫn phải mời hắn về sao? Đừng nhìn Tần Mục nói ra điều lệ gì đó, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy chẳng có gì.
Vương Bằng tự nhận trên quan trường hắn lão luyện gừng càng già càng cay, Tần Mục dùng thủ đoạn ân uy tịnh thi này hắn không đặt vào trong mắt. Hắn nhìn những tên nhận khoán nịnh nọt nhét phong bì cho hắn, con mắt đã híp lại, cười ha hả động viên vài câu, không để lại dấu vết nhét phong bì vào trong túi quần.
Hắn là người đã quen như vậy, tâm cũng đã đen rồi, muốn nó trắng lại quá khó, những tên thương gia này cố hết sức chạy khoán nhận thầu, trên đường một chút nhiều khâu tốn hao, tự nhiên đối với Phổ Thượng đám quan chức mang theo chút ít nịnh bợ cùng e ngại nghĩ cách, hơn nữa cái này Hiếu Kính cũng chính là vạn đem khối tiền công việc, tại kiến trúc thương liền tro nhi đều nện không đứng dậy, làm gì chính mình tìm không thoải mái?
Buổi tối Vương Bằng còn được mấy nhà thầu mời đi ăn, lại tìm hai cô gái xinh đẹp đưa vào trong phòng cho hắn, giống như hắn mới là nhân vật cầm quyền của Phổ Thượng.
Sau khi náo cả tiếng đồng hồ, Vương Bằng thở hồng hộc, rút điếu thuốc và nhìn lên nóc phòng. Lúc này điện thoại vang lên, hắn nhìn qua và sắc mặt không tốt.
- Vương khoa trưởng, nhân sinh đắc ý phải tận hoan, không ai cho không ai cả.
Trong điện thoại là giọng bất âm bất dương của Du Hoa. Vương Bằng nghe xong thì lạnh cả người, nữ nhân từ trong phòng tắm đi ra lắc lắc cái điện thoại, biểu hiện trên mặt rất lãnh đạm.
Vương Bằng nghe được tiếng hồ ngôn loạn ngữ của mình và tiếng kêu to của nữ nhân này, trên đầu đổ mồ hôi ròng ròng. Du Hoa lai lịch nghe nói rất lớn, có công ty tài chính, người này đã bắt được bím tóc của mình, khẳng định không phải đơn giản như vậy. Vào lúc này Du Hoa ra tay hào phóng thì Vương Bằng đã hiểu rõ, có người đang quán sát hắn, cũng không phải vì quyền của hắn, mà là hắn có đủ tư cách làm súng của người ta hay không.
- Du tiên sinh, ngươi làm cái gì vậy, ha ha, rất lâu không có đi ra ngoài một chút, lúc nào có thời gian?
Vương Bằng nói mơ hồ, nhưng cũng biết Du Hoa vạch mặt rồi, nhưng mà người này không phải tiểu nhân vật.
- Ha ha, Vương khoa trưởng đúng là người biết chuyện, kỳ thật chuyện này từ trong miệng cô gái kia là biết rồi, cô ta rất dư vị ân ái với anh đấy.
Du Hoa nói rất thô tục:
- Nếu không như vậy đi, các người chơi thêm một chút, sau đó lại đi qua.
Còn chơi? Vương Bằng cho dù có tiêu sái cũng không có tâm tình. Hắn mặc quần áo tử tế, ánh mắt phức tạp sau đó phất phất tay, cứ như bảo hai cô gái kia rời đi. Đám người kia chắc chắn còn có cái gì đó, cho dù đoạt di động cũng vô dụng..
Qua trong chốc lát giày Tây Du Hoa xuất hiện ở cửa ra vào. Hắn không phải một người tới, bên cạnh có hai người vạm vỡ đi cùng. Hai tên này đứng ở cửa ra vào, Du Hoa dặn dò vài câu thì gõ cửa.
Tiếng đập cửa khiến Vương Bằng nóng vội lên, hữu khí vô lực nói mời vào.
- Vương khoa trưởng, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.
Du Hoa cười ha hả, hào hoa phong nhã cười rất khó nhìn.
Vương Bằng lúc này đầu như rạp xuống đũng quần, hắn chậm rãi ngẩng đầu, con mắt tràn ngập tơ máu.
Lúc này thường ủy lẫn chủ tịch rất giận! Tần Mục thằng này rốt cuộc làm ăn cái gì, mới yên tĩnh được vài ngày lại làm ra chuyện lớn như vậy. Trên một trăm dân công chơi gái tập thể, việc này chẳng những ảnh hưởng cực xấu, thậm chí còn là trò cười. Làm cho mọi người không dễ dàng tha thứ, những người này đều là ở công trường Phổ Thượng. Kỳ thật một ít người làm công ở bên ngoài, quanh năm không trở về nhà, mặc kệ kết hôn hay không kết hôn, nam nhân đều là kẻ có huyết khí phương cương, nhưng chuyện này dù mơ hồ nhưng không nên xuất hiện toàn bộ ở công trường Phổ Thượng.
Người sáng suốt cũng biết đây là có người đang nhắm vào Tần Mục, thậm chí vào lúc đoàn khảo sát của Hương Cảng sắp tới Phổ Thương, thời điểm Phổ Thượng nghênh đón cơ hội phát triển như vậy, lúc này Phổ Thượng lại đứng ở đầu sóng ngọn gió. Bí thư thị ủy Phương Chấn Bang biết được chuyện này thì rống to:
- Làm bừa bãi.
Rốt cuộc là ai làm bưa bãi thì chỉ có Phương bí thư mới biết được, nhưng chuyện này đã bày ra ngoài sáng, Phổ Thượng lại chọc ra một cái lỗ thủng, hơn nữa còn là khu vực của con gái hắn, hắn sao có thể không giận, sao có thể nhịn? Phương bí thư vung tay lên giao cho công - kiểm - pháp tham gia.
Loại tham gia này phi thường bí mật, cũng không có bao nhiêu gợn sóng, mà đoàn khảo sát của Hương Cảng tói Quảng Châu mà có chuyện thì không tốt. Nhưng mà mọi người đang nhìn Tần Mục bị chê cười, bởi vì tổ trưởng tổ kiểm tra dẫn đội chính là Kế Đỉnh Thịnh. Kế chủ nhiệm không có tư cách gia nhập, nhưng bởi vì trên hội nghị thường ủy Quốc chủ tịch vẫn kiên trì cho rằng lần này dân công gặp chuyện không may, bên trong lộ ra nhân tố rất phức tạp. Rốt cuộc là do năng lực lên kế hoạch của Phổ Thượng không theo kịp thị trường hay là do người lãnh đạo, chuyện này phải do đội điều tra đưa ra. Bởi vì cục chiêu thương có quyền hạn lập kế hoạch kinh tế, cho nên lập tổ điều tra này hiệu suất làm chơi ăn thật.
Quốc Thụy Tường có lý do phát động, Tần Mục là ai, Tần Mục là tân quý của chính đàn Quảng Châu, không bởi vì Phương Chấn Bang ưu ái, chiến tích cũng phi thường đáng xem. Nếu như nói Quốc Thụy Tường không thích Tần Mục người này là không thể nào, hắn thậm chí bảo vệ, nhưng mà chính trị chính là chính trị, cũng không thể nói được ưa thích là tất cả. Thời điểm chủ tịch nhớ rõ cái tên Tần Mục này, vậy Quốc Thụy Tường nhất định phải làm cho ra mặt, thậm chí Quốc Thụy Tường còn phải thanh lý chướng ngại cho cục chiêu thương. Vì vậy mượn cơ hội này chèn ép Tần Mục, không chỉ là khống chế mạch máu Phổ Thượng, thậm chí còn phải chiếm thượng phong trước Phương Chấn Bang. Nếu như thao tác tốt, lại đưa lên cho cấp trên, chỉ sợ còn có chuyện mỹ diệu phát sinh.
Kế Đỉnh Thịnh "Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy ", đảm nhiệm tổ trưởng tổ kiểm tra công - kiểm - pháp liên hợp, trên mặt cũng đầy vinh quang.
Giờ phút này Tần Mục cũng không có nổi giận, thành phố truyền ra tin tức khiến Tần Mục cẩn thận là hơn, lúc này dù trên lưng mang theo oan ức nhỏ.