Mười bảy công trường, cho dù chỉ ở một công trường trong một giờ, một ngày cũng phải mất mười bảy giờ, hơn nữa còn phải bảo đảm vấn đề kế hoạch và an toàn, đây không phải nói rõ muốn lấy cái mạng già của hắn sao? Hơn nữa, Tần Mục hoàn toàn không có ý tứ thương lượng, trực tiếp đập tới, rõ ràng mang theo mùi vị trả thù và cảnh cáo.
Vương Bằng khẽ run rẩy đôi môi, đang định nói gì đó, Tần Mục liền cười nói:
- Không cần quyết tâm bề ngoài, lão đồng chí, tôi tin, Phổ Thượng chúng ta có phúc khi có những lão đồng chí như anh.
Cách nói của Tần Mục căn bản không cho Vương Bằng há miệng cự tuyệt, lấy khẩu khí lão đồng chí là trụ cột áp cái mũ đó xuống, cho dù Vương Bằng muốn tránh, cũng tránh không được.
Vương Bằng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu nhất định hoàn thành nhiệm vụ, Tần Mục nghe ra có chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi, chỉ khẽ mỉm cười, không để ý tới nữa.
Chuyện này cũng thức tỉnh Tần Mục, không thể bỏ quên công tác tư tưởng của tổ chức, có một số người quen rồi, một khi nhìn thấy thịt cá, không chừng không biết mình họ gì. Cho nên, hắn lại tìm mấy người trẻ tuổi, bày ra phong thái ấm áp của lãnh đạo nói chuyện với bọn họ, khen ngợi công tác của bọn họ, khích lệ bọn họ không ngừng cố gắng.
Làm xong tất cả chuyện này, Tần Mục bỗng thấy hứng thú với người tên Du Hoa trong bức hình, liền gọi điện cho Tây Môn Nhạn.
Đám sư huynh đệ của Tây Môn Nhạn quả nhiên không phải ngồi không, theo dõi Du Hoa rất chặt, phát hiện hắn có một nhà xưởng nhỏ ở Hoàng Dương khu, nghe nói hiệu quả sản xuất và lợi ích của nhà máy kia rất kém cỏi, không có mấy công nhân làm việc, cái gọi là cầm trong tay rất nhiều tài chính cũng chỉ là bốc phét mà thôi. Sắc mặt Tần Mục thoáng âm trầm, cái này đúng thật là bắt được bím tóc của Hoàng Dương khu, thủ đoạn hắn sử dụng với Hoàng Dương khu cũng nổi danh.
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể động, căn cơ của Phổ Thượng còn chưa hoàn toàn ổn định.
Tây Môn Nhạn cũng nói với Tần Mục, trong xưởng khuôn đúc có một số tài liệu và phần mềm ngoại văn chuyên nghiệp, nàng xem có chút không hiểu lắm, muốn đi học lớp Anh ngữ ban đêm. Tần Mục nghe xong trong lòng khẽ động, vào xế chiều Christina sẽ được quân đội đưa đến nhà mình, nếu như Tây Môn Nhạn có thể ở cùng nàng, đồng thời bảo vệ nàng, hai cô bé này cũng có thể học tập ngôn ngữ lẫn nhau, thật sự cũng không tệ.
Tần Mục nói suy nghĩ này cho Tây Môn Nhạn, Tây Môn Nhạn vui mừng đồng ý.
Tan việc, quả nhiên có chiếc xe jeep chờ ở chỗ không xa, trong đó chiếc cửa sổ phía sau lộ ra một khe nhỏ, nhìn qua khe hở đó có thể thấy một đôi mắt màu xanh tràn đầy bướng bỉnh và đắc ý.
Tần Mục vỗ đầu, bất giác cười khổ.
Christina và Tây Môn Nhạn rất nhanh thân thiết với nhau, Tần Mục kêu các nàng học tập lẫn nhau, Christina sống chết bắt Tây Môn Nhạn phải gọi nàng bằng nick name - Tina.
Tina trình diễn tiết mục nuốt luôn lá trà, mất hứng bĩu môi, trong miệng thì thầm tuôn ra một tràng ngoại ngữ. Tần Mục nghe thấy nhất thời có chút ngẩn người, tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi như vậy, không biết học được ở đâu mấy câu mắng người thô tục? Hắn nghiêm sắc mặt, vô cùng nghiêm nghị phê bình:
- Tina, khi nói chuyện không thể há mồm mắng chửi người như vậy. Nhớ lấy, cô là một thiếu nữ xinh đẹp kiểu trí thức cộng thêm hoạt bát, ưu nhã mới là phong cách của cô.
Tina nghi ngờ hỏi:
- Tôi thấy người trong diễn đàn cũng nói như vậy, đây là lời mắng người sao?
Tần Mục nhất thời im lặng, bất lực nhìn Tây Môn Nhạn. Tây Môn Nhạn nghe hai người liến thoắng nói một hồi, cũng hoa mày chóng mặt, mù tịt hỏi:
- Anh nhìn tôi làm gì?
Tần Mục chỉ vào Tina, nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ, khi dạy tiếng Trung Quốc cho cô ấy, tuyệt đối đừng lấy Tam Tự kinh của chúng ta dạy cho cô ấy. Lời mắng người của nha đầu này rất nhiều, không thể thêm được nữa.
Lúc này Tây Môn Nhạn mới biết Tần Mục bị Tina mắng, không khỏi bật cười. Tần Mục nhìn quanh phòng ốc của mình, có chút ai oán nói:
- Hay thật, căn phòng của tôi biến thành phòng công cộng rồi, tôi đang suy nghĩ có nên dọn ra ngoài ở hay không.
Người bên quân đội nhanh chóng giao Tina cho Tần Mục, còn thảo ra một bản hợp đồng tương tự quân lệnh trạng cho Tần Mục. Tần Mục bất đắc dĩ, cho dù không ký cũng phải ký, cho nên dặn dò Tây Môn Nhạn, phải chăm sóc tiểu tổ tông này thật tốt, đừng để cô ta gây ra chuyện gì nữa.
Về phần Tina, Tần Mục mua cho nàng hai bộ quần áo thời trang thu đông mới nhất do James thiết kế. Tiểu nha đầu này vốn có vóc người cao gầy, trưởng thành sớm, nhất thời bị bộ quần áo thiết kế đặc biệt kia hấp dẫn, giơ ngón tay cái về hướng Tần Mục thề, mình nhất định đàng hoàng, hàng ngày sẽ lên lớp giảng bài cho đám binh lính kia.
Nhưng Tần Mục cũng phải bỏ ra một cái giá tương đối lớn, hứa hẹn hàng tuần đều phải đưa Tina ra ngoài đi dạo, để nàng làm quen với cảnh sắc phồn hoa của thành thị Trung Quốc. Về phần Tây Môn Nhạn, Tần Mục cũng hứa hẹn, mỗi tuần ít nhất phải mời nàng ăn hai bữa cơm, để biểu dương cực khổ của nàng.
Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy biệt khuất, làm sao lại biến Tina thành nhiệm vụ của mình, đây là điển hình dùng người không trả tiền của quân đội.
Ba người ăn xong cơm tối, hai cô nương liền chạy đến phòng khách, bắt đầu làm quen với tập quán sinh hoạt và ngôn ngữ của nhau, còn Tần Mục ngồi trong phòng nghe nhạc. Khung cảnh bình yên khiến tâm tình của hắn cũng dần buông lỏng, khép hờ hai mắt, một tay nhẹ nhàng đánh nhịp.
Phía bên kinh thành truyền tới tin tức, con đường ẩm thực của lão Mã đã bước đầu hình thành, lần này hắn bao một nhóm chủ thầu thực lực hùng hậu tới xây cất, tốc độ tiến triển cực nhanh. Hơn nữa, vì con đường ẩm thực này nằm dưới danh nghĩa của Dương Diệp, ở bên Mỹ Dương Diệp cũng đặc biệt quay phim, chụp ảnh lại những phong cảnh mỹ lệ làm thành một tấm bản đồ thực tế, trên mỗi tấm bản đồ đều đánh dấu những món ăn đặc sắc của Trung Quốc, dùng để quảng cáo con đường ẩm thực. Nàng thậm chí còn làm một VCD giới thiệu các món ăn nổi tiếng khắp nước, ý định tặng cho mọi người khi khai trương con đường ẩm thực.
Cô nương này thật sự là dốc hết sức lực. Tần Mục nhớ tới khuôn mặt từng rơi lệ của Dương Diệp, trong lòng có chút buồn bã.
Về phần bên ngoài kinh thành, không phải nói động là có thể động, Trương Tử Bình thỉnh thoảng gọi điện tới, miêu tả miếng bánh ngọt này có bao nhiêu người tranh đoạt, tiền cảnh rộng lớn thế nào. Tần Mục đã không còn kích động như lúc ban đầu, Trương Tử Bình cứ nói, Tần Mục chỉ lẳng lặng nghe.
Sau đó, Trương Tử Bình len lén nói cho Tần Mục, trong một số cuộc họp kinh tế không chính thức, cái tên Tần Mục đã trở nên rất khoa trương, hiện tại kinh thành đang vạch ra một bản kế hoạch liên quan đến việc các thành phố duyên hải làm thế nào ứng phó với biến hóa của thị trường quốc tế, có thể sẽ xây dựng một thành phố thí điểm. Trong hội nghị ở Châu Quảng, Tần Mục được nhắc đến rất nhiều lần, không phải vì kinh tế Châu Quảng phát đạt, mà bởi vì Tần Mục đang ngụ lại Phổ Thượng khu ở Châu Quảng.