Bắt đầu từ lúc này, Tần Mục mới cảm thấy ớn lạnh khi phát hiện ra dụng ý thật sự của Phương Chấn Bang. Nếu không phải Phương Tù thức tỉnh , chỉ sợ hắn còn đang lục lọi trong sương mù, cần thời gian dài mới có thể nghĩ thấu. Hắn tuyệt đối không khinh thị ánh mắt cùng quyết đoán của đại lão như Phương Chấn Bang, nhưng đây cũng là lần đầu hắn cảm thấy sợ hết hồn hết vía, bố cục này của Phương Chấn Bang, tuyệt đối không phải là bắn tên không đích, chứng tỏ xúc giác của hắn vô cùng nhạy cảm. Nếu mình rời khỏi Phổ Thượng khu, khi đó muốn được Phương Chấn Bang che chở, sẽ phải nhìn xem hai năm qua ở Phổ Thượng , rút cuộc có thể phát triển Phổ Thượng tới trình độ nào.
Tần Mục trầm mặc khiến Phương Tù thở dài một tiếng, có chút phiền muộn nói:
- Trước kia khi chúng ta đánh giặc, hận nhất người khác chơi đánh lén, thua như vậy thì đừng đi.
Ý tứ trong lời này không cần nói cũng biết, chính là vô cùng khinh bỉ thủ pháp hái đào của Phương Chấn Bang. Cho nên, Phương Tù chỉ có thể là quân nhân, còn Phương Chấn Bang lại là chính khách.
Từ trong những lời này của Phương Tù, Tần Mục hiểu ra một chuyện. Chính kiến của hai cha con này không phải hòa thuận, cho nên mới tạo thành chuyện Phương Chấn Bang ngồi trên vị trí cấp phó tỉnh, rất khó tiến thêm một bước. Nếu không thể tiến lên vị trí trọng yếu hơn, Phương Tù cũng không chạy chọt gì cả, không trách hắn lại dốc hết sức lực, cướp đoạt công lao của thuộc hạ, chính là muốn nhanh chóng nâng đỡ Phương Thiên Nhu. Biết được chuyện này khiến Tần Mục khẽ than thở, nhưng đây chính là quan trường, hắn không thể tránh được.
Tiếng thở dài của Tần Mục khiến Phương Tù biết hắn đã hiểu ngọn nguồn, liền không quấn quýt vấn đề này nữa, nghieng người, chuyển sang lý do hôm nay hắn nổi giận. Thì ra, sau khi lão gia tử ở kinh thành biết chuyện của Lam Uân, quả nhiên là lòng như lửa đốt, cũng không biết dùng phương pháp gì, đưa Lam Uân trở về, trước mắt đảm nhiệm vị trí khoa trưởng tin tức điện tử bộ tin tức mà Tần Mục từng làm, ngoài ra còn có thân phận quân đội, toàn quyền xử lý sách lược phòng ngự điện tử tin tức.
Tin tức này khiến Tần Mục rất ngạc nhiên, có thể lấy được Lam Uân từ trong tay FBI, xem ra lão gia tử phải trả giá không nhỏ. Nhưng Lam Uân kết hợp thêm với Christina, chính là thanh mâu sắc bén và lá chắn cường hãn.
Phương Tù cũng bởi vì chuyện này mà tức giận, kể từ khi Lam Uân dùng thủ đoạn đặc thù bắt được liên lạc với Christina, Christina không chịu ở trong quân khu. Nói Lam Uân có thể tự đo đi dạo phố, còn nàng cả ngày bị nhốt trong phòng, cảnh cáo nếu không cho nàng tự do nhất định, nàng sẽ mặc kệ không làm nữa.
Thái độ này làm cho mấy đại lão của quân khu Châu Quảng dở khóc dở cười, nhưng bọn họ lại không thể đắc tội với vị đại tiểu thư này, kỹ thuật chính là sinh mệnh, những thứ trong cái đầu nhỏ bé của nàng lại là thứ cả quân đội tha thiết ước mơ. Cho nên, Phương Tù lão gia tử lại ra tay, khiển trách Tần Mục, bắt hắn phải nghĩ cách.
Vấn đề này thật không dễ giải quyết, hành tung của Christina vô cùng nhạy cảm , nếu có một số quốc gia biết nàng tới Trung Quốc, sợ rằng lại khơi đống tro tàn. Hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra phương án giải quyết thích đáng, chỉ có cười khổ lắc đầu, nói rõ với Phương Tù, tiểu cô nương kia tính tình cổ quái, mình cũng không có cách nào giải quyết triệt để.
- Không có cách nào?
Phương Tù vỗ tay vào tay dựa xe lăn, hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của Tần Mục, ném quyết định giống như ném khoai lang nóng tới:
- Sau này cô ấy sẽ làm việc ở nhà cậu, hành tung và an toàn của cô ấy sẽ do cậu chịu trách nhiệm.
Đi tới thế giới này đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Tần Mục có cảm giác muốn khóc, lão này làm việc không suy nghĩ hậu quả, làm sao có thể cậy mạnh như vậy, trực tiếp để tiểu cô nương đó ở trong nhà mình? Nếu những người bên quân đội muốn giám sát Christina, lắp đặt camera trong nhà mình, vậy thì còn gì là tự do cá nhân?
Phương Tù phảng phất thấy được do dự và ý nghĩ của Tần Mục, lại nặng nề nói:
- Chỉ cần cậu có thế để cô ấy hàng ngày an tâm lên mạng dạy học cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giám sát cậu, cũng không can thiệp vào không gian cá nhân của cậu.
Lúc này Tần Mục mới len lén thở dốc một hơi, ngay sau đó Phương Tù cũng nói ra nguyên nhân quyết định như vậy:
- Cho dù có trang bị máy nghe trộm hay came ra, cũng bị tiểu nha đầu kia phá giải trong nháy mắt, lãng phí tiền của, không đáng.
Có lẽ bọn họ từng làm chuyện như vậy, kết quả bị Christina đả kích mới quyết định như vậy.
Cho dù Tần Mục muốn cự tuyệt cũng không có cơ hội, Phương Tù căn bản không cho hắn quyền lực cự tuyệt, cho nên khi Tần Mục trở lại Phổ Thượng, trong lòng cảm thấy vô cùng biệt khuất, nhìn ai cũng thấy không thuận mắt.
Vừa lúc đó, có người đụng vào vết đạn của hắn. Là ai, là khoa trưởng tài vụ Ôn Mại. Hắn cầm trong tay bản báo cáo, đang lo lắng đi lại trước cửa phòng làm việc của Tần Mục, thấy Tần Mục đi tới, vội vàng đi tới trước mặt Tần Mục, nói:
- Tần bí thư, ngân hàng cho vay đang thúc giục trả nợ.
Hỏa khí trong lòng Tần Mục còn chưa phát tiết, Ôn Mại lại dẫm vào quả mìn này, đương nhiên lãnh hậu quả không tốt. Chỉ thấy Tần Mục hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hai ba năm không thúc giục, đợi đến lúc Phổ Thượng có tiền cảnh lại đến gây ngột ngạt, bọn họ rút cuộc muốn làm gì?
Thanh âm của Tần Mục rất lớn, suốt dọc hành lang đều có thể nghe thấy giọng nói của hắn. Ôn Mại khẽ run rẩy, hắn chuẩn bị làm chút chuyện để nhắc nhở Tần Mục, vị trí của Ôn Mại hắn vô cùng trọng yếu, có thể đè áp khoản vay ngân hàng trong hai năm, có phải nên xem trọng hắn hơn một chút? Nhưng Tần Mục lại vô cớ nổi giận, thật sự có chút không giải thích được, trong nháy mắt Ôn Mại liền nghĩ đến phát ngôn của Tần Mục trên đại hội chỉnh đốn tác phong, bắt đầu nghi hoặc, có phải Tần Mục phát hiện ra dấu vết gì rồi hay không ?
Tần Mục cũng phát hiện sắc mặt hắn thay đổi, vỗ vai Ôn Mại nói:
- Vào trong rồi nói.
Có cái gì nói đâu, đây là thủ đoạn nhỏ Ôn Mại làm ra. Thật ra ngân hàng luôn thúc dục, nhưng đều bị khoa trưởng hắn đè áp bên trong, hôm nay ngân hàng lại một lần nữa thúc giục, hắn không tiếp tục đè xuống, mà báo cáo cho Tần Mục. Loại thủ đoạn nhỏ này Tần Mục hơi suy tư là hiểu được, đây là Ôn Mại nghe được tin tức gì đó, chuẩn bị để mình ném thêm chút trọng trách lên vai hắn. Còn về rút cuộc hắn nghe thấy chuyện gì, chỉ sợ bên trong cũng có bóng dáng của Vương Bằng.
Tần Mục hận nhất chính là thứ ăn cây táo, rào cây sung, tiền cảnh của Phổ Thượng người mù cũng có thể nhìn ra được, sau khi Phương Tù rời đi, đã không có người nào có thể ngăn cản nó tiến lên. Lúc này, mọi người đều có thể dính được một số lợi ích thực tế, nhưng Tần Mục đều dính công khai, loại liên hợp với người ngoài này khiến hắn khó xử, cũng khiến hắn cười lạnh không dứt.