Tần Mục nhất thời cười lớn, nhìn bức tranh sơn thủy treo trên vách tường, nói:
- Sông Mẫu Thân từ xưa tới nay đã đổi đường hai mươi lần, nếu nói là tai nạn, chi bằng nói là lựa chọn tự nhiên.
Hắn chậm rãi xoay người, khích lệ nói:
- Không thông qua tôi luyện, không thông qua dò xét, làm sao có thể làm đại sự. Đầu tư của Hồng Kông, chẳng qua là một góc của băng sơn, tựa như hạt gạo so với mặt trăng mà thôi, đợi khi xí nghiệp nổi danh nước ngoài tới chỗ chúng ta, Phương phó khu trưởng, cô cũng đừng như xe bị tuột xích.
Phương Thiên Nhu có thể cảm nhận được lời nói của Tần Mục không phải là nói dóc, nàng bất giác thấy ấm lòng, nặng nề gật đầu nói:
- Tần bí thư, xin ngài yên tâm.
Tần Mục khoát khoát tay nói:
- Tôi không lo lắng, chẳng qua cô thiếu một nền tảng một không gian thôi. Chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ lưu lại túi tiền của ông chủ Hồng Kông lại Phổ Thượng chúng ta!
Phương Thiên Nhu hăng hái rời đi. Tần Mục thở dốc một hơi, cây giống nhỏ bé này không biết đến lúc nào có thể biến thành đại thụ chọc trời đây.
Tần Mục nâng chung trà lên, nhàn nhã uống trà. Thanh thế của Phổ Thượng đã lên, hắn làm người xấu mấy tháng này, cũng nên đi một chút lộ tuyến, tính toán ý tứ của bề trên rồi.
Khi hắn đang ngồi suy ngẫm, điện thoại liền vang lên, lão thủ trưởng Phương Tù gầm thét từ bên trong điện thoại đến thủng màng nhĩ:
- Tần Mục, tiểu tử cậu lưu lại một tay cho tôi. Nói, có phải còn có nhân tài ném tới chỗ gia gia hay không? Có phải không?
Tần Mục vừa nghe đã thấy hoang mang, kỳ quái hỏi:
- Lão thủ trưởng, ngài bình tĩnh trước đã, tôi hoàn toàn không biết gì.
- Không biết? Cậu không biết mới lạ!
Phương Tù nổi giận đùng đùng kêu lên:
- Tiểu tổ tông ngoại quốc kia, hiện tại chọc thủng trời rồi! Cho cậu mười phút, lập tức xuất hiện trước mặt tôi, bằng không lão tử sẽ dùng quân pháp trị cậu, bắn chết cậu. Chậm mấy phút bắn chết mấy phút.
Ánh mắt Tần Mục thiếu chút nữa lồi ra, lão thủ trưởng nói chuyện, rất là cường hãn. Cho dù Tần Mục hắn chạy như bay, cũng không thể chạy tới quân khu trong vòng mười phút, bắn chết mấy phút là như thế nào, hắn thật sự chưa từng thử qua.
Tần Mục vội vã ra cửa, vừa hay nhìn thấy Phương Thiên Nhu đang bố trí công việc, vừa vặn lôi theo tấm bia đỡ đạn này, cuống quít nhảy lên xe.
Phương Thiên Nhu có chút kỳ quái, mới vừa rồi Tần Mục giảng giải cho nàng con đường riêng của Phổ Thượng, khí độ vẫn rất ung dung trầm tĩnh, làm sao trong nháy mắt thay đổi bộ dạng, giống như lửa cháy đến đít như vậy.
- Đến quân khu.
Tần Mục gấp gáp dậm chân, nổi giận nói với Lục Viễn:
- Chạy xe số bốn.
Chẳng những Phương Thiên Nhu thất thanh nở nụ cười, Lục Viễn cũng bất đắc dĩ nói:
- Tần bí thư, chạy xe như vậy khẳng định nghẹn lửa.
Tần Mục ngạc nhiên vỗ đầu, tự nhủ:
- Hồ đồ rồi.
Chuyện càng gấp gáp, lại càng thêm phiền phức, bọn họ vừa đi được mấy bước, điện thoại của Tần Mục lại vang lên, Tần Mục lớn tiếng hỏi:
- A lô, ai vậy?
- Đồng chí Tần Mục đúng không? Tôi ở bên cục nhân sự thành phố, xin ngài lập tức tới cục nhân sự một chuyến.
Giọng nữ bên trong vẫn rất ôn nhu.
Lúc này Tần Mục chỉ hận không thể phân thân, một người là lãnh đạo trực thuộc, một người là tai to mặt lớn của quân khu, hắn không dám đắc tội với bên nào. Lựa chọn tiến thoái lưỡng nan như vậy bày ra trước mặt hắn, khiến Tần Mục như phát mộng.
- Tần bí thư, nếu không để tôi đến quân khu?
Lúc này Phương Thiên Nhu vẫn nhớ đến bố cục của Tần Mục, trong lòng thầm bội phục, nhìn dáng vẻ của Tần Mục, nhất định bên quân khu đã xảy ra chuyện gì khó lường. Nàng là tự mình biết chuyện nhà mình, bất giác nói ra như vậy, vừa vặn nhân cơ hội này đi tìm hiểu, Tần Mục và quân khu rốt cuộc có liên hệ gì, tại sao gia gia lại cam tâm tình nguyện tặng biệt thự này cho Phổ Thượng, ban đầu khi thiết kế, nàng đã hao tốn không ít tâm tư.
Tần Mục kêu Lục Viễn dừng xe, thoáng suy tư, liền gật đầu nói:
- Vậy làm phiền cô, quay về tôi mời cô ăn cơm.
Sau đó kêu Lục Viễn đưa mình quay lại khu chính quyền Phổ Thượng.
Nhìn Lục Viễn lái xe đưa Phương Thiên Nhu rời đi, Tần Mục từ từ lộ ra vẻ tươi cười. Phương Thiên Nhu chủ động giúp mình chia sẻ áp lực như vậy, xem ra bài học hôm nay không tệ, tâm tư Phương Thiên Nhu bắt đầu đi theo bố cục của Tần Mục, đây là mở đầu rất tốt.
Tần Mục lái chiếc xe con của mình ra ngoài, tiến về hướng cục nhân sự. Hôm qua chính mình phóng ra tiếng gió, hiện tại cục nhân sự cho đòi mình tới, sợ rằng đã có người tới bên cục nhân sự đặt quan hệ. Như vậy xem ra, Tần Mục cảm giác địa vị của mình bắt đầu được thăng lên, trong lòng vẫn âm thầm cảm kích Phương Chấn Bang hiện tại vẫn án binh bất động.
Cục nhân sự ra mặt, chắc chắn sẽ nhét người vào Phổ Thượng, bọn họ gọi Tần Mục qua đó, chỉ sợ là muốn ra giá với Tần Mục, xem xem có thể sắp xếp người vào một vị trí tương đối không tệ không, nếu là hậu cần hoặc văn phòng làm việc, chỉ sợ cũng không phải nơi bọn hắn muốn.
Lúc này bắt đầu trao đổi lợi ích rồi, Tần Mục thả tiếng gió, đương nhiên sẽ không tự dưng nhét người vào, cũng nên để Tần Mục hắn chống chọi với sấm sét rồi mới hái quả. Hôm nay hội nghị chỉnh đốn tác phong cũng không phải là bắn tên không đích, Tần Mục đã trù bị trước, đến lúc chiếm được lợi ích, đặt những người xen vào nửa đường vào một góc mát mẻ là được rồi.
Khi lái xe vào cục nhân sự, Tần Mục bất ngờ nhìn thấy một người đang xuống xe. Hắn không ngờ, lần đầu tiên gặp mặt người này lại ở hoàn cảnh như vậy.
Chủ nhiệm ban chiêu thương thành phố Kế Đỉnh Thịnh!
Kế Đỉnh Thịnh cũng phát hiện ra Tần Mục, biển số xe cá nhân của Tần Mục đã không phải là bí mật gì, cho nên khi hắn dừng lại, ánh mắt chậm rãi hướng về phía xe của Tần Mục.
Tần Mục xuyên thấu qua cửa sổ xe, phát hiện ra ánh mắt của Kế Đỉnh Thịnh. Nếu Kế Đỉnh Thịnh làm như không có chuyện gì làm chuyện của hắn, Tần Mục có lẽ không dám khẳng định hoài nghi trước đó của mình, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Kế Đỉnh Thịnh, mặc dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, hắn cũng có thể chắc chắc, Kế Đỉnh Thịnh đã liệt mình vào danh sách phòng bị của hắn rồi.
Kế Đỉnh Thịnh nhìn Tần Mục dừng xe, quay đầu đi vào cục nhân sự. Tần Mục vốn muốn tỏ ra thân thiết với Kế Đỉnh Thịnh, nhưng không ngờ hắn hoàn toàn không có cơ hội này, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, xem ra Kế Đỉnh Thịnh chuẩn bị muốn tiếp tục chơi với mình rồi, không có ý tứ hòa hoãn.
Tần Mục đợi trong xe một lát, kéo dài thời gian với Kế Đỉnh Thịnh. Hắn nghe một khúc nhạc êm ái, lúc này mới bình tĩnh, xuống xe bước vào tòa nhà của cục nhân sự.
Quả nhiên, lần này Tần Mục bị khẩn cấp gọi đến cục nhân sự, cũng bởi vì thành phố suy nghĩ đến con đường phát triển mạnh mẽ của Phổ Thượng sau này, tạo dựng lại mấy phòng ban đã bãi bỏ. Đây vốn là chuyện của bộ tổ chức, nhưng đã sớm có biên chế, mọi người lại lựa chọn quên lãng. Lần này cục nhân sự tìm Tần Mục nói chuyện, chính là muốn xem phía bên Tần Mục có ý kiến gì hay không.
Việc này có chút vượt quá chức phận, cho dù khôi phục chức năng hành chính mấy phòng ban, cũng nên để bộ tổ chức ra mặt. Tần Mục thấy phó cục trưởng cục nhân sự tìm mình nói chuyện, tâm tư cấp tốc xoay chuyển.
Đắc tội với bộ tổ chức, không chừng phó cục trưởng cũng bị bắt lại, nhìn dáng vẻ chắc chắc của hắn, giống như bên bộ tổ chức biết tiếng gió, dù sao chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, điều động nhân viên, bên bộ tổ chức có quyền được biết. Nghĩ tới đây, Tần Mục đứng lên tỏ vẻ, Phổ Thượng vô cùng cảm tạ quan tâm của các lãnh đạo, cảm tạ các lãnh đạo vì chuyển vận nhân tài cho Phổ Thượng mà vất vả hao tâm.
Những lời này vào tai phó cục vô cùng thích ý, hắn vô cùng hòa ái nói với Tần Mục, mấy người này đều là nhân viên nghiệp vụ chuyên nghiệp, rất phù hợp với lộ tuyến phát triển trước mắt của Phổ Thượng.
Tần Mục nhiệt tình biểu thị cảm tạ, cũng muốn mời phó cục trưởng có thời gian tới Phổ Thượng xem một chút biến hóa. Lời mời này vô cùng mịt mờ, hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau . Chỉ cần là quan hệ, không có ai ngại nhiều, cũng không ai biết lúc nào có thể sử dụng đến. Tần Mục hiện tại chính là tung lưới rộng, lại từ từ chọn cá, nếu ngay cả lưới cũng không tung, vậy kế hoạch mình rốt cuộc bắt được cá gì, như vậy có chút lẫn lộn chính phụ.
Hai người bắt tay nhau, nhưng không thân thiết, chỉ là xã giao thông thường.
Sự bực dọc của Tần Mục giấu trong lòng, nhọt gáy chuyên nghiệp này làm cho hắn vô cùng không thoải mái. Nhọt gáy lớn nhất của Phổ Thượng hiện tại chính là chiêu thương, thu hút đầu tư, khai phá, đây là bút tích của ai, đương nhiên là của vị chủ nhiệm Kế Đỉnh Thịnh kia. Trong chuyện này lộ ra huyễn hoặc, nếu đây thật sự là thao tác của Kế Đỉnh Thịnh, vậy tự tiện nhúng tay vào chuyện bên hành chính, Phương Chấn Bang nhất định không thuận theo. Chẳng lẽ giữa Phương Chấn Bang và Quốc Thụy Tường có hiệp nghị bí mật gì?
Tần Mục không muốn mình trở thành thẻ đánh bạc trao đổi của người khác. Khi ở Tây Túc và Bắc Liêu, hắn luôn trở thành con chuột trong ống bễ, bị ức hiếp, có những lúc gặp sao yên vậy, cố gắng mở ra cục diện.