Nghĩ tới nghĩ lui, hắn phát hiện người quen của mình bên ban chiêu thương không nhiều. Tần Mục vắt hết óc, đột nhiên nghĩ đến, một nhân vật có thể đáp cầu dắt mối.
Nghĩ tới đây, Tần Mục liền cười nói với Trương Thúy:
- Bên cục xây dựng vẫn phải nhờ Trương tỷ khơi thông rồi, hiện tại chúng ta phải tranh thủ thời gian, có thể mời các đồng chí bên cục xây dựng tham dự kế hoạch xây dựng của Phổ Thượng chúng ta, cũng có thể để những lãnh đạo này hiểu rõ công việc của chúng ta.
Tần Mục thả ra một cái quyền, hắn ám hiệu cho Trương Thúy, chỉ cần có thể tuân theo kiến trúc bố cục tổng thể của Phổ Thượng, có thể cho cục xây dựng một chút ngon ngọt.
Cục quy hoạch là một đơn vị không đau không ngứa, vốn là bộ phận vô cùng trọng yếu, thậm chí vượt qua xây thành, nhưng chân chính sử dụng lại có chút lúng túng, chuyện xây thành tiên trảm hậu tấu không phải chưa từng xảy ra. Cho dù sau khi chuyện xảy ra, muốn tìm tật bệnh cũng rất khó khăn, dù sao thêm một chỗ xây dựng kiến trúc, thành thị Châu Quảng sẽ càng thêm sắc thái. Bọn họ đoán chừng đi theo ý tứ của thành phố, cho nên Tần Mục gọi điện cho Phương Thiên Nhu, kêu nàng khơi thông quan hệ bên cục quy hoạch, vấn đề cũng không phải rất lớn. Hơn nữa, Tần Mục dặn dò Phương Thiên Nhu, phải nói rõ khó khăn của Phổ Thượng cho cục quy hoạch cục, có thể mời nhân viên kế hoạch của bọn họ tới Phổ Thượng một lần là tốt nhất.
Bố trí xong nhiệm vụ, Tần Mục đã cảm thấy hơi mệt mỏi. Hắn uống chén nước, cầm tờ báo xem qua, khi thấy thời gian không sai biệt lắm, liền gọi điện cho đội phó đại đội giao thông khu Trang Nam.
Từ sau sự kiện tông xe lần trước, Tần Mục vẫn chưa liên lạc với Trang Nam. Một khi xây dựng Phổ Thượng tiến vào giai đoạn chính, phương diện giao thông cũng rất trọng yếu. Cho nên, phải chuẩn bị tất cả phương diện thật tốt.
- Trang đội trưởng, tôi là Tần Mục. Đã lâu không gặp, gần đây đường làm quan của Trang đội trưởng rộng mở, nghe nói trọng trách lại nặng hơn, chắc là vất vả lắm.
Tần Mục cười híp mắt nói.
- Đâu có đâu có, cho dù bận rộn cũng không bằng Tần bí thư, Phổ Thượng phát triển không ngừng, tiền đồ của Tần bí thư đúng là vô lượng.
Hai người nói mấy câu khách sáo, Tần Mục mới bắt đầu đi thẳng vào vấn đề:
- Trang đội trưởng à, hiện tại Phổ Thượng vô cùng bận rộn, vẫn muốn mời ngài đi ăn một bữa mà không có cơ hội. Mấy chuyện sửa đường, đo lường gì đó ... đám thường dân chúng tôi nhìn đã đau đầu, không biết Trang đội trưởng lúc nào có thời gian, tới Phổ Thượng chúng tôi chỉ điểm một chút?
Hấp dẫn lớn như vậy bày ra trước mặt Trang Nam, hắn không thể không động tâm, có thể khẳng định, chỉ cần hắn muốn tới Phổ Thượng, Tần Mục nhất định sẽ nghĩ cách. Nhưng hắn tất nhiên phải giao ra điều kiện trao đổi tương ứng. Trang Nam cười nói:
- Tần bí thư, thật đúng là cất nhắc tôi. Bản thân tôi rất muốn cống hiến cho xây dựng Phổ Thượng, chính là công việc ở đây, nhất thời không bỏ được.
Tần Mục nhất thời vui vẻ, thủ pháp thuận cột trèo lên của Trang Nam rất tốt. Thật ra công việc của cục Giao Thông, phía trên điều xuống một phó cục trưởng là có thể đảm nhiệm, làm gì còn cần đến một đội phó như Trang Nam. Trang Nam cũng rất thông minh, không cần Tần Mục nói, đã đưa ra lãnh đạo của bọn hắn.
- Đã sớm nghe nói giao thông quý khu sắp hàng thượng đẳng ở Châu Quảng, liên tục trong năm năm không gặp sự cố lớn. Nếu đồng chí có thể vui lòng chỉ điểm, tôi nhất định ngã mũ đón chào.
Tần Mục ý tứ sâu xa nói.
Lần này Trang Nam lại đảm nhiệm vai diễn đáp cầu dắt mối.
Một mặt phải chuẩn bị lót đường thật tốt, một mặt cũng phải chủ động xuất kích. Ném ra một quả bom nho nhỏ thu hút ánh mắt của người khác, Tần Mục rất vui lòng làm như vậy.
Cho tới nay, có rất nhiều quan viên không thích lộ diện trước truyền thông, nhất là đối mặt với phỏng vấn của đám ký giả, cũng sẽ chọn lựa thái độ kính nhi viễn chi, đây là một nhầm lẫn. Càng che lấp như vậy, càng làm cho người ta cảm giác bên trong có ẩn tình, nếu thản nhiên đối mặt với ống kính, ngược lại khiến người đối diện cảm giác anh rất quang minh lỗi lạc.
Phương diện lãnh đạo phải lo liệu, nhưng phương diện dân ý cũng cần huy động. Tần Mục cảm giác, thanh thế của Phổ Thượng đã thức dậy, lợi nhuận có thể phân chia cho phía trên, đồng thời cũng phải xây dựng hình tượng trong sáng trong lòng dân chúng.
Cũng nên có người đầu tiên hái quả. Trên mặt Tần Mục xuất hiện vẻ tươi cười.
Hiện giờ chính quyền hành chính của Phổ Thượng có khoảng hai mươi người, ứng phó với tình hình thực tại có chút khó khăn. Tần Mục cầm túi xách, kêu Lục Viễn, lái xe đến bộ tuyên truyền.
Bộ tuyên truyền chính là một nha môn nước trong điển hình, chưa nói đến các loại chỉ thị không ngừng được đưa ra, chỉ riêng không có mấy ngoại tảo đã khiến người ta quấn quýt. Cho dù là bộ phận gần gũi với lãnh đạo, cũng là nơi nhận được chỉ thị của lãnh đạo đầu tiên, nhưng muốn vượt trội thật sự là quá khó khăn, không khác gì cá chép vượt long môn.
Sự xuất hiện của Tần Mục, thật sự rất thu hút ánh mắt của bộ tuyên truyền. Tần Mục là ai, Tần Mục là đề tài bất tận ở Châu Quảng, lại là người được đại lãnh đạo ủy quyền, năm nay hai mươi bảy tuổi nhưng tiền đồ chính trị sáng ngời. Có lẽ có một số người ngửi thấy mùi vị không bình thường, nhưng không thể phủ nhận, hiện tại ở Châu Quảng người chói sáng nhất không ai ngoài Tần Mục.
Hắn mặc một bộ quần dài tay ngắn, trong tay cầm một chiếc túi xách, cả người toát lên khí phách mạnh mẽ. Hắn mỉm cười hỏi thăm phòng làm việc của phó bộ trưởng bộ tổ chức. Lần này hắn tới đây, vốn không có tính toán che giấu, cho nên cái tên Tần Mục nhanh chóng truyền khắp cả ngành, còn không ngừng truyền ra ngoài. Tất cả mọi người đều đang suy đoán, không biết vị cán bộ trẻ tuổi, hiện tại đang rất nổi tiếng này đến một nơi không có nhiều quan hệ với khu quy hoạch như bộ tuyên truyền để làm gì.
Bộ tuyên truyền là nơi quản lý truyền thông, bình thường Bộ trưởng bộ tuyên truyền đều do thường ủy thị ủy kiêm nhiệm, địa vị chính trị rất cao. Nhưng công việc của bộ tuyên truyền phần lớn chia sẻ cho phó bộ trưởng, dù sao công tác phía bên thường ủy thật sự rất nhiều.
Tần Mục tới đây, có hai mục đích, thứ nhất là muốn chính sách, thứ hai là muốn người. Phổ Thượng vốn là nơi tốn hơi thừa lời tán gẫu xen lẫn tư lịch, trong thời gian hai ba tháng ngắn ngủi đã trở thành nơi trọng yếu nhất của Châu Quảng, số người muốn tiến vào kiếm ăn rất nhiều. Nhưng Tần Mục vẫn không nhè ra, vẫn cường điệu công việc của Phổ Thượng còn chưa nhiều như vậy, tạm thời không thiếu nhân thủ.
Thật không thiếu nhân thủ sao? Thiếu! Thiếu muốn chết. Nhưng Tần Mục sở dĩ nói như vậy, còn không phải muốn chờ đợi thời cơ.
Trong mấy bộ phận nhận được mưa móc lớn nhất, bộ tuyên truyền trở thành chọn lựa kinh doanh quan hệ đầu tiên của Tần Mục. Bộ trưởng bộ tuyên truyền chính là nhân vật bên trong thường ủy, khiến hắn thấy rất thuận mắt, tiếng nơi của người trong thường ủy lúc nào cũng được coi trọng.