“Viên Viên, nhanh đến đây ăn sáng đi con.” Bà thấy cô xuống thì liền nói.

Lăng Viên nhanh chân ngồi xuống chiếc ghế đối diện mẹ, cô nhìn sang ông vẫn đang chăm chú vào tờ báo.

“Bố, tối qua con nghe tiếng xe ở cổng, có phải là bố không vậy ạ?” Dù vậy nhưng cô vẫn phải xác nhận, nếu là giấc mơ thì cũng quá kinh khủng với cô rồi.

Ông ngẩng mặt nhìn cô, chút lâu sau mới trả lời: “Ừ, công ty có công việc nên hơi gấp.”

“Công việc mà tận khuya lận sao anh? Có chuyện gì nghiêm trọng không?” Mẹ cô lo lắng hỏi.

“Không sao, tôi giải quyết ổn thỏa rồi.”

“Ồ thế thì tốt quá rồi.”

Lăng Viên im lặng nhìn ông, nếu là vì công việc thì đây là lần đầu tiên cô thấy ông đến công ty vào lúc mười hai giờ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô quan sát kĩ từng nét mặt của ông, có lẽ nào ông đang nói dối chăng?

...

Không lâu sau đó, là vào một ngày Lăng Viên đi học đàn buổi tối về.

Lúc đó là gần mười một giờ, do nhà cách xa chỗ học nên lúc nào cô cũng mới về đến nhà vào giờ này.

Lăng Viên đi gần đến cổng, từ xa cô đã nhìn thấy chiếc xe ô tô, cô nhanh chóng nhận ra đó là xe của bố.

Cô tiến đến gần, càng đến gần càng nghe được âm thanh phát ra từ trong xe, để tránh bị phát hiện, Lăng Viên đi qua phía sau chiếc xe, cô ngồi thụp xuống đó.

Cô tựa lưng vào xe, cố gắng lắng nghe cho rõ đó là tiếng gì.

“Haha, anh thật đáng ghét.”

Lăng Viên kinh ngạc khi nghe thấy tiếng cười này, là giọng phụ nữ.

Cô từ từ ló đầu lên để nhìn qua cửa kính xe, mặc dù không nhìn được rõ nhưng những gì mà cô trông thấy được thì cũng quá khủng khiếp với cô.

Một người phụ nữ trong xe, tài xế lái xe vẫn ngồi ở ghế lái, anh ta nhìn sang hướng khác, vờ như không thấy gì.

Và người ngồi bên cạnh người phụ nữ kia không ai khác ngoài bố cô.

Điều kinh khủng mà Lăng Viên nhìn thấy là ông đang hôn người phụ nữ đó, cô ta trông rất trẻ, khoảng chừng chỉ hơn hai mươi, vô cùng xinh đẹp và đặc biệt là biết cách quyến rũ bố cô.

Lăng Viên đứng thẳng dậy.

Trong đôi mắt cô giờ đây chỉ ngập tràn hình ảnh một người đàn ông cùng một người phụ nữ quyến luyến không rời.

Bàn tay cô cuộn tròn thành nắm đấm, môi mỏng bất giác bị cô cắn đến ứ máu.

Lần trước hay lần này cũng đều là thực, không phải mơ như cô nghĩ, ý nghĩ giấc mơ đó cô tạo ra chỉ là đang trấn an bản thân mà thôi.

Với một điều mà cô có thể chắc chắn được là giọng nói trong điện thoại mà hôm đó cô vô tình nghe thấy chính là người phụ nữ hôm nay cô nhìn thấy trước mắt.

Một gia đình hạnh phúc suốt bao năm trong mắt cô thì giờ phút này đây lại hoá thành tro bụi.

Cô biết rõ mẹ cô rất yêu bố, nhưng những gì mà ông ta biểu hiện qua mấy năm nay với mẹ cô là gì chứ? Là giả dối cả sao?

Chuyện này chắc chắn rằng mẹ cô chưa biết, nếu để bà biết được chắc hẳn là sẽ rất đau lòng.

Loại chuyện này nếu để người khác biết được nữa thì lại càng là nỗi ô uế nhục nhã của Lăng gia, nhưng dường như ông ta chẳng màng đến việc này thì phải?

...

Lăng Viên âm thầm đi vào nhà.

Khi đi ngang phòng mẹ, cô lặng lẽ mở nhẹ cửa đi vào, nhìn bà vẫn đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ, cô bất giác mỉm cười.

Trước khi gặp bà, cô luôn thắc mắc mẹ của mình là ai? Sao lại rời bỏ cô? Để cô ở lại một nơi dù cho xung quanh vẫn có rất nhiều đứa trẻ khác cũng giống như mình nhưng sao cô vẫn cảm thấy cô độc..