Cô mở cửa liền đi vào, bên trong cũng như bao quán khác, chỉ có điều ở đây to hơn và sang trọng hơn thôi.

Lăng Viên đi đến quầy và nói với người đứng ở quầy.

“Tôi muốn gặp quản lý ở đây.”

Người nhân viên đang cặm cụi làm việc nghe tiếng của Lăng Viên liền ngẩng đầu lên, anh ta nhìn cô chằm chằm, như đang thăm dò cái gì đó từ cô, một lúc lâu sau mới cất giọng nói: “Thứ lỗi tiểu thư, hôm nay quản lý không có ở đây.

Nhưng hôm nay có ông chủ, cô có muốn gặp không?”

“Ông chủ?”

Cô cảm thấy kỳ lạ, cô vào đây làm thì chỉ cần hỏi qua quản lý thôi mà, trước giờ cô đi qua bao quán thì luôn là vậy.

Chắc là người nhân viên này nghĩ rằng cô vào đây là vì có việc quan trọng chăng?

“Đúng vậy tiểu thư, là ông chủ ở đây.”

Lăng Viên ngẫm nghĩ, người nhân viên này luôn miệng gọi cô là tiểu thư, anh ta biết cô sao? Hay là ai anh ta cũng đều gọi như thế? Nhưng cũng có thể là vì bộ dạng này của cô, đường đường là tiểu thư của Lăng gia, ai mà lại nghĩ cô đi làm cái loại việc này.

Lăng Viên mỉm cười, nụ cười có hơi gượng gạo.

“Không cần đâu, hôm khác tôi sẽ đến.”

Không cần gặp sẽ tốt hơn, nhỡ lại mang phiền phức vào người nếu như lỡ gặp người quen nơi đây.

Người nhân viên nghe vậy sau đó thì gật đầu, hơi cúi thấp người chào cô.

Ra khỏi quán bar, Lăng Viên đứng trước cửa, cô bất giác quay đầu lại nhìn nơi này.

Cô cảm thấy mình không nên vào đây mới phải, vẫn là nên vào những quán nhỏ.

Nhìn cách người nhân viên kia nói chuyện với cô thì cô cũng đủ hiểu nơi này không thể nào là tầm thường được rồi.

Ở những nơi khác, không có những người có máu mặt xuất hiện, còn với ở đây, chắc chắn là có rồi.

Việc cô có thể bảo toàn được cái cơ thể trong sạch này không thì cô cũng không dám chắc nữa.

Lăng Viên lắc lắc đầu thôi không suy nghĩ nữa, cô định bước xuống đường thì một chiếc ô tô màu trắng lao nhanh như chớp phanh ngay trước chỗ cô đứng.

Người đàn ông trong xe nhanh chóng mở cửa bước ra, Lăng Viên nhận ra ngay đó là ai.

“Từ Luân?”

Thế quái nào ở đâu cô cũng gặp anh ta?

Từ Luân ra khỏi xe, chiếc xe sau đó được lái đi xa, anh bước đến đứng cạnh Lăng Viên, cười cười nhìn cô rồi nói: “Cô vừa từ trong này bước ra à?”

“Đúng vậy.”

“Cô muốn vào đây làm ư? Tôi có thể giúp cô.”

Giúp cô sao? Thế mà tên này đoán chính xác chuyện cô muốn vào đây làm, đối với người như Từ Luân mà giúp cô vào đây làm thì là chuyện rất đơn giản, chả gì là khó khăn cả.

Nhưng bây giờ cô dường như lại chẳng muốn nữa rồi.

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng giờ tôi không cần nữa.”

“Sao vậy? Có ai đến trước tôi một bước à?”

Lăng Viên chỉ lắc đầu, không trả lời nữa.

Cô đột nhiên chỉ muốn đi về chứ không muốn đứng đây lảm nhảm với người này.

“Không có? Vậy tại sao cô từ chối tôi?”

“Này, không phải anh vẫn còn hứng thú với tôi đấy chứ?” Cô nhanh miệng nói, những lời mà mấy ngày trước cô nói với anh ta, chẳng lẽ anh ta không quan tâm chút nào sao?

“Tôi...” Từ Luân định nói gì đó nhưng chỉ mới nói được một từ thì bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Hôm nay cậu đến đây làm gì?”

Cô và Từ Luân bất giác nhìn theo hướng có giọng nói đó.

“Anh trai...” Khuôn mặt Từ Luân đột nhiên biến sắc khi thấy người đàn ông từ trong quán bar đi ra.

Từ Huân đi đến gần, Lăng Viên mãi nhìn theo người đàn ông này.

Vô cùng khó hiểu, hôm nay cô hết gặp Từ Luân rồi giờ gặp luôn cả anh trai anh ta.

Cô nghe nói rằng Từ Huân rất khó để gặp được, nhưng cô đã gặp anh ta những hai lần rồi, có phải là bản thân cô rất may mắn không?

“E...!Em...”

Lăng Viên nhìn bộ dạng đang ấp úng của Từ Luân mà bật cười, người khi nãy đứng nói chuyện với cô và người đang run rẩy sợ sệt trước mặt cô đây cứ như là hai người khác nhau vậy.

“Hửm?” Từ Huân dường như đang rất chờ mong xem Từ Luân phát ra câu gì từ miệng cậu ta.

“Do...!Lâu rồi em không đến đây...!Nên hôm nay mới..

” Từ Luân miệng thì nói nhưng mắt anh ta cứ nhìn đất nhìn trời ở đâu đâu..