“Tôi thích những bông hoa này, tôi muốn bán chúng cho những người cũng yêu chúng và biết chăm sóc chúng giống tôi.” Ánh mắt cô nhìn xuống những nhánh hoa.

Từ Huân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó anh đứng dậy, đi lấy một chiếc tạp dề và đeo lên.

Xắn tay áo và cầm bình tưới nước rồi tiến đến chỗ Lăng Viên, anh đứng đối diện và bắt đầu tưới nước lên những bông hoa.

Dáng vẻ này của anh ta là lần đầu tiên Lăng Viên nhìn thấy.

Không còn là bộ Âu Phục mà cô thường thấy nữa.

Thay vào đó chỉ là áo sơ mi đen đơn giản, chiếc quần tây màu xám tôn lên đôi chân dài của anh ta.

Từ sáng đến giờ cô mới để ý, tóc của Từ Huân xoã xuống chứ không phải là được vuốt lên như cô từng thấy nữa.

Ánh nhìn không chớp mắt của cô đã bị anh bắt gặp từ bao giờ, cô nhận thấy điều đó thì lập tức thu lại ánh mắt của mình.

“A...!Anh làm gì vậy chứ? Tôi đâu có mượn.”

“Tôi đang giúp em.”

“Không cần, anh giúp tôi kêu cái người tên Từ Huân biến ra khỏi đây giùm.

Tôi sẽ đội ơn anh nhiều luôn đó.”

Từ Huân phì cười, không đáp.

Anh ta càng cười chỉ khiến cô càng bực thêm thôi.

“A, dì Mai.

Lâu rồi không thấy dì đến.”

Một người phụ nữ trung niên mở cửa bước vào, khuôn mặt bà ấy tuy có vẻ là lúc nào cũng khó chịu nhưng thật chất thì tính cách của bà ấy ngược lại hoàn toàn.

Dì Mai là người hay đến tiệm cô mua hoa vào buổi chiều, một tuần thì bà ấy đến đây tầm ba bốn hôm, và bà ấy có vẻ như là rất mến cô, cứ khen Lăng Viên hết này đến kia suốt thôi.

Nhưng mà cả nửa tháng nay bà ấy không đến nên Lăng Viên có chút thắc mắc và hơi lo lắng.

Hôm nay cuối cùng dì Mai cũng đến rồi thì cô lại rất mừng, chẳng có chuyện gì xảy ra với bà ấy cả, là do cô nghĩ nhiều mà thôi.

“Ừ, đứa cháu dì nó bệnh nên phải nhập viên.

Mà giờ ổn rồi nên dì mới có thể về nhà đây này.” Dì Mai cười nói, sau đó thì bà liền nhìn sang Từ Huân.

“Vâng ạ, ổn thì tốt rồi ạ.”

“Mà ai đây...!Bạn trai con hả?”

“A, không...” Lăng Viên định phủ nhận điều đó nhưng Từ Huân lại nhảy vào, anh nhanh miệng nói: “Dạ đúng rồi, con là bạn trai cô ấy.” Từ Huân cười đến mức không thấy cả mặt trời đâu.

“Anh...” Lăng Viên trừng mắt với Từ Huân, cô thật muốn lao vào đánh chết anh ta.

“Dì đừng nghe anh ta nói bậy ạ, anh ta chỉ là người con mới thuê thôi ạ.”

“Ôi trời cái con bé này, là người yêu thì cứ nói ra đi, làm gì mà phải ngại chứ!” Dì Mai cứ nhìn Từ Huân mãi không rời mắt đi chỗ khác.

“Con chọn bạn trai cũng khéo đấy chứ, trông đẹp trai thế này.

Mà con tên gì thế hả? Làm nghề gì nữa?”

“Con...” Từ Huân chỉ mới nói được một chữ thì Lăng Viên đã chặn họng anh lại.

“Anh ấy tên Từ Mạt đó ạ, anh ấy chỉ là một người giao hàng bình thường thôi ạ.”

Từ Huân nhìn Lăng Viên chằm chằm, anh khẽ cười.

Hoá ra cô có sở thích hạ thấp anh như vậy sao?

Sau đó Từ Huân lại nhìn sang dì Mai, anh nở nụ cười tươi rói như là những gì Lăng Viên vừa nói là đúng sự thật.

“Ôi con ạ, cái nhan sắc này mà không làm ngôi sao nổi tiếng là rất uổng đó.” Nói xong câu đó thì dì Mai mới chợt nhớ ra điều gì đó, lúc này bà ấy mới nhìn sang Lăng Viên.

“À, dì quên mất.

Con lấy cho dì vài nhánh hoa giống mấy lần trước đi.”

“Dạ vâng.”

“Mà Từ Mạt này, con cũng nên đi thử mấy cái như ca sĩ với diễn viên đồ đi.

Có khi lại được đấy, nhan sắc như này mà không trở thành người nổi tiếng là phí của trời đó con.”

Sau đó dì Mai cứ đứng đó luyên thuyên về mấy vấn đề đó hơn ba mươi phút sau mới chịu rời đi.

Cứ nhắc đi nhắc lại với Từ Huân rằng anh nhất định phải thử đi làm người nổi tiếng.

Từ Huân chỉ biết cười trừ rồi dạ dạ vâng vâng đại..