“Tôi có thể vào trong ngồi không?” Giọng nói của anh vẫn đều đều.

“Không.” Ông Lăng đáp ngắn gọn mỗi một từ một.

Từ Huân hơi cau mày, ông ta làm sao vậy nhỉ? Hai lần gặp trước, anh đâu thấy ông ta như thế này đâu chứ! Người đứng trước mặt anh cứ như là một người khác vậy.

“Vậy, bác có thể gọi giúp tôi một cuộc gọi với Lăng tiểu thư không?”

“Xin lỗi cậu, nhưng...”

Ông Lăng chỉ vừa nói đến chữ nhưng thì đột nhiên từ trên lầu truyền xuống một giọng hét thất thanh lớn hơn bao giờ hết, giọng hét ấy kéo dài tầm vài giây rồi im bặt.

Không gian lại trở nên tĩnh lặng, nhưng chỉ tầm ba mươi giây sau lại có thêm tiếng loảng xoảng gì đó từ trên lầu.

Ông Lăng lập tức quay phắt đầu về hướng cầu thang, Từ Huân cũng đưa mắt nhìn theo.

“Có chuyện gì sao bác?”

“Kh...!Không đâu...!Chỉ là, mấy con chuột nó quậy phá thôi mà.” Giọng ông Lăng bắt đầu ấp úng và run rẩy.

Từ Huân cũng không ngốc mà nhận ra đó là một lời nói dối.

Làm gì có con chuột nào biết hét lên tiếng người chứ? Và âm thanh vừa nãy cứ như là đập thứ đồ gì đó, có con chuột nào có tay chân mà làm vậy không chứ? Câu nói của ông Lăng chỉ có thể lừa được trẻ con mà thôi.

Nhưng giọng hét lúc nãy khiến Từ Huân muốn suy xét một chút, anh cảm thấy cái giọng này có chút quen quen.

Từ Huân nhìn vào bên trong biệt thự, làm sao mà tất cả đều tắt đèn cơ chứ? Dường như ở trong đấy không có một ai thì phải, cứ như có mỗi mình ông Lăng mà thôi.

Trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác tò mò khiến anh muốn tiến vào bên trong.

“Cậu muốn đi đâu?” Ông Lăng cản người Từ Huân lại.

“Ông có phải là đang giấu ai trong đó không?”

Ông Lăng cười cười, nụ cười không có chút nào là chân thật.

“Ý cậu là sao?” Từ Huân có thể dễ dàng nhận ra ông ta đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bàn tay đang run rẩy lại phản bội ông ta.

“Tôi có thể thấy được rằng nơi này không có một ai, nhưng khi nãy đột nhiên có tiếng hét của ai đó.

Nghe rất rõ mà ông Lăng?”

“Không có tiếng gì hết!”

Ông nói lớn rồi đóng sầm cửa lại.

...

Ông Lăng tức giận đi lên lầu, mở khoá cửa phòng rồi tiến vào trong.

Lăng Viên ngồi trên giường, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt của cô xanh xao đến mức độ không khác gì người sắp chết.

Cơ thể cũng ngày càng gầy hơn trước.

Ông Lăng đi đến nắm lấy cánh tay Lăng Viên rồi lôi xuống dưới sàn nhà, một cái tát thật mạnh nhanh chóng giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Ông giết tôi đi!” Lăng Viên trừng mắt nhìn ông, hét lớn.

Cơ thể của cô hiện giờ không còn một chút sức lực, sự mệt mỏi khiến cô muốn buông xuôi tất cả.

Bây giờ thì cô thật sự muốn đến nơi đó cùng mẹ, không muốn ở lại nơi này thêm một chút nào nữa hết.

Nhìn chăm chăm người đàn ông không còn chút nhân tính nào trước mặt, ông ta rốt cuộc muốn nhốt cô ở đây đến khi nào nữa chứ?

“Khi nãy mày vừa hét lên cái gì đấy?” Ông tức giận nói.

“Thì sao? Đã có ai nghe thấy sao?” Cô cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy có chút đau khổ.

“Mày...!Mày muốn chết chứ gì? Tao sẽ thành toàn ước muốn của mày.”

Nói xong, ông ta kéo mạnh tóc cô lôi ra khỏi phòng.

Vừa lôi Lăng Viên được đến cầu thang thì cửa lớn bên dưới lập tức bị đập văng ra, khiến ông ta giật mình quay ra nhìn.

“Lăng Viên..”

Là Từ Huân, giọng anh gọi cô không nhỏ mà không lớn.

Anh đứng ở dưới phòng khách, trên tay còn cầm một thanh sắt dài và dày.

“Mày...” Ông không khỏi bất ngờ, đứng ngớ người miệng không nói nên lời.

“Ông đang làm gì thế hả?” Từ Huân hét lớn, giọng anh vang vọng cả phòng khách.

Lăng Viên rất nhanh nhận ra giọng nói đó là ai, nhưng tóc cô đang bị ông ta nắm chặt lấy, cô không cách nào quay đầu lại nhìn được, cơ thể thì đang nằm dài ra sàn nhà.

“Mày cũng đã thấy rồi đó, hỏi cái gì?” Ông ta vừa nói vừa cười ha hả..