Sau câu nói của anh thì Dạ Kha cũng vừa đi vào, “Lăng tiểu thư, ngày mai cô có thể bắt đầu đi làm rồi.”

Lăng Viên quay người nhìn Dạ Kha, sau đó là nhìn lại Từ Huân, vẻ mặt cô vô cùng khó hiểu.

“Cái gì?”

Cô không nghe lầm chứ? Không một câu phỏng vấn mà đã được nhận rồi ư? Chuyện này mà cũng xảy ra được sao? Lúc đầu cô chỉ nghĩ mình đến đây phỏng vấn sau đó quay về nhà ngồi đợi thôi, ai ngờ lại có thể được nhận ngay tại đây.

“Anh đang nói đùa tôi à?” Cô nói với Dạ Kha.

“Tiểu thư, là thật.”

Từ Huân gõ bút lên bàn hai cái rồi lên tiếng: “Lăng tiểu thư có thể về rồi, nhớ ngày mai đừng trễ giờ như hôm nay.”

Lăng Viên thẫn thờ đi ra khỏi phòng, đến cả việc hôm nay cô đến trễ mà anh ta cũng biết? Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết ngay trước mắt mình, ba bốn ngón tay đang chỉ về hướng cô.

Khi vừa bước ra ngoài, có một số người đã và đang nói gì đó về cô rồi, mặc dù số lượng người khi nãy đã tản bớt nhưng vẫn còn một số ở lại, như đang chờ cô ra rồi tính sổ với cô vậy.

“Cô ta là người được nhận sao?”

“Hình như là vậy đó.”

“Sao trông giống Lăng tiểu thư của Lăng gia vậy?”

“Đúng là cũng giống thật nha.”

“Nhưng tớ vẫn chưa gặp được hoàng tử của tớ cơ mà.”

“Tớ đã ngồi ở đây từ sáng đến giờ chỉ để gặp anh ấy thôi đó...”

Lăng Viên nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, bỏ lại phía sau những lời nói của bao thiếu nữ đang ôm mộng.

...

Buổi sáng, Lăng Viên hối hả chạy đến công ty cho kịp giờ, cô suýt chút nữa là lại trễ như hôm qua.

Đi đến trước cửa phòng Tổng Giám Đốc, Lăng Viên định giơ tay lên gõ cửa thì có một giọng nói vang lên từ phía sau cô.

“Lăng tiểu thư.”

Lăng Viên bất giác quay người lại, cười nói: “Trợ lý Dạ.”

Dạ Kha gật đầu, bước đến mở cửa rồi đi vào, cô liền đi theo phía sau.

Lăng Viên ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc, không có Từ Huân ở đó sao?

“Bàn làm việc của cô ở đó.” Dạ Kha chỉ tay đến chiếc bàn được đặt cạnh cửa sổ nhỏ, khoảng cách từ bàn cô đến bàn Từ Huân có hơi xa, từ chỗ của Từ Huân có thể nhìn thẳng đến vị trí của cô.

Nhưng kỳ lạ, vấn đề cô quan tâm là tại sao bàn làm việc của cô cũng ở trong đây cơ chứ?

“Trợ lý Dạ, sao tôi phải làm việc ở ngay đây luôn vậy?”

“Tổng giám đốc dặn thế, tôi chỉ có trách nhiệm là làm theo.”

Lăng Viên cười cười, nụ cười không hề tự nhiên, nếu bắt cô làm việc chung một chỗ với người đàn ông kia thì chẳng thà giết cô luôn đi.

Rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì chứ? Chuyện của hôm qua cô vẫn mãi không hiểu, cũng chẳng thể hỏi Dạ Kha vì không muốn làm khó anh ta, lại cũng có thể là dù có hỏi thì anh ta cũng chẳng nói gì cả đâu.

Lăng Viên ngồi vào bàn cũng đã hơn ba mươi phút, khi nãy cô quên hỏi Dạ Kha rằng công việc của cô là gì, vậy nên giờ đây cô chỉ có mỗi việc ngồi ngắm mây bay bay.

Mãi nhìn bầu trời màu xanh thẳm ngoài kia mà mắt cô sắp không thể mở nổi nữa, từ từ nhắm lại rồi gục ngủ luôn trên bàn.

Lúc sau, Từ Huân đi vào phòng, anh nhìn thấy Lăng Viên đang ngủ thì cau mày bước đến.

Nhìn chằm cô một lúc lâu rồi gõ vài cái lên mặt bàn.

Tiếng động gần kề bên tai khiến cô lờ mờ tỉnh giấc, ngẩng đầu rồi lấy tay dụi dụi mắt.

“Cô có làm việc nghiêm túc không?”

Nghe rõ mồng một giọng nói của Từ Huân thì cô đứng phắt dậy.

Anh cứ ngỡ cô sẽ nghe lời và sợ sệt mình nhưng đó chỉ là ngỡ.

Sắc mặt Lăng Viên đột nhiên thay đổi, dường như là cơn giận dữ hiện lên khuôn mặt nhỏ của cô.

“Anh mau giải thích rõ ràng đi.”

“Giải thích cái gì?”

Lăng Viên mỉm cười, cô đi vòng ra bên ngoài bàn, sau đó ngồi lên bàn.

“Đừng có giả nai với tôi, tại sao tôi lại làm việc cùng phòng với anh?”.