Lăng Viên nhìn anh với ánh mắt lạ, là cô đang khó hiểu với hành động của anh ta, “Anh làm gì vậy?” Cô đứng phắt dậy rồi quay người bỏ đi, chiếc áo khoác cũng vì thế mà rớt xuống ghế.

Từ Huân vội cầm áo lên rồi chạy theo, kéo tay cô lại.

“Tôi không đi theo cô nữa nhưng hãy cầm lấy áo, trời càng khuya sẽ càng lạnh.” Anh khoác lại áo lên người cô, sau đó quay người trở về xe.

Lăng Viên vẫn đứng một chỗ, cho đến khi Từ Huân lái xe rời khỏi.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đi trong màn đêm rồi khuất xa dần.

...!

Biệt thự Lăng gia.

Hơn hai giờ sáng, Lăng Viên lần này là ôm thù hận quay về đây.

Cô đứng trước cổng nhìn vào, bên trong còn sáng đèn, chắc hẳn lão già đó đang ở trong đấy.

Cô sải bước tiến vào, Lăng Viên ngó nghiêng xung quanh, cảm thấy thật kỳ lạ.

Những vệ sĩ canh đêm mà mấy lần trước cô đều thấy, hôm nay làm sao mà lại chẳng thấy bóng dáng một ai? Vào phòng khách, đập vào mắt cô là bố nuôi cùng với một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.

Nỗi kinh ngạc năm nào đã không còn nữa, cô liền bước nhanh đến gần.

Lăng Viên đứng phía sau hai người họ, cô đưa tay ra nắm lấy tóc của người phụ nữ kia giật ngược ra phía sau.

“A!” Người phụ nữ đột nhiên bị kéo tóc ra phía sau thì liền đau đớn mà kêu lên một tiếng, cô ta trợn tròn mắt nhìn Lăng Viên đứng ngay sau lưng cô ta.

Ông Lăng sửng sốt khi nhìn thấy Lăng Viên.

Nhưng trong tức khắc ông ta lại hồi về vẻ mặt bình thường.

“Lăng Viên, mau buông ra.”

Lăng Viên nghe xong thì mạnh tay giật thêm một cái nữa khiến người phụ nữ lại kêu lên vì đau đớn.

Đáy mắt Lăng Viên dấy lên sự giận dữ như đã bị kìm nén từ rất lâu.

Khoé môi cô dần cong lên thành nụ cười.

“Buông ư? Ông nghĩ những năm qua ông giấu được mẹ tôi chuyện này thì cũng có thể giấu được tôi à?”

Lăng Viên liếc xuống nhìn gương mặt của người phụ nữ.

“A, ông đổi người rồi à? Cũng phải, dùng mãi một món đồ thì cũng chán, chi bằng đổi món mới nhỉ?” Cô ta đã không còn là người phụ nữ mà năm xưa cô bắt gặp, hôm nay là một người khác, nhưng chuyện này lại chẳng quan trọng là mấy nữa rồi.

Ông Lăng tức giận đứng dậy.

“Mày mau cút khỏi đây, bà ta không còn nữa nên mày cũng không nên còn quan hệ với nơi này nữa.”

“Không nên? Bố à, tình cảm của chúng ta bao năm qua chẳng là gì trong mắt bố sao? Với con thì rất trân trọng đấy, sao bố lại nỡ...” Lăng Viên đẩy đầu cô ta ra phía trước, người phụ nữ run sợ liền bò ra phía sau người ông Lăng.

“Mày...!Uổng công tao nuôi mày hơn hai mươi năm qua.”

Lăng Viên đi vòng qua phía trước rồi ngồi xuống ghế, cô tựa lưng vào sau đó vắt chéo chân, ngước mắt nhìn ông ta.

“Có phải mẹ lên cơn đau tim là vì ông không?”

Ông Lăng hơi giật mình, liền bật lại ngay: “Nói bậy, bà ta đã có bệnh trong người sẵn, chết như thế thì có gì là lạ.”

Lăng Viên nghe xong thì đứng dậy đi đến sát ông, cô tức lại càng tức thêm sau câu nói đó của ông ta.

“Ông có tin là chỉ sau đêm nay công ty của ông phá sản không?”

“M...!Mày...!Đang đe doạ tao à?” Giọng ông run run nói.

Lăng Viên cười phá lên, nhìn xuống người phụ nữ kia vẫn đang ngồi trên nền gạch, sau đó nói: “Bố à, chẳng phải bố đã từng bắt gặp con tiếp rượu trong quán bar sao? Bố nên biết lí do rồi mới phải chứ.”

Cô khi hơn hai mươi đã quyết định làm loại việc đó là vì ông ta.

Cô muốn cho ông ta nhìn thấy con gái của mình cùng làm loại việc mà người tình của ông ta cũng làm y như thế.

Cô muốn xem phản ứng của ông ta ra sao, khi ấy cô không cần cái danh phận Lăng tiểu thư này nữa rồi.

Vốn dĩ hai từ tiểu thư không dành cho cô mà, nếu thế thì nhục nhã có là gì với cô nữa chứ? Chờ đến một ngày cô có thể khiến cho ông ta thân bại danh liệt.

Lăng Viên giương mắt nhìn ông ta tức tối đến không nói nên lời gì.

Thấy ông như thế nhưng sao trong lòng cô vẫn cảm thấy không vui vẻ? Đây là điều mà cô từng mong muốn cơ mà?

“Bố thân yêu của con, con rất cảm kích trước công nuôi dưỡng Viên Viên của bố bao năm qua.

Bố yên tâm đi, đứa con này nhất định sẽ báo đáp bố thật tốt!”.