Dịch: Khói

A Sùng gọi món kiểu Mỹ.

Ninh Vũ vốn định gọi caramel latte, nhưng A Sùng bảo: “Cậu có muốn thử nước dừa của tiệm này không?”

Ninh Vũ cứ ngỡ A Sùng sẽ nói bị bệnh thì đừng nên uống cà phê hay đại loại vậy.

Nghĩ xong cậu lại phân tâm, không biết rốt cuộc bị cảm có thể uống cà phê hay không.

Nhưng A Sùng chỉ bảo: “Nước dừa của tiệm này uống rất ngon.”

Hai người chia nhau trả tiền, không ai cất tiếng mời đối phương.

Ninh Vũ cảm thấy có lẽ nói ra sẽ hơi đường đột, còn A Sùng… chẳng biết A Sùng nghĩ sao.

Trong phòng bật điều hòa mát mẻ, sau khi ngồi xuống Ninh Vũ lại bắt đầu thấy lạnh, gió lạnh từ điều hòa khiến cậu đau đầu.

A Sùng câu được câu không lạt xem tạp chí trên bàn, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động.

“Anh bắt đầu làm hướng dẫn viên từ khi nào?” Ninh Vũ bắt đầu gợi chuyện.

“Khoảng hai năm trước.” A Sùng gập tạp chí lại, lật lên lật xuống chiếc iPhone màu đen trong tay, rồi đột nhiên anh chỉ vào chiếc cặp đang mở khóa của Ninh Vũ hỏi, “Cậu ra ngoài còn mang theo cả máy tính nữa à?”

“Ừ.” Ninh Vũ nghiêng cặp vào phía trong một chút, “Tôi đang phát triển phần mềm với nhóm, tuy ra ngoài chơi nhưng vẫn lo có tình huống bất ngờ phải dùng đến tài liệu trong máy tính.”

“Phát triển phần mềm?” A Sùng lặp lại, “Cậu học gì vậy?”

Chưa bao giờ Ninh Vũ cảm thấy mình ăn nói dở tệ đến vậy, dẫu sao thì lúc giải thích với A Sùng cậu nói năng cũng rất vấp váp.

Nhưng chuyện này thì có gì mà phải ngại kia chứ? Theo học chuyên ngành đứng hạng một hạng hai cả nước, thành tích cũng có thể xem là khá, từng tham gia cuộc thi thiết kế mô hình toàn quốc, cũng từng nhận giải trong cuộc thi chế tạo robot, có gì mà khó mở lời như vậy?

Có lẽ là bởi A Sùng đang quan sát cậu hết sức nghiêm túc? Đôi mắt ấy đen láy, đường nét rất đẹp, tập trung nhìn mình tuyệt đối.

Chắc chắn là bởi đôi mắt ấy quá đặc biệt nên Ninh Vũ mới thấy tim mình đập nhanh đến vậy, nhưng đâu phải bị ai nhìn như thế cậu cũng thấy ngại… Cho dù cậu thích đàn ông thì cũng sẽ chẳng rạo rực chỉ vì một người đàn ông nhìn mình như thế.

Chuyện này đúng là khó hiểu.

“Nghe lợi hại thật.” A Sùng mỉm cười khi đưa ra lời nhận xét, “Tôi không thích học lắm, ngoài học ra thì có lẽ việc gì tôi cũng có thể làm tốt.”

Nhân viên cửa hàng bê đồ uống lên.

Ninh Vũ sờ vào lớp da gà đang nổi trên cánh tay mình, thầm nghĩ uống xong ly nước dừa này, có lẽ mình còn bị cảm nặng hơn.

Kết quả A Sùng lại đột nhiên nói: “Trong này bí quá, chúng ta ra ngoài ngồi đi.”

Nói xong anh cầm hai chiếc ly trên bàn lên rồi đi thẳng ra ngoài.

Ninh Vũ ngẩn ra mấy giây mới cầm cặp theo sau.

Sau khi đẩy cửa ra, hơi nóng hầm hập phả vào mặt.

Nhiệt độ giờ này khiến con người ta cảm thấy an toàn, tạo cho người ta một loại cảm giác dễ chịu và ôn hòa vô cớ.

A Sùng ngồi một cách ung dung và nhàn nhã.

Anh chậm rãi bỏ thêm một viên đường vào ly rồi cầm thìa lên khuấy đều.

Tầm mắt của Ninh Vũ không có chốn dừng chân nên đành nhìn tay A Sùng chăm chú.

Cậu chẳng nghĩ ra chủ đề gì, muốn nói chuyện nhưng lại không sao mở miệng được.

“Kéo chặt khóa cặp của cậu vào.” A Sùng cầm thìa chỉ xuống chiếc cặp của Ninh Vũ, “Cậu phải coi chừng những đồ có giá trị, đừng để mất đồ rồi không về nước được.”

Ninh Vũ đành phải quay đầu sắp xếp lại chiếc cặp bị nhét đồ bừa bãi của mình.

Những món đồ hỗn tạp đều nhét cả vào cặp, khóa cặp lại hơi kẹt khiến cậu thoáng thấy bực mình, bèn dứt khoát lấy đồ của mình ra rồi sắp xếp lại lần nữa.

Thấy cậu lấy ra quyển sách, A Sùng lên tiếng hỏi: “Cậu còn mang cả sách cơ à? Để tôi xem được không?”

Bàn tay toan cất sách vào của Ninh Vũ chợt dừng lại.

Cậu lưỡng lự giây lát mới đưa sách qua, nói: “Trước khi đi tôi cầm đại một quyển, định lúc lên xe sẽ đọc giết thời gian.”

A Sùng nhíu mày đọc tên sách: “Lưỡi dao cạo*.

Kể về cái gì vậy?” Anh lật đại vài trang sách, đọc những dòng chữ nhỏ được Ninh Vũ gạch bút chì bên trong.”

(*Tác phẩm của nhà văn W.

Somerset Maugham.)

“Kể về… một phi công khi còn đi lính đã quen biết một người chiến hữu.

Sau này chiến hữu của anh ta chết trận, anh ta bắt đầu cảm thấy hoang mang về cuộc đời.

Sau khi giải ngũ anh ta không muốn học tiếp nữa, anh ta muốn đi tìm câu trả lời cho cuộc đời mình, nên đã tới Paris.” Ninh Vũ nói rất chậm rãi, “Tôi mới đọc đến đây thôi, nhưng tôi không muốn đọc tiếp lắm.”

“Sao vậy? Viết không hay à?”

“Không phải, viết rất hay, chỉ là…” Ninh Vũ thử tìm câu chữ để diễn tả cảm nhận của mình, “Tuy rằng không thể phán xét một tác phẩm văn học chỉ dựa vào việc kết thúc của nó có hậu hay không, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy diễn biến của câu chuyện này đang đi theo chiều hướng mà mình không muốn chấp nhận.

Như kiểu… tôi đang đọc về những điều mà cuộc đời mình chưa từng trải nghiệm, tôi sợ sau khi đọc xong mình sẽ bị ảnh hưởng quá nhiều.”

A Sùng cười một tiếng, anh lắc đầu: “Đọc quyển sách thôi mà phải nghĩ nhiều như thế.”

Ninh Vũ nhận lại sách, trả lời: “Vậy sao.”

“Ừ, lần nào tán gẫu với những người đọc sách nhiều như cậu tôi đều thấy xa cách, cảm giác như các cậu rất thích suy nghĩ nhiều.”

Ninh Vũ lặng đi giây lát.

Kế đó điện thoại của cậu đổ chuông, là ba cậu gọi điện đến.

Cậu trả lời qua loa vài câu, bên kia vẫn luôn miệng hỏi về công việc của cậu, sau đó lại trách Ninh Vũ mấy câu.

Đại khái bảo rằng sao tự dưng lại đi Thái Lan, một đất nước nhỏ vừa không phát triển cũng chẳng có trò gì để chơi.

Lại còn đi cùng với người đàn bà lắm chuyện như Châu Gia Hân, chưa kể chẳng hề nói trước câu nào, đến nơi rồi mới báo cho ông biết.

Chủ đề trò chuyện càng lúc càng xa, Ninh Vũ cũng sắp sửa hao hết kiên nhẫn.

Cậu nói chuyện với ba sẽ dùng tiếng Thượng Hải, thầm nghĩ chắc A Sùng nghe không hiểu đâu nên vẫn ngồi yên đó để nói.

Kết quả càng nói thì Ninh Vũ lại càng to tiếng, hệt như thường ngày, có chút mất kiểm soát mà trở nên bực tức.

Sau khi cúp máy, Ninh Vũ mới nhận ra ban nãy mình hơi thất lễ.

Nhưng A Sùng thoạt nhìn không để ý lắm.

Anh uống cà phê, cười với Ninh Vũ một cái: “Đi du lịch mà còn gọi điện thoại cãi nhau với người khác nữa à.”

Ninh Vũ vô thức trả lời: “…Tôi xin lỗi.”

Nói xong mới cảm thấy không cần phải xin lỗi, nhưng đã trót buột miệng ra rồi.

A Sùng bị phản ứng của cậu chọc cười: “Sao phải xin lỗi tôi, tôi chỉ thấy cậu đã đi du lịch thì đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa, đi chơi là để thoải mái mà.”

Sau khi nói xong, nắm tay anh đặt lên bàn, khẽ nhích đến gần hơn, nhìn lên mái đầu của Ninh Vũ.

Chờ đến khi thấy Ninh Vũ thoáng bồn chồn, anh mới nói: “Chà, trên tóc cậu có gì này.”

Ninh Vũ ngẩng đầu lên định sờ tóc, nhưng A Sùng đã giơ tay lên.

Ánh mắt Ninh Vũ đành phải dừng lại trên khuôn mặt của A Sùng, lạ là A Sùng cũng đang dõi mắt nhìn cậu.

Họ nhìn thẳng vào nhau.

Ý cười trong mắt A Sùng bỗng trở nên ranh mãnh.

Ninh Vũ có ảo giác như mình sẽ bị ánh mắt đó hòa tan.

Do trời nóng quá ư? Hay vì đang lên cơn sốt? Sao lại nóng như vậy.

Cậu cảm thấy có một ngọn lửa đang bốc dần lên đầu mình, càng lúc càng khó chịu.

Bàn tay đó chạm nhẹ lên phần tóc mai bên phải của cậu.

Ninh Vũ chỉ vừa chớp mắt, cậu đã nhìn thấy bàn tay đó dừng lại ngay trước tầm mắt mình.

Các khớp ngón tay của A Sùng hết sức rõ ràng, đường nét tuyệt đẹp, đang cầm một bông hoa bằng giấy.

Thấy dáng vẻ sững sờ của Ninh Vũ, A Sùng lại cười.

Anh quơ bông hoa giấy kia rồi nói: “Tôi làm ảo thuật cho cậu xem, đừng buồn nữa nhé.”

Qua hồi lâu, Ninh Vũ mới tìm lại giọng nói của mình: “…Anh gấp lúc nào vậy?”

A Sùng vẫn đang nhẹ nhàng đung đưa bông hoa kia.

Trong nụ cười của A Sùng, Ninh Vũ tìm được câu miêu tả ngắn gọn về ngoại hình của đối phương: Khi cười ngỡ như mở ra chai nước ngọt, sẽ có hơi ga thoát ra.

Ngoại hình toát lên vẻ hoang dã, tự do mà phóng khoáng.

“Lúc cậu gọi điện thoại, gấp bằng khăn giấy.

Không có ai tán gẫu cùng nên tôi chán quá ấy mà.” A Sùng chống cằm nhìn cậu, ra hiệu cho Ninh Vũ nhận lấy bông hoa, “Tặng cậu một bông hoa, hy vọng mỗi ngày cậu ở Thái Lan đều sẽ vui vẻ, sau khi kết thúc chuyến du lịch thì đánh giá năm sao cho tôi nhé.”

“Anh còn biết làm ảo thuật cơ à…”

“Vui mà, trước đây tôi học vào lúc rảnh rỗi.

Cậu không cần à?” A Sùng quơ bông hoa kia, “Không cần thì tôi vứt đi đấy.”

Ninh Vũ chỉ vừa do dự một giây đã nhận lấy bông hoa kia.

Có lẽ không gọi là do dự, chỉ là Ninh Vũ cảm thấy dừng lại một giây đó có thể chứng minh rằng mình đã cân nhắc.

Kết quả sau khi nhận lấy bông hoa, bàn tay của A Sùng lại nhanh chóng hướng về phía tóc mai bên trái của Ninh Vũ.

Có lẽ là chạm nhẹ vào tóc cậu, có lẽ là sượt qua làn da bên tai, bàn tay thoắt cái đã thu lại ngay.

Động tác của anh rất nhanh, Ninh Vũ rơi vào hoang mang, cũng chẳng dám cử động.

Chờ khi bàn tay đó trở lại trước tầm mắt Ninh Vũ, lần này trong lòng bàn tay của A Sùng có một đồng xu.

“Món quà phép thuật thứ hai từ hướng dẫn viên du lịch Bangkok, đồng xu may mắn.” A Sùng nắm đồng xu trong tay, cười chói lọi, “Đây là đồng một tệ của Trung Quốc, trước đây du khách tặng cho tôi, tôi đã cất giữ nó.

Hôm nay tặng cho cậu đi.

Có điều cậu thử đoán xem, đồng xu trong tay tôi là mặt có số hay có hình?”

Ninh Vũ bị điệu bộ của A Sùng chọc cười, cậu thoáng thả lỏng: “Vậy mặt có hình thì sao mà có số thì sao?”

“Mặt có hình thì… cậu sẽ gặp vận may về tài lộc.” A Sùng nói nghe như thật, “Còn mặt có số thì sẽ gặp vận đào hoa, thế nào?”

Ảo thuật chẳng tính là cao siêu gì, nhưng lại xuất hiện đúng lúc.

Trò chơi cũng chẳng có gì hay ho, nhưng khi A Sùng biểu diễn thì lại toát lên sức quyến rũ khó tả.

Dường như anh đọc hiểu được suy nghĩ của cậu, cũng có thể cho cậu phản ứng tốt nhất, khiến cậu cảm thấy thoải mái.

Điều thú vị không phải là mặt đồng xu, thú vị là ở người cầm đồng xu.

Ninh Vũ giả vờ bình tĩnh uống một hớp nước dừa, nhìn bông hoa trong tay rồi nói: “…Vậy tôi đoán là mặt số đi.”

A Sùng nhướng mày nhìn cậu: “Ồ, cậu mong gặp vận đào hoa lắm à?”

Ninh Vũ gắng gượng nặn ra giọng nói thản nhiên: “Mong chứ, trong nước chẳng gặp được ai phù hợp, biết đâu tôi lại gặp được ở đây.”

A Sùng bật cười: “Ra cậu tùy tiện vậy à.”

“Chuyện mà đôi bên tình nguyện thì sao gọi là tùy tiện được.

Hơn nữa nếu có thể có cơ may gặp gỡ, vậy sẽ thú vị hơn đi thăm Hoàng cung nhiều.” Ninh Vũ chỉ vào bàn tay đang nắm của A Sùng, “Anh mau mở ra đi.”

A Sùng như cười như không nhìn Ninh Vũ một lát, mới chậm ra xòe tay ra.

Lòng bàn tay trống không, chẳng thấy đồng xu nào hết.

Ninh Vũ giật mình, chợt cười phá lên: “Vẫn chưa hết ảo thuật cơ à… Anh đừng làm hướng dẫn viên nữa, đi làm ảo thuật gia đi, chắc chắn con gái sẽ mê anh lắm.”

A Sùng ồ lên một tiếng, tay anh vẫn còn ghì chặt, như đang ấn chặt chiếc hộp Pandora, không để những thứ lạ kỳ chạy ra bay vào trong đầu Ninh Vũ.

Anh nói: “Chỉ có con gái thích, con trai không thích sao? Buồn thật đấy.”

Ninh Vũ nghệt ra: “…Cũng chưa chắc… Phải xem tình hình.”

A Sùng tiếp lời hết sức tự nhiên: “Thế sao? Vậy cậu có mê tôi không?”

Câu nói này không mang giọng điệu nghi vấn, mà càng giống như một câu trần thuật.

Nhưng tại sao câu trần thuật lại mờ ám đến thế?

Gió nổi lên, thổi đến mùi hương của cà phê và A Sùng, Ninh Vũ thoáng thấy hoa mắt chóng mặt.

Phải chăng thuốc cảm vừa uống buổi sáng đã có tác dụng? Tình cờ phát huy tác dụng vào đúng lúc này như thế? Đầu cậu hơi váng vất.

Khi cậu bối rối thì sẽ uống nước.

Ninh Vũ cầm ly lên uống một hớp nước dừa, sau đó mới trả lời một các lấp lửng: “Ảo thuật hay lắm.”

A Sùng mỉm cười, uống một hớp hết cạn cà phê trong tách.

Khi anh ngẩng đầu lên, Ninh Vũ trông rõ khuôn cằm góc cạnh và yết hầu chuyển động của anh.

Trước khi A Sùng bỏ tách xuống, Ninh Vũ đã dời mắt, nhìn sang một cặp tình nhân người da trắng đi lướt qua bên cạnh.

Cặp tình nhân nọ ăn mặc mát mẻ, hai tay đan vào nhau, chàng trai cầm trong tay trái dừa cho bạn gái uống.

Khi cô gái kiễng chân uống nước dừa, chàng trai cúi đầu hôn lên trán của đối phương.

Trong tiệm đang mở một bài hát tiếng Thái mà cậu nghe không hiểu, thoạt nhiên khiến con người ta rơi vào bầu không khí mơ màng và trầm lắng.

Im lặng một lát, Ninh Vũ mới hỏi: “Đồng xu bị anh lấy mất, vậy thì vận tài lộc lẫn vận đào hoa của tôi cũng bị mất đi sao?”

A Sùng cười: “Nhấc ly nước của cậu lên mà xem.”

Ninh Vũ sực hiểu, nhấc ly của mình lên.

Chẳng biết từ bao giờ, bên dưới chiếc ly thủy tinh đã có một đồng xu một tệ.

Đối diện với Ninh Vũ, chính là mặt có chữ số Ả Rập, 1.

Lần này Ninh Vũ thật sự bị làm cho bất ngờ.

Cậu nói: “Anh tài thật đó, để nó ở đây từ khi nào vậy?”

“Nói cho cậu biết thì còn gọi gì là ảo thuật nữa, đâu nhất thiết phải biết chứ.”

Ninh Vũ tiếp tục khen: “Tài thật, xem ra đúng là tôi có vận đào hoa rồi!”

Nhưng A Sùng lại đầy vẻ tiếc nuối, anh bảo Ninh Vũ rằng: “Hầy, sao cậu lại muốn mặt số kia chứ.

Nếu là tôi thì sẽ chọn mặt có hình hoa cúc, tôi muốn phát tài cơ.”

Người nói có lẽ vô tình, cũng có thể cố ý.

Nhưng bất kể dụng ý thật của A Sùng là gì thì chung quy, câu nói này lọt vào tai Ninh Vũ vẫn trở nên vô cùng lạ lùng.

Cậu nhìn số 1 trên mặt đồng xu trước mắt, nghệt ra hồi lâu, mặt chậm rãi đỏ lên..