Cảm giác như đắm chìm trong dòng nước ấm áp sửa ấm cơ thể anh, khiến anh trôi nổi như không có trọng lực, bây giờ là lúc anh cảm thấy thoải mái nhất.

Anh không muốn tỉnh lại. Nhưng anh đã tỉnh, vẫn cứ nằm trên giường.

Nội tâm của Đường Thiện giằng xé đủ kiểu, cuối cùng anh vẫn mở to mắt.

Anh không ngờ mình sẽ cảm thấy phụ thuộc và an toàn trong lồng ngực của một người đàn ông, lúc ban đầu anh từng cảm thấy rất phản cảm, nhưng bây giờ hình như đã không thành vấn đề gì.

"Chào buổi sáng, em ngủ có ngon không?" Lý Nguyên Vũ đã thức từ lâu, không biết đã nhìn anh ngủ bao lâu, anh ta cười mỉm hôn lên trán và nói chào buổi sáng với anh.

"Ừm." Đường Thiện lẩm bẩm một tiếng, anh chống người ngồi dậy, xoa mắt, ngáp một cái.

Lý Nguyên Vũ cũng ngồi dậyôm eo anh từ phía sau, mặt dán trên lưng Đường Thiện."Đường Thiện, anh yêu em."

"...Ừ."

Lý Nguyên Vũ được voi đòi tiên mà hôn lên gáy Đường Thiện.

"Đừng làm vậy." Đường Thiện nghiêng đầu, lên tiếng ngăn lại.

"Anh xin lỗi." Tiếng xin lỗi này có vẻ rất không cam lòng, nhưng Lý Nguyên Vũ hiểu rằng nếu dây dưa tiếp thì Đường Thiện sẽ không thích, anh ta đành phải buông tay ra, trả lại tự do cho anh.

Đường Thiện cảm thấy mình đã rất nhún nhường ở một mức độ nào đó, mà Lý Nguyên Vũ lại tham lam muốn nhiều hơn nữa.

Không phải là không thể được, nhưng phải cho anh đầy đủ thời gian. Có lẽ Lý Nguyên Vũ hiểu.

Anh xuống giường, chuẩn bị đến phòng tắm để rửa mặt, nhưng mới đi được mấy bước, người đàn ông phía sau lại ôm eo của anh, kề tai anh và nói: "Thật sự không nỡ buông em ra."

"Tôi chỉ đi đến phòng tắm."

"Anh không đi chung được sao?" Một người đàn ông cao lớn như thế lại dùng giọng nũng nịu để nói chuyện.

"Không được." Đường Thiện từ chối ngay, giả vờ đáng yêu, nũng nịu cũng vô dụng. Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý cởi trần trước mặt Lý Nguyên Vũ.

Lý Nguyên Vũ chậc lưỡi, cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Đường Thiện không để ý tới anh ta, anh đi thẳng đến phòng tắm, may mà Lý Nguyên Vũ không vào theo, chỉ đứng chỗ cửa ra vào nhìn anh bằng đôi mắt cún con đáng thương.

Đường Thiện chẳng buồn phản ứng, đóng sầm cửa trước mặt anh ta.

Sau khi rửa mặt qua loa, anh rời khỏi phòng tắm, Lý Nguyên Vũ còn đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ vẫn như cũ.

Từ sau việc anh bị bắt, Lý Nguyên Vũ bắt đầu áp dụng chiến thuật canh chừng kỹ càng, gần như không để lại chút không gian nào cho anh. Lúc đầu cảm xúc của anh không ổn định, cần người ở bên cạnh bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ anh đã tốt hơn nhiều, dần dần cảm thấy phiền.

Lý Nguyên Vũ cười với anh, đưa tay nắm tay anh một cách tự nhiên, hai người cùng nhau xuống lầu.

Đường Thiện nhìn tay hai người đan vào nhau, trong lòng suy nghĩ, nếu như anh có thể dễ dàng hất tay của Lý Nguyên Vũ ra thì tốt quá. Nhưng anh không làm được hết lần này tới lần khác.

Vừa nghĩ đến việc Lý Nguyên Vũ có thể sẽ mang vẻ mặt đau buồn, tâm trạng của anh cũng trở nên nặng nề.

"Sao vậy? Vẻ mặt của em nghiêm trọng quá." Lý Nguyên Vũ quay đầu, đưa tay sờ gương mặt Đường Thiện, dùng ngón tay đè lại nếp nhăn giữa hai lông mày của anh.

"Không có gì." Đường Thiện đẩy tay anh ta ra. "Tôi đang suy nghĩ liệu có thể ra ngoài ăn sáng không, ăn trong nhà chán rồi."

Lý Nguyên Vũ vốn đang cảm thấy buồn vì Đường Thiện đẩy tay anh ra, nhưng lại vui vẻ bởi vì chữ "nhà", tuy có lẽ là do Đường Thiện vô tình mà thôi.

"Anh cười cái gì?" Cười như tình yêu mới chớm nở. Đường Thiện lại cau mày, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

"Không có gì." Lý Nguyên Vũ đáp trả anh bằng câu nói của chính anh, anh ta dắt Đường Thiện tới cửa: "Đi thôi, anh dẫn em đến nhà hàng."

Lúc Lý Nguyên Vũ mở cửa, Jack đang đứng bên ngoài định nhấn chuông cửa, cái tay đang giơ lên của cậu ta ngừng giữa chừng.

"Chào buổi sáng, khéo thật, tôi đang định nhấn chuông cửa!" Cậu ta cười hì hì chào hỏi.

Tương phản với sự vui vẻ của cậu ta, Lý Nguyên Vũ có vẻ không vui mấy.

"Sao cậu lại đến đây?"

"À, nói chuyện, ăn sáng thôi. Hai người định đi ra ngoài à?" Phát hiện ra cảm xúc của Lý Nguyên Vũ không tốt lắm, Jack dẹp nét mặt tươi cười, nhìn Đường Thiện sau lưng anh, cậu ta cũng đoán được phần nào.

"Cậu muốn đi cùng không?" Đường Thiện đứng sau đưa lời mời.

"Ồ! Được hả?" Jack nâng giọng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Lý Nguyên Vũ, giọng cậu ta đột nhiên trở nên ủ rũ: "Không được! Tôi đột nhiên nhớ tôi còn có chuyện phải làm!"

Nói dối. Nhưng Đường Thiện không muốn vạch trần, anh nhìn về phía Lý Nguyên Vũ bây giờ đã mang vẻ mặt tươi tốt hơn một chút, anh bật cười lắc đầu. Anh ta thật sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để tranh thủ thời gian quãng thời gian hai người ở bên nhau, giống như một đứa bé vậy.

"Dù gì anh cũng là người quản lý thành phố mà, anh nên rộng rãi một chút." Đường Thiện quở trách anh.

"Đây là hai chuyện khác nhau, em không thể nói như thế." Lý Nguyên Vũ giải thích cho mình.

"Đi thôi." Đường Thiện lười tiếp tục đề tài này, thúc giục anh ta đi ra ngoài.

Ra cửa, Đường Thiện định rút tay mình về. Hai người đàn ông nắm tay nhau giữa đường thật sự chẳng ra thể thống gì, anh vẫn khá bảo thủ, sợ những ánh mắt kỳ thị của những người khác. Nhưng anh rút tay ra mấy lần mà vẫn không thoát được.

"Có chuyện gì vậy?" Lý Nguyên Vũ hỏi.

"Chúng ta đừng nắm tay ở ngoài đường được không?" Đường Thiện hỏi lại, thấy Lý Nguyên Vũ sầm mặt, anh tranh thủ thời gian bổ sung: "Giữa ban ngày ban mặt..."

"Bây giờ trời đầy mây." Lý Nguyên Vũ vô tội chớp mắt.

"Không phải chuyện này..." Biết anh ta đang giả ngu, Đường Thiện giãy giụa hồi lâu sau, cuối cùng từ bỏ vấn đề nắm tay hay không: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì."

"Nhà hàng ở phía bên kia thành phố, em muốn gọi xe ngựa không?" Lý Nguyên Vũ đặt câu hỏi, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Xe ngựa? Là loại xe ngựa suýt chút nữa đã đụng tôi lần trước sao?"

"Đúng thế." Lý Nguyên Vũ gật đầu.

"Tôi chưa từng đi xe ngựa bao giờ, cứ như trở về thế kỷ mười tám, mười chín vậy." Đường Thiện tò mò, có vẻ muốn thử.

"Em đã từng đi rồi, chỉ là em quên thôi." Lý Nguyên Vũ nói xong, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.

"Phương tiện giao thông nơi này chỉ có xe ngựa thôi sao? Không có xe buýt hoặc xe hơi à?" Đường Thiện hỏi tiếp. Cảm thấy điều này rất kỳ lạ, nhưng cũng rất thú vị.

"Phương tiện giao thông chủ yếu là xe ngựa, xe hơi tương đối ít thấy. Nhưng mà ở căn biệt thự gần vùng ngoại ô của anh có chiếc xe hơi, em có muốn tiện đường qua đó xem một chút không?" Lý Nguyên Vũ đề nghị.

"Đi quá đó chỉ để xem xe hơi thôi à? Không cần đâu." Đường Thiện cười nói, nhưng suy nghĩ của anh lại thay đổi: Lý Nguyên Vũ còn có căn biệt thự nữa sao? Hơn nữa cũng ở gần vùng ngoại ô, đi xem một chút cũng không tệ. Anh bổ sung: "Tôi hơi tò mò về căn biệt thự."

"Ăn sáng xong chúng ta qua đó một chuyến. Nơi đó cách nhà hàng rất gần, chúng ta có thể đi bộ."

"Ừm, tùy anh." Đường Thiện không có ý kiến, anh không cảm thấy mình đã nói gì kỳ lạ.

Anh thật sự không biết Lý Nguyên Vũ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn bởi vì câu "Tùy anh", nụ cười trên mặt rực rỡ, vui vẻ vô cùng.

Hai người đợi một hồi, xe ngựa đến rất nhanh.

"Ngài Lý, cậu Đường Thiện, chào buổi sáng." Người đánh xe ngả mũ chào, anh ta ăn mặc thật sự rất giống người thế kỷ mười chín, rất có cảm giác lịch sử.

"Chào buổi sáng."

Ánh mắt người tài xế dừng một lúc trên đôi tay đang nắm của hai người, anh ta cười nói: "Tình cảm của hai người đúng là tốt thật."

Đường Thiện cảm thấy mất tự nhiên, nhưng Lý Nguyên Vũ lại nắm chặt tay, cười đáp lại: "Cảm ơn."

Người tài xế cũng bình tĩnh nhận lời cảm ơn, tựa như đây là chuyện đương nhiên.

Hai người ngồi trên xe ngựa, Đường Thiện nhìn cảnh đường phố, lúc này anh không dám quay đầu nhìn Lý Nguyên Vũ, cũng không rút tay lại, cứ để tay ở giữa hai người. Tài xế không chạy nhanh, chiếc xe chậm rãi đi trên đường phố bằng một tốc độ thong thả, trên đường không có một bóng người.

"Trong thành phố có nhiều người không?" Anh không khỏi đặt câu hỏi.

"Không nhiều lắm."

"Ồ, bởi vì nơi này có rất nhiều công trình kiến trúc, tôi còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều hộ gia đình chứ." Anh còn nhớ rõ bộ dáng của thành phố này, những căn nhà mới, cũ lộn xộn nằm san sát nhau.

"Có vài nơi là phòng trống. Nơi này là một nơi nhỏ bé, vấn đề di cư rất nghiêm trọng."

"Vậy à." Cho nên mới trở nên như thế này. Cảm thấy đề tài hình như trở nên hơi nặng nề, Đường Thiện tranh thủ thời gian bổ sung: "Nhưng mà loại xe ngựa phục cổ dùng để tham quan như thế này đúng là hay thật, có thể quảng bá ra ngoài nhiều hơn, bây giờ có mạng rất tiện! Hay là chừng nào về tôi giúp xây dựng một trang web cho thành phố nhé!"

"Nơi này của chúng ta nằm ngoài khu phục vụ, đừng nói đến mạng, có khi điện thoại cũng không gọi được! Cậu Đường Thiện, có phải cậu lại mất trí nhớ rồi không?" Tài xế nghe vậy, anh ta cười ha ha và nói.

Đường Thiện xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, anh ngậm miệng lại, không muốn nói gì nữa, cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn nữa. Thật sự quá mất mặt!

Trong cả thành phố này, rốt cuộc có ai không biết Đường Thiện là một người thường xuyên mất trí nhớ chứ? Trời ạ, anh đúng là một trò cười!

Khoảng nửa tiếng sau, xe ngựa đến nhà hàng, Lý Nguyên Vũ xuống xe trước, sau đó vươn tay ra với Đường Thiện, muốn đỡ anh một chút.

"Cảm ơn, tôi tự làm được." Đường Thiện lịch sự từ chối, anh cũng không muốn làm trò cười nữa.

"Để anh giúp em." Lý Nguyên Vũ đổi cách nói khác: "Anh muốn giúp em."

Chỉ là xuống xe thôi mà, có gì mà giúp! Đường Thiện giẫm lên bậc thang xe, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng Lý Nguyên Vũ cứ vươn tay không chịu buông xuống, không thể thay đổi ý định của anh ta, anh đành phải nhún nhường, cầm lấy tay Lý Nguyên Vũ.

Vì vậy mà Lý Nguyên Vũ cười vui vẻ.

Đường Thiện không muốn suy nghĩ nhiều, anh đánh giá nhà hàng mà bọn họ đến. Bất ngờ là đây chỉ là một quán nhỏ, mặt tiền quán không lớn, nhưng cách trang trí lại khá ấm áp, ánh đèn êm dịu và được xây bằng gỗ giống với căn nhà của Lý Nguyên Vũ. Ở cửa có đặt búp bê sứ thần lùn cao nửa người để trang trí, trông có vẻ là cùng loại với tượng thần lùn mà anh đã thấy trong nhà Lý Nguyên Vũ, đặc biệt nhất là mặt mũi những tượng thần lùn này không giống nhau lắm.

Lý Nguyên Vũ dẫn anh đi mở cửa quán ăn, mới vừa vào cửa là đã thấy bà chủ nhà hàng đi ra khỏi quầy để chào đón, dường như rất quen thuộc với bọn họ.

"Ngài Lý, cậu Đường Thiện, đã lâu không gặp!"

"Đã lâu không gặp."

Mà Đường Thiện chỉ là mỉm cười gật đầu, không nói một câu.

"Vẫn bàn cũ chứ?"

"Sao cũng được."

"Vâng vâng, mời đi theo tôi." Bà chủ đích thân dẫn bọn họ đến cái bàn ở lầu ba.

Lầu ba hoàn toàn không có khách, giống như được giữ riêng cho bọn họ, Đường Thiện nhìn Lý Nguyên Vũ một cái, anh suy nghĩ liệu làm vậy có làm phiền người ta không, nhưng bộ dáng quá đương nhiên của Lý Nguyên Vũ khiến anh không nói nên lời.

Lý Nguyên Vũ giúp anh kéo ghế ra, mời anh ngồi, bà chủ ở một bên cười hì hì nhìn. Đường Thiện chần chờ một lát, vẫn mỉm cười nói cảm ơn và ngồi.

Tiếp theo bà chủ đốt nến thơm cho hai người.. TruyenHD

Giữa ban ngày lại đốt nến thơm, hai thằng đàn ông cần gì lãng mạn như vậy! Đường Thiện rất muốn cằn nhằn tất cả những chi tiết nhỏ này, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.

"Vẫn những món cũ chứ?"

"Như cũ đi." Lý Nguyên Vũ trả lời.

Bà chủ gật gật đầu, cất menu, hàn huyên vài câu rồi xuống lầu.

"Chúng ta thường tới đây lắm sao?" Đường Thiện có cảm giác này.

"Ừ, trước kia khi em còn chưa mất trí nhớ, một tuần chúng ta sẽ đến ba lần."

"Nhiều vậy à. Từ bên kia thành phố mà đi đến đây luôn sao, chịu khó thật." Anh cảm thấy rất bất ngờ.

"Có khoảng thời gian chúng ta ở biệt thự cách nơi này không xa, đi bộ mười mấy phút là đến."

Đúng vậy, anh quên mất Lý Nguyên Vũ còn có căn biệt thự.

"Tôi đi tham quan một chút." Đường Thiện đứng dậy khỏi ghế, ngắm nhìn xung quanh, anh định tìm kiếm ký ức từ những món đồ trang trí trong nhà hàng, nếu như trước đây anh thường xuyên đến, có lẽ sẽ có chút ấn tượng.

Kết quả tốn công vô ích, anh không có chút ấn tượng gì về nơi này, chẳng nhớ nổi cái gì cả. Mãi đến khi người phục vụ bưng thức ăn lên bàn, Đường Thiện mới dừng lại, ngồi vào chỗ lần nữa.

Ánh mắt của Lý Nguyên Vũ luôn dính lên người anh, Đường Thiện mỉm cười với anh ta, anh ta sẽ cười vui vẻ hơn nữa. Gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ trở nên ngọt ngào như mật, khiến tim anh đập hơi nhanh một chút.

Được rồi, anh sẽ thành thật thừa nhận, là cực kỳ nhanh.

"Anh đừng nhìn tôi chằm chằm nữa." Đường Thiện thở dài, cầm lấy bộ đồ ăn.

"Anh khiến em thấy khó chịu à?"

"Cũng không phải vậy." Đường Thiện lại thở dài: "Tóm lại anh đừng nhìn tôi chằm chằm nữa, tôi sẽ ngại, cực kỳ ngại."

"Vậy anh phải nhìn em nhiều hơn nữa, để em làm quen nhanh một chút mới được!"

Ngụy biện cái gì! Anh chẳng thèm đáp lại.

Kết thúc bữa sáng đơn giản, hai người xuống lầu, Lý Nguyên Vũ đi trả tiền, nhưng bị bà chủ ngăn lại, sau đó hai người lại nói chuyện một hồi, Đường Thiện thì mắc tiểu nên đến nhà vệ sinh tham quan.

Nhhà vệ sinh của nhà hàng được trang trí rất kỹ càng, trên bồn rửa mặt không hề có gương, mà là từng bức ảnh đen trắng ghép thành một trái tim lớn, Đường Thiện cảm thấy rất thú vị, thế là đến gần nghiên cứu một chút.

Tất cả ảnh chụp đều là ảnh lưu niệm của khách hàng chụp ở cửa nhà hàng. Một cô bé mặc âu phục ôm gấu bông cười vui vẻ cười với ống kính; một đôi vợ chồng ôm nhau, mỉm cười với ống kính; một người đàn ông to lớn mặc quần áo lao động, ngượng ngùng gãi đầu... Từng bức ảnh ấm áp vui vẻ khiến Đường Thiện không nhịn được mà mỉm cười.

Anh tìm được bức ảnh chụp chung của bọn họ ở một góc của trái tim, anh và Lý Nguyên Vũ giữ một khoảng cách nhỏ, giống như là bạn bè, anh con đang nói chuyện với Lý Nguyên Vũ, hình như Lý Nguyên Vũ biết có người sắp bấm nút chụp, anh ta cười vui vẻ với ống kính trông có vẻ nghịch ngợm.

Đường Thiện tới gần, muốn nhìn rõ ràng chi tiết một chút, cuối cùng anh không nhịn được sự tò mò, cẩn thận cầm lấy trái tim, tới gần và xem kỹ.

"Đường Thiện, xong chưa? Chúng ta phải đi rồi!" Lý Nguyên Vũ hô một tiếng trước lối vào nhà vệ sinh.

Đường Thiện chợt giật mình, anh không cầm chắc khung hình, khung hình trái tim rơi xuống, phần lưng khung hình văng ra, bức ảnh bị tách rời. Thôi xong! Thế mà anh lại phá hư đồ trang trí trong quán người ta!

"Đường Thiện?"

"Sắp xong rồi, ra ngay đây!" Đường Thiện tranh thủ thời gian đáp lại, tránh cho Lý Nguyên Vũ xông vào, cũng may là nhà vệ sinh có lót thảm nên không phát ra tiếng vang quá lớn.

Anh lật bức ảnh lại, muốn xác nhận phần keo sau lưng có còn hay không, nhưng động tác của anh đột nhiên dừng lại.

Mặt sau bức ảnh chỉ viết mỗi chữ "Rời đi" bằng bút sáp màu dùng để chọn món ăn, anh nhận ra đây là chữ viết của mình.

...Anh đã viết chữ rời đi ở sau bức hình anh chụp chung với Lý Nguyên Vũ.

Đường Thiện ngây người, giống như bị người ta đổ một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống, cả người lạnh đến mức run rẩy, nỗi sợ xâm chiếm cơ thể của anh, trong lúc nhất thời anh không thể động đậy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

"Đường Thiện, em có khỏe không? Em khó chịu lắm sao? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?" Lý Nguyên Vũ chờ ở bên ngoài hồi lâu nên hơi lo lắng, nói xong thì anh ta muốn đi vào.

Đường Thiện ép buộc bản thân hành động nhanh lên, anh vừa thở sâu vừa xếp gọn khung hình, đặt nó lại chỗ cũ.

Đúng lúc Lý Nguyên Vũ đẩy cửa tiến vào, thấy sắc mặt anh khó coi, anh ta lo lắng hỏi thăm: "Em ổn chứ?"

"Tôi rất khỏe."

"Cần gặp bác sĩ không?" Anh ta vẫn không yên lòng.

"Không cần, tôi thật sự rất khỏe." Đường Thiện không từ chối được cái nắm tay của Lý Nguyên Vũ. Lòng bàn tay của anh toàn là mồ hôi, có lẽ Lý Nguyên Vũ sẽ nghĩ lầm là anh vừa rửa tay xong.

Ra khỏi nhà hàng, Đường Thiện đong đầy tâm sự, trên đường tản bộ ngoại trừ thỉnh thoảng đáp lại Lý Nguyên Vũ, anh gần như giữ im lặng. Lý Nguyên Vũ cho là anh khó chịu trong người, anh ta vốn định gọi xe ngựa, nhưng lại bị Đường Thiện ngăn cản.

Khó khăn lắm mới đi đến căn biệt thự, Lý Nguyên Vũ lập tức gọi bác sĩ tới, rồi mới đến phòng khách với Đường Thiện. Vừa tới phòng khách, Đường Thiện đã bị bức tranh sơn dầu to lớn treo trên tường hấp dẫn, người trong bức tranh là anh và Lý Nguyên Vũ, anh ngồi trên một cái ghế sang trọng, mà Lý Nguyên Vũ đứng thẳng bên cạnh anh, đặt tay trên lưng ghế.

Giống như là nam chủ nhân và nữ chủ nhân của căn biệt thự này, quan hệ của hai người trong bức tranh cũng giống như vậy.

Bức tranh này khiến anh cảm thấy phát tởm hơn là lúc thấy chữ trong nhà vệ sinh lúc nãy, Đường Thiện dùng hai tay ôm lấy bờ vai của mình ngồi xổm trên mặt đất, kêu to trong đau đớn.

"Đường Thiện? Đường Thiện! Em làm sao vậy?" Lý Nguyên Vũ cuống quít ôm lấy anh, định xoa dịu cảm xúc của anh.

Nhưng Đường Thiện không thể khống chế được mà hét lên, sự điên cuồng của anh vẫn tiếp diễn đến khi não bộ thiếu oxy và anh ngất xỉu.

◇◆◇

Đường Thiện mơ thấy ác mộng, anh đã quên nội dung rồi, chỉ nhớ là có liên quan đến nước. Anh chợt tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ chính trong căn biệt thự của Lý Nguyên Vũ, anh nằm trên chiếc giường lớn dành cho hai người. Lý Nguyên Vũ đang nói chuyện cùng một người xa lạ, anh quay đầu nhìn bọn họ.

"Em thấy sao rồi?" Lý Nguyên Vũ phát hiện ánh mắt của anh, anh ta nhanh chóng đến bên giường, lo lắng hỏi thăm.

Ánh mắt của Đường Thiện lướt qua Lý Nguyên Vũ, nhìn người xa lạ kia, cảm thấy không yên tâm với người lạ này.

Người kia mỉm cười với anh, sau khi dặn dò Lý Nguyên Vũ một số việc, anh ta rời khỏi phòng ngủ.

"Anh ta là..."

"Là bác sĩ gia đình của chúng ta, em ngất xỉu, anh không yên tâm nên gọi bác sĩ tới khám một chút." Lý Nguyên Vũ đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt anh: "Bác sĩ nói cảm xúc của em không ổn định, không được kích thích em quá. Anh đã vứt bức tranh ở phòng khách, không sao đâu, em sẽ không còn nhìn thấy nó nữa."

Nói xong, anh ta cúi đầu hôn lên gương mặt anh.

"Em chảy nhiều mồ hôi lắm, muốn tắm rửa không?" Lý Nguyên Vũ đỡ anh ngồi dậy, dùng một tay ôm lấy anh.

Cảm xúc của Đường Thiện vẫn chưa ổn định, trong lúc ngẩn ngơ anh đồng ý.

Cho đến khi Lý Nguyên Vũ đi vào phòng tắm chung với anh, anh mới lấy lại tinh thần, anh chợt nhận ra sự bất thường và trừng người đàn ông.

Lý Nguyên Vũ vô tội buông xuống cái tay đang cởϊ áσ sơ mi: "Anh không thể tắm chung được hả?"

Đương nhiên không được! Đường Thiện trợn mắt giận dữ, dùng ánh mắt ép người kia đi ra.

Đường Thiện không ở trong phòng tắm quá lâu, sau khi tắm rửa qua loa và thay quần áo sạch sẽ thì đi ra. Anh luôn có một cảm giác kỳ lạ, căn phòng tắm này hình như rất hẹp, trong ấn tượng của anh căn biệt thự này có một phòng tắm rộng hơn.

"Có phải còn một căn phòng tắm khác không?" Đường Thiện hỏi Lý Nguyên Vũ đứng chờ ở bên ngoài.

"Đúng là có, nhưng bởi vì nó bị rỉ nước nên bây giờ đang được sửa chữa. Có phải em đã nhớ gì hay không?" Lý Nguyên Vũ cảm thấy hơi căng thẳng.

Đường Thiện đang muốn giải thích, nhưng anh lại nhìn thấy sợi dây chuyền của mình lộ ra dưới cổ áo sơ mi nửa mở của Lý Nguyên Vũ. "Này! Nó là của tôi! Trả lại cho tôi!" Anh chỉ vào sợi dây chuyền và kêu lên.

Lý Nguyên Vũ giật mình nhận ra chuyện không ổn, nhanh chóng cài kỹ nút áo sơ mi, giấu sợi dây chuyền.

"Trước giờ anh luôn đeo nó à?" Đường Thiện tức giận vô cùng, anh xông lên phía trước nắm chặt cổ áo Lý Nguyên Vũ, ra vẻ như muốn đánh nhau.

"Đường Thiện, bình tĩnh một chút, bác sĩ nói không thể để thần kinh của em chịu kích thích quá lớn." Lý Nguyên Vũ nói bằng giọng bình tĩnh, định xoa dịu cảm xúc của anh.

"Chết tiệt, mặc kệ anh ta nói cái khỉ gì! Trả sợi dây chuyền cho tôi!" Đường Thiện cũng không biết tại sao cảm xúc của mình trở nên mất khống chế, anh biết mình nên bình tĩnh một chút, nhưng anh không làm được.

"A, đầu tôi đau quá..." Anh đau đến mức gần như muốn khóc, cái tay nắm cổ áo Lý Nguyên Vũ nới lỏng, nhưng vẫn không chịu buông ra.

"Đường Thiện..." Lý Nguyên Vũ cực kỳ lo lắng.

"Đừng kêu tôi!"

Lý Nguyên Vũ không nhìn nổi sự điên cuồng của anh, cuối cùng thỏa hiệp, trả lại sợi dây chuyền cho anh.

Đường Thiện nhận sợi dây chuyền, hít sâu mấy hơi, cuối cùng cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại. Cho tới bây giờ anh vẫn không biết mình là người dễ xúc động như thế.

"Em đỡ hơn chưa?" Lý Nguyên Vũ vẫn dịu dàng quan tâm, khiến cho hành vi của anh trở nên quá đáng vô cùng.

Không biết tại sao trong khoảng khắc vừa rồi anh lại thấy chán ghét Lý Nguyên Vũ như vậy, thậm chí tới mức căm hận.

"Xin lỗi." Đường Thiện nói xin lỗi, buông tay ra, anh kiểm điểm lại hành động của mình, "Tôi không nên la hét với anh, còn làm nhăn áo sơ mi của anh nữa, tôi rất xin lỗi."

"Không sao, em khỏe hơn nhiều chưa?"

"Khỏe hơn nhiều rồi. Tôi xin lỗi." Đường Thiện nói xin lỗi nhiều lần.

Lý Nguyên Vũ cười gượng: "Đừng nói nữa, sợi dây chuyền đó vốn thuộc về em, là anh sai, anh không nên chiếm lấy nó."

Đường Thiện cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền trên tay.

"Nhưng anh có nỗi khổ riêng của anh, anh không muốn trả sợi dây chuyền cho em là bởi vì anh không muốn mất em." Lý Nguyên Vũ giải thích, anh ta sầm mặt, nhìn Đường Thiện nhìn chằm chằm sợi dây chuyền.

Đường Thiện cảm thấy khó hiểu vì cách nói của anh ta, tại sao trả sợi dây chuyền lại cho anh sẽ khiến Lý Nguyên Vũ mất anh? Chẳng phải là do Lý Nguyên Vũ tặng nó cho anh sao?

"Anh cầu xin em đừng mở nó ra." Lý Nguyên Vũ thở dài.

Tại sao? Bên trong chỉ là bức ảnh của Lý Nguyên Vũ mà thôi, tại sao không cho anh mở ra?

Đường Thiện không nghe lời khuyên, anh dùng sức mở mặt dây chuyền ra ngay trước mặt Lý Nguyên Vũ... Không ngờ nó lại mở ra ngay lập tức, dễ mở hơn lúc trước nhiều. Nhưng trong đó lại trống rỗng, không có ảnh chụp.

"Trống rỗng?" Đường Thiện cảm thấy bất ngờ, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông: "Không phải anh nói hình bên trong dây chuyền là của anh sao?"

Khoan đã, sở dĩ mặt dây chuyền dễ mở như thế là bởi vì nó đã từng bị mở ra rồi! Bỗng nhiên anh hiểu.

"Lý Nguyên Vũ?"

Sắc mặt Lý Nguyên Vũ đau khổ, không hề che giấu việc anh ta đã lừa anh.

"Lý Nguyên Vũ!"

Đường Thiện mất khống chế mà vứt sợi dây chuyền vào mặt anh ta, đồng thời cảm thấy đầu đau như muốn nứt, anh ôm đầu quỳ rạp xuống đất, mặt dây chuyền bị mở ra rơi giữa anh và Lý Nguyên Vũ.

Lý Nguyên Vũ không nhúc nhích, nhìn anh ngã xuống.

Ánh mắt của Đường Thiện không thể rời khỏi mặt dây chuyền trên mặt đất, trong đầu anh có một chuỗi hình ảnh, một người đẹp có mái tóc màu đen dài đưa lưng về phía anh, người đó đi đến phía trước ban công, sau đó mới quay đầu cười rạng rỡ với anh, dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ.

Anh chụp lại hình ảnh này, cất nó trong mặt dây chuyền, cẩn thận cất giữ nó suốt.

A a, anh nhớ ra rồi.

Người đẹp tóc đen không phải là Lý Nguyên Vũ, mà chính là vị hôn thê Jenny của anh!

Anh có một vị hôn thê, tên là Jenny!

"Đường Thiện?" Lý Nguyên Vũ đặt tay lên cánh tay anh, định kéo anh.

Lý Nguyên Vũ căn bản không phải người yêu của anh!

Từng cơn đau xuất hiện trong đầu Đường Thiện, nước mắt anh chảy ra khỏi khóe mắt, mất hết sức lực toàn thân, để mặc cho Lý Nguyên Vũ nhấc anh lên.

Trí nhớ của anh dần dần quay về, những hình ảnh đứt quãng xuất hiện, chúng ghép lại như những thước phim.

Lý Nguyên Vũ cướp lấy sợi dây chuyền, vứt nó xuống đất và tức giận giẫm hư nó, vì vậy mà mặt dây chuyền biến hình.

Vì ngăn cản Lý Nguyên Vũ, anh xông lên định nhặt lại sợi dây chuyền, nhưng bị Lý Nguyên Vũ đá văng ra.

Khuôn mặt của Lý Nguyên Vũ vặn vẹo bởi vì ghen tuông, tức giận gào thét với anh.

"Em không quay về được nữa rồi!"

Lý Nguyên Vũ kéo anh lên xe ngựa, xe ngựa dừng lại trước đường hầm tối tăm vô tận, anh ta ném sợi dây chuyền vào sâu trong đường hầm ngay trước mặt anh.

Anh nghe thấy tiếng vang lanh lảnh của sợi dây chuyền kim loại rơi xuống đất.

Lý Nguyên Vũ thật tàn nhẫn, còn anh thì tuyệt vọng.