Giản Phàm áy náy, “Ta không có ý tứ gì cả.”

“Không sao, ta cũng không để ý.”

Một ý niệm chợt hiện lên trong đầu, Giản Phàm mở miệng “Không bằng ta giúp ngươi đặt một cái tên?”

Đặt tên sao? Ngực thắt lại, có một loại cảm giác không tên chiếm hữu.“Lấy tên gì?” Dứt lời, Mị Ảnh cũng không cảm kích, nhưng y nói ra những lời này chẳng khác gì là đáp ứng Giản Phàm.

“Ừm ──” Hắn bộ dạng trầm ngâm, bỗng nhiên, “Đổi thành ‘Trình Dịch’ được không?”

Không chút lo lắng, Mị Ảnh một ngụm từ chối.“Không.”

Không nghĩ y sẽ cự tuyệt, Giản Phàm sững sờ, có chút xấu hổ “Ngươi không thích cái tên này sao?”

“Không có. Ngươi hay cứ gọi ta là Mị Ảnh đi, như vậy ta thấy quen hơn.”

Cũng không nói được lý do cự tuyệt?

Người đang đứng trước mắt này muốn đặt tên cho y, không thể phủ nhận, trong lòng y có chút cảm động, thậm chí còn cho rằng dù hắn có lấy một cái tên không êm tai, y cũng sẽ tiếp nhận, nhưng…

Nghe thấy hai chữ “Trình Dịch” này thì, y lại không cách nào thản nhiên tiếp nhận.

Trực giác, danh tự này không phải thứ y có khả năng lấy được.

“Sư phụ, con sắc dược thuốc xong rồi.” Không chờ Giản Phàm trả lời, Thu Nhi trực tiếp đá cửa tiến vào,“Cạch” một tiếng đem chén thuốc còn nóng đặt lên bàn.

“Thu Nhi, vất vả cho con.”

Nó nhếch miệng cười, “Nào có, có thể sắc thuốc cho Dịch ca ca là con thích lắm.”

“Tiểu tử ngốc.” Giản Phàm cầm chén thuốc tỏa nhiệt đưa cho Mị Ảnh.“Nhanh uống đi, thuốc này có thể trợ giúp ngươi sớm khôi phục thân thể.”

Y tiếp nhận. Nam kia hài luôn mồm gọi y là “Dịch ca ca” làm y có chút không quen. “Ta gọi là Mị Ảnh, không phải ‘Dịch ca ca’.”

Bị người giội nước lã tại chỗ, khuôn mặt cười nói sáng lạn của Thu Nhi hạ xuống, lập tức xấu hổ.

“Thu Nhi nó không phải cố ý, nó chỉ nhận ngươi thành ca ca của nó thôi.” Sau khi nói xong, Giản Phàm lại bồi thêm một câu, “Nó và ca ca có cảm tình rất tốt.”

Trong lòng Mị Ảnh vẫn chẳng có tâm tình gì, nhưng cảm giác áy náy lại xuất hiện.

Ngửa đầu, một ngụm một ngụm uống sạch dược thuốc trong, rồi y  đem cái chén rỗng tự mình đưa cho Trình Thu,“Cám ơn…… Còn có ── xin lỗi.”

Trình Thu kinh ngạc, rồi sau đó vui vẻ tiếp được chén rỗng, tiếu dung lần nữa hiện tại trên mặt, “Không quan hệ, ta không để ý!”

Nhìn nụ cười của nó, một cỗ cảm xúc không tên đánh sâu vào lồng ngực của y.

Nếu như y có đệ đệ… Có phải lớn lên sẽ giống tiểu nam hài trước mắt?

Nội tâm chợt bành tướng.

“Ngươi…… Có thể gọi ta là Mị Ảnh ca ca.”

“Thật vậy sao?” Trình Thu kinh hỉ.

“Ừ.”

“Mị Ảnh ca ca, Mị Ảnh ca ca.” Vui vẻ hô hoán, sôi nổi chạy hướng Giản Phàm,“Sư phụ, ta lại có ca ca, lại có ca ca!”

“Ta biết rồi, ta có nghe thấy, ngươi không cần chạy tới khoe khoang với ta.” Bật cười đẩy cái trán Trình Thu, “Tốt lắm, Mị Ảnh hôm nay vừa mới tỉnh lại còn cần nghỉ ngơi, ngươi đừng phiền y, ngày mai lại đến tìm.”

“Dạ! Tốt quá!” Nó trả lời, bưng chén thuốc rỗng, cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng.

“Tiểu tử kia rất nghịch a?”

“Ta không ghét.”

Ngay từ đầu tiếng huyên náo của nó tuy làm y không quá yêu mến, nhưng là thói quen sau, lại cảm thấy không có gì không ổn, tiểu hài tử chính là như vậy, ồn ào.

Y không có người nhà, cho dù có, cũng không biết đang ở nơi nào, bởi vậy vừa rồi Trình Thu gọi mình từng tiếng “Ca ca” làm cho y không ghét nổi, ngược lại còn khiến tâm tình y nổi lên biến hóa.

Cảm giác thật ấm áp.

Rất giống lúc y đứng cùng người nọ, thực sự như thân tình ràng buộc.

“Vậy thì thật tốt quá, ta còn sợ ngươi không thích Thu Nhi.” Lôi kéo y về phía giường.

“Ngươi hôn mê hơn mười ngày, cho tới hôm nay mới vừa tỉnh lại, cho nên hẳn là còn có chút cảm giác mỏi mệt, ta sẽ không quấy rầy ngươi, nhanh nghỉ ngơi a. Ngày mai ta lại đem đồ ăn tới cho ngươi, ta ở gian phòng cách vách, có việc thì gọi ta.”

Lại liên tục dặn dò vài câu, Giản Phàm lúc này mới rời đi.

Đi vào phòng, rồi sau đó lại bước ra, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ.

Cũng sắp đến rồi.

Cách ngày này, chỉ còn sót lại ba ngày ngắn ngủi nữa.