“…… Giản Phàm, ngươi, ngươi muốn làm gì……”

“Giúp ngươi giải độc.”

Sợ lát nữa Mị Ảnh sẽ phản kháng, Giản Phàm kiên quyết điểm huyệt đạo của y, làm y không nhúc nhích được thân thể.

Mị Ảnh trên mặt có vài phần kinh hãi, nhìn Giản Phàm đưa y đẩy lên giường. Đến khi ngón tay Giản Phàm lướt qua điểm đỏ trước khuôn ngực trần truồng thì đồng tử lập tức trợn to.

“Giản Phàm…… Không cần phải……”

“Thực xin lỗi, Mị Ảnh…… Thật xin lỗi.”

Ngón tay với vào phía sau tiểu đằng, hoạt động qua lại.

Mị Ảnh nhắm mắt lại, chỉ có thể nắm chặt nắm tay, cái gì cũng không làm, tâm băng hàn tới cực điểm, cảm giác bị người phản bội  làm nội tâm y phẫn nộ.

Y tìm đến Giản Phàm…… Là muốn Piản Phàm thay y chữa bệnh, mà không phải làm loại sự tình này.

Nhìn lầm rồi, người này là kẻ mặt người dạ thú a !

Sớm biết sẽ phát sinh loại sự tình này, buổi chiều nên hướng Giản Phàm chào từ biệt, sớm rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Hỗn trướng……

Hai chân bị mở lớn, tách ra, bộ vị căng sáp bị nhét vào một thứ thô to gắng gượng, Mị Ảnh đau đến cắn chặt môi dưới, hai đạo lông mày đều ghé vào một khối, chính là không muốn thói ra một tiếng.

Thong thả đút vào bắt đầu trước sau di động, rồi sau đó nhanh hơn, Mị Ảnh đầu óc ở nên mờ mịt một mảng sáng rõ,  tâm địa y chết, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy người đã từng thành thật với y lại phản bội.

“Giản Phàm, ta…… Thật muốn…… Giết ngươi!” Y cắn môi, mỗi chữ mỗi câu thống hận thốt ra.

Trợn mắt, trong mắt lạnh như băng không có một tia cảm tình.

Lập tức,biểu tình lạnh như băng bị cởi bỏ, thay vào đó là tình dục nồng đậm trong mắt.

Lý trí của y đã bị độc hoạt trong cơ thể ăn mòn,cảm giác tê dại khó hiểu tại hạ bụng toát lên, lực đạo liều mạng cắn môi vừa rồi bị nới lỏng, từng tiếng rên rỉ tại trong miệng y thoát ra.

Giản Phàm chống tay, nhất trọng dừng lại một chút.

“A a…… Nhanh lên…… Mau một điểm…… Không đủ……”

Trước mắt Mị Ảnh đã không phải là Mị Ảnh, y bị độc ăn mòn  lý trí hoàn toàn biến thành một bộ dáng phóng đãng.

Bóng hình trong hai mắt hắn, đã không phải là Mị Ảnh kia nữa rồi.

Giản Phàm trầm thống tiếp tục co rúm.

“Nhanh lên…… Thỏa mãn ta…… Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng, a a……”

Nghe thấy danh tự kia trong lời nói của y, Giản Phàm giật mình dừng động tác, dưới thân là khuôn mặt Mị Ảnh vẻ hoang mang theo dõi hắn, y phác thảo môi yêu mị cười, “Hoàng Thượng, nhanh lên thỏa mãn Mị Ảnh, Mị Ảnh nhớ… Hoàng Thượng quá……”

Hoàng…… Hoàng Thượng?

Chẳng lẽ Mị Ảnh cùng đương kim Thánh Thượng……

Giản Phàm không dám lại tiếp tục nghĩ nữa.

“Hoàng Thượng, nhanh một chút…… Mị Ảnh muốn Hoàng Thượng nhanh một chút…….tiến đến……”

Giản Phàm gầm nhẹ một tiếng, dùng sức hôn môi của y, xâm lược mười phần đòi hỏi chất lỏng trong miệng y.

Rút ra gắng gượng, cởi bỏ huyệt đạo cho Mị Ảnh, đưa y lật úp xuống, từ đằng sau tiến vào, nặng nề mà co quắp.

“A a…… Thật lớn…… Hoàng Thượng……”

_________________

Mị Ảnh mở to mắt.

Có chút động thân thể, toàn thân đau nhức khiến y nhíu mày.

“Đau quá……”

Đầu hiện trống rỗng, sau nửa ngày cũng nhớ không ra.

Ánh mắt tại bốn phía nhìn chung quanh một lần, đến khi Mị Ảnh nhìn thấy nam nhân đang ôm y ở sau lưng thì, y kinh ngạc thở dốc ──

Y nghĩ tới!

Ngày hôm qua, đêm qua…… Y và Giản Phàm……

Giản Phàm từ đằng sau chăm chú ôm lấy thân thể của y, tối hôm qua tại trong cơ thể y qua lại ra vào, còn, còn…… Dừng lại tại trong thân thể của y.

Trong bụng dâng lên một hồi buồn nôn, y trở tay đẩy Giản Phàm ra, leo đến mép giường nôn thốc nôn tháo.

Nôn ra gì đó đều là chút ít nước chua, nhả không ra thứ gì.

Thật là khó chịu……

Yêu ghét……