“Nghe lời ta, đừng đi, nếu muốn đi…” Bùi Nhược Ngu nhãn thần ôn nhu đến dọa người, lại đẹp đến khiến ai kia không thể dời mắt, Tô Diên Trạch lần đầu tiên tình nguyện đắm chìm trong đó không hề phản kháng, nghe thanh âm hắn chậm rãi tản mác bên tai.

“… Thì cùng đi.”

———

“Ngươi muốn về nhà?”

Từ sau trà hoa hội lần đó, liên tiếp ba ngày, tiểu quận chúa của Thất vương gia như bị bỏ bùa mê tìm mọi cách triệu Bùi Nhược Ngu, hàn huyên tâm sự cười đùa trong sáng bày tỏ nỗi niềm vân vân. Mà lý do không gì khác ngoài việc báo thâm ân hôm ấy cõng nàng dưới mưa, Bùi đại nhân không dám trái lệnh, mỗi ngày đều dặn Bùi Nhược Ngu cẩn thận phụng mệnh dốc lòng hầu hạ, ngay cả lớp học cũng không cần tới.

Bùi Nhược Ngu tựa hồ cũng thích thú với chuyện này.

“Tiểu nha đầu đó rất hòa nhã.” Âm thầm nhìn bộ y phục mới tinh trên người mình do tiểu quận chúa hôm nọ vì làm bẩn đồ mà cố chấp muốn đền bù, lại quay sang hỏi Tô Diên Trạch: “Bất quá nàng ấy làm sao biết được số đo của ta?”

Đang viết chữ, Tô Diên Trạch ngừng tay, dùng móng tay búng đầu bút lông, mực dư bám trên ngòi bút lập tức như ruồi bắn dính lên áo ai kia, sau đó hắn lại cười khẽ trong tiếng hét thảm của ai kia từ bên đối diện truyền đến.

“Ai nha thật xin lỗi.”

“Ngươi muốn về nhà? Về nhà nào?”

Bùi Nhược Ngu thay y phục xong quay lại tiếp tục truy hỏi.

“Về nhà ta —— yên tâm, ta sẽ không về nhà ở Tô Châu.” Ánh mắt Tô Diên Trạch có chút ảm đạm, “Cha nói nhà ở đây giao cho ta trông coi, còn không về e rằng nó sẽ hoang phế mất.”

“Ngươi có thể phái người đến trông coi a, cần gì phải đích thân đi?” Bùi Nhược Ngu không chịu buông tha.

“Ngươi nghĩ ta sẽ yên tâm sao?” Tô Diên Trạch liếc hắn.

“Nhưng ngươi đi càng đáng lo hơn. Ngươi nghĩ xem, lỡ như nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng lại chạy ra ngoài, khoan nói đến chuyện dọa người ta, vạn nhất trượt chân rơi xuống hồ, lúc gặp lại ngươi chẳng phải chỉ còn lại một mảnh u hồn thôi sao!” Bùi Nhược Ngu tuyệt vọng thở dài.

Tô Diên Trạch không đợi hắn nói xong đã nện một quyển sách tới, “Bùi đại thiếu gia miệng ngươi không mọc ngà voi thì sẽ chết sao?!”

“Tóm lại ngày mai ta sẽ đi đặt mua vài thứ, ngươi có đi không?”

“Ngươi quyết về nhà thật sao?” Bùi Nhược Ngu nhíu chặt mày.

“Lòng ta đã quyết.”

“Đi, nhất định đi. Nếu Tiểu Trạch Nhi muốn đi, sao ta có thể không theo?” Bùi Nhược Ngu vòng tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của hắn, “Bất quá ngày mai ta còn phải đến phủ vương gia trước.”

Tô Diên Trạch xoay người khẽ né tránh hắn. “Giờ ngọ ngày mai, đầu phố Tường Thụy, ngươi thích thì tới.”

Hôm sau trời âm u như sắp đổ mưa, ngột ngạt khiến người hít thở không thông.

Tô Diên Trạch sáng sớm đã mua hết mọi thứ, kỳ thực toàn bộ đều là chuẩn bị cho chuyến du ngoạn. Hắn còn định đến hiệu Phúc Thạc một, cho Thường lão bản xem nhà thử, để lão ước lượng một cái giá tốt cho mình.

Khiến người bất ngờ chính là, lúc đi ngang qua phố Tường Thụy, Bùi Nhược Ngu cư nhiên đang chờ ở đó, dáo dác ngó đông ngó tây, vừa nhìn liền biết đã đợi không ít thời gian.

“Công tử, Bùi thiếu gia kìa.” Gã đánh xe cũng trông thấy, “Hai người hẹn nhau ở đây phải không?”

Tô Diên Trạch mỉm cười, “Hắn chờ người khác, không cần dừng lại, chúng ta trực tiếp qua mặt là được rồi.”

Đến Phúc Thạc, đúng lúc bắt gặp Thường lão bản đang phân trần với một phụ nhân to béo phục sức hoa quý, Tô Diên Trạch thấy bà ta khá quen mặt, hình như là từng đến Bùi phủ đánh mã điếu với Bùi phu nhân.

“Thường lão bản! Ta xem trọng uy tín cửa hiệu lâu đời nhất kinh thành này của các người mới bằng lòng đến đây phó thác!” Phụ nhân mập mạp kia thở hổn hển liên tục, sắc mặt tái nhợt, hai tiểu nha hoàn gian nan lắm mới miễn cưỡng dìu nổi bà ta.

“Tề phu nhân, trà sứ lần trước ta đặc biệt từ Lương Châu tìm về cho bà, bà chê hiệu dụng quá nhẹ, lần này từ Vân Nam ngàn lao vạn khổ mang về bà lại chê quá mạnh, chúng ta chung quy không phải đại phu, bà bảo ta làm sao mới vừa lòng đây?” Thường lão bản khoanh tay, bộ dáng bực bội.

“Thường lão bản, là lỗi của ông, phu nhân ta thường ngày chiếu cố cửa hiệu ông không ít, giờ gặp phải chút vấn đề nhỏ ông lại ba lần bốn lượt đùn đẩy trách nhiệm, huống hồ phu nhân sống an nhàn sung sướng, từ khi uống trà này của ông, ban đêm đi tới năm lần! Ông nói sao đây?” Tiểu nha hoàn ở bên cạnh cáo mượn oai hùm, nhanh mồm nhanh miệng cãi bướng.

Thường lão bản cười khổ, “Vậy bà nói đi, nên làm thế nào?”

“Ta nghe nói ở Nghi Châu còn có một loại trà, bổ âm dưỡng thần, hiệu quả không tệ; ở Quỳnh Châu còn có một loại thảo dược thanh nhiệt trừ độc; ở Thanh Châu đặc sản là một loại cây thân rễ giúp kéo dài tuổi thọ… Còn có ở Biện Châu… Thường Châu…” Phụ nhân kia đột nhiên hăng hái hẳn lên, cằm run run bắt đầu thao thao bất tuyệt, kiến thức uyên bác hiểu biết rộng rãi khiến người nghe chỉ muốn xua tay ‘đủ rồi đủ rồi’. Thường lão bản bất đắc dĩ, vội gọi người tới ghi chép lại từng thứ một.

Chờ bà ta đi rồi, Tô Diên Trạch mới bước vào, nhìn danh sách dài ngoằng kia gật đầu tán thưởng, “Tề phu nhân đây là muốn học Thần Nông thường bách thảo?”

Thường lão bản thở dài, “Chẳng qua là vì lão gia nhà bà ấy gần đây lại nạp thiếp, sau đó khen một câu ‘Hoàn phì biết Yến sấu diệu!’ (Hoàn là Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi đẫy đà, Yến là Triệu Phi Yến mảnh mai) Bà ấy liền như bị ma nhập muốn gầy bớt.”

Tô Diên Trạch hiếu kỳ, “Vậy trà này là…”

“Chính là chút dược trà lợi phế thanh tràng, uống vào liền đau bụng, còn hiệu quả hơn cả bã đậu.”

“Không hại mạng người?” Tô Diên Trạch xát xát nắm bã trà xám nâu, mùi dược nhẹ nhàng lan vào mũi.

“Vô hại.” Thường lão bản cường điệu, “Đây đều là hàng tốt hiếm có, ở mấy hiệu dược tầm thường không tìm được đâu.”

“Tốt lắm,” Tô Diên Trạch cười khẽ, “Cho ta một ít.”

Thường lão bản há hốc mồm.

Trời lại bắt đầu đổ mưa, nhưng lần này không hề tầm tã liên miên, mà là vừa nhanh vừa lớn, xa xa còn có tiếng sấm vang rền.

Lúc Bùi Nhược Ngu xông vào phòng đã dọa cho Tô Diên Trạch hồn vía lên mây, “… Đây là thủy quái thành tinh?”

“Tô! Diên! Trạch!” Thủy quái kia ánh mắt thiếu điều sắp phun ra lửa, như sói đói vồ mồi nhào tới Tô Diên Trạch.

“Nước, nước!” Tô Diên Trạch cuống quýt né tránh, lui về một bên cười ầm lên, “Bùi Nhược Ngu, đừng nói là ngươi chơi tát nước với tiểu quận chúa a?”

“Chơi tát nước? Ta còn muốn chơi ngươi hơn!” Bùi Nhược Ngu thở hổn hển, “Tô Diên Trạch ta hỏi ngươi, ngươi bảo ta đứng ở đầu phố chờ ngươi, còn ngươi sao không tới?!”

“Trời mưa a.” Tô Diên Trạch chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Có tên ngốc mới thấy trời mưa còn ra ngoài.”

“Ngươi…” Bùi Nhược Ngu trợn trắng mắt, nhưng lại không phản bác được gì.

“Được rồi được rồi,” Tô Diên Trạch cầm chén trà trên bàn đưa cho hắn, “Uống chút trà cho ấm người đã.”

“… Ngươi từ lúc nào trở nên hiền thê như thế?” Bùi Nhược Ngu tiếp nhận chén trà, mồm há to đến không khép lại được, ghé đầu quan sát thật kỹ, “Đây mà là Tô Diên Trạch sao?”

“Ngươi không muốn uống thì thôi.” Tô Diên Trạch đưa tay định đoạt lại, nhưng bị Bùi Nhược Ngu một phen ngăn cản.

“Uống uống uống, không uống của ai chứ không thể không uống trà này a, của Tiểu Trạch Nhi dâng lên mà.” Nói xong liền một hớp uống cạn, còn chậc lưỡi nhíu mày, “Mùi vị gì lạ vậy?” Sau đó bắt đầu cởi cúc áo thay y phục.

Tô Diên Trạch khoanh tay ngồi trở lại trên giường, im lặng quan sát biến hóa.

Quả nhiên.

Bùi Nhược Ngu mới mặc y phục được một nửa, mi tâm khóa lại, vô thức xoa xoa bụng, “A? Chẳng lẽ ban nãy lạnh quá lạnh bụng luôn?”

Tô Diên Trạch đang đắn đo nên dùng biểu tình gì để phản ứng sao cho tương đối bình thường, Bùi Nhược Ngu đã ôm bụng chạy như bay ra ngoài.

Tô Diên Trạch nhìn theo bóng dáng thê lương của hắn rời đi, vuốt vuốt mặt, “Có khi nào… đã hạ liều quá mạnh?”

Bùi Nhược Ngu nằm bẹp trên giường rên rỉ đến giờ. Trong nhà chỉ nói tại trời mưa lạnh bụng, không có gì đáng ngại. Thuốc cũng uống rồi, cơm cũng ăn rồi, nhưng vẫn nằm đó rên hừ hừ.

Tô Diên Trạch đọc sách cũng không yên, càng nghĩ càng cảm thấy có điểm hối hận, lúc này Bùi Nhược Ngu đột nhiên gọi hắn.

“Tô Diên Trạch.”

“… Chuyện gì?”

“Qua đây với ta.” Ngữ khí hùng hồn.

Tô Diên Trạch vững tin mình đích thực không hạ dược quá nặng.

Vẫn đi qua ngồi ở đầu giường hắn, “Còn khó chịu không?”

Bùi Nhược Ngu trở mình, sắc mặt trắng bệch, thở dài một hơi, không nói chuyện.

“Uy.”

“Ngươi nói nên bù đắp cho ta thế nào đây?”

“A?”

Bùi Nhược Ngu kéo tay hắn, “Tiểu Trạch Nhi ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi bù đắp cho ta thế nào đây?”

Tô Diên Trạch chột dạ, cũng không rút tay về, cứ thế mặc hắn nắm, “Vậy ngươi nói ta nên làm sao?”

Bùi Nhược Ngu cười hắc hắc, hắn miễn cưỡng chống nửa người ngồi lên, thở dài đến ý vị thâm trường, “Ai ai ai, xem ra ta không nhận thua không được rồi, bởi vì cứ tiếp tục thế này, ta sớm muộn cũng chết trong tay ngươi.”

Tô Diên Trạch run lên, xúc cảm cọ xát mát lạnh từ cánh tay truyền đi, hội tụ trên mặt rồi lan khắp một mảnh, hắn có chút sượng quay đầu đi, “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Bùi Nhược Ngu nhẹ nhàng kéo cằm hắn lại, “Đừng đi.”

“Ân?” Tô Diên Trạch vành mắt đỏ hoe nhìn hắn.

“Nghe lời ta, đừng đi, nếu muốn đi…” Bùi Nhược Ngu nhãn thần ôn nhu đến dọa người, lại đẹp đến khiến ai kia không thể dời mắt, Tô Diên Trạch lần đầu tiên tình nguyện đắm chìm trong đó không hề phản kháng, nghe thanh âm hắn chậm rãi tản mác bên tai.

“… Thì cùng đi.”

Thanh âm ôn nhu tĩnh mịch mà an hòa, vô pháp cưỡng lại.

Là ngươi muốn đi cùng ta.