Tịch dương chiếu lên cồn cát trải dài, phản xạ thành từng vùng sáng loá mắt.

Một hàng mấy trăm người đã ở trong sa mạc bôn ba mấy ngày, nguyên bản xuôi theo dòng sông tiến vào cảnh nội, một đường theo hướng đông mà đi. Bởi vì treo lên tướng kỳ đỏ thẫm của An Tây đô hộ phủ, vả lại đội hộ vệ võ trang đầy đủ, nên suốt hành trình gió êm sóng lặng, không hề bị đám mã tặc hung hăng ngang ngược ở vùng giao hà và sa mạc quấy rầy.

Đan Siêu ngồi ở trên lạc đà, nheo mắt, từ đỉnh cồn cát nhìn xuống địa hình xa xa, lát sau thổi lên một tiếng còi dài thật sắc nhọn.

Cách đó không xa, cả đoàn lạc đà chậm rãi dừng lại, phó tướng tiến lên ôm quyền: “Tướng quân?”

“Toàn quân hạ trại.” Đan Siêu xoay lạc đà lại, nói: “Chuẩn bị qua đêm.”

Đội hộ vệ rất nhanh ở cạnh vách đá tránh gió dựng xuống doanh trướng, nhóm lửa nấu cơm. Khói bếp trong đại mạc không hề có một cơn gió thẳng tắp bay lên. Xa xa mặt trời lặn đỏ rực, đem cả một vùng cát vàng rộng lớn nhuộm đẫm thành một màu vàng rực như đại dương mênh mông, thành một thịnh cảnh cực kỳ ngoạn mục.

Đan Siêu ngồi ở trên cồn cát, cầm lấy bầu rượu uống một hớp lớn, lại gặm nửa khối bánh gạo kẹp thịt dê.

“Tướng quân!” phía sau có tiếng cười thanh thanh nói.

Đan Siêu quay đầu liếc nhìn. Toa Đạt Lệ công chúa khoác áo choàng dệt sợi vàng tiên diễm, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Ta còn tưởng rằng tướng quân không uống rượu chứ.”

“…”

Đan Siêu quay đầu lại, nói đơn giản: “Sa mạc ban đêm nước đóng thành băng, liệt rượu có thể chống lạnh.”

Bên cạnh nghe tiếng loạt xoạt. Là Toa Đạt Lệ công chúa đi lên phía trước, nhặt một khối nham thạch cách mấy bước ngồi xuống.

“Tướng quân tựa hồ đối với sa mạc phi thường quen thuộc?”

“…”

“Ta thấy tướng quân dọc đường đi đối với việc tìm kiếm nguồn nước, phân biệt phương hướng đều phi thường thuần thục, thức ăn cũng ăn quen. Chẳng lẽ trước kia đã từng sinh sống trong sa mạc?”

Đan Siêu hờ hững không nói, sau lúc lâu mới “Ân” một tiếng.

Toa Đạt Lệ tựa hồ đối với loại lạnh nhạt không chút để ý này sớm có chuẩn bị, cười chuyển đề tài: “Ngày đó ở trong soái trướng, tướng quân bắt được thích khách kia, cha ta đã thẩm vấn qua. Đúng là tử sĩ Thổ Phiên dưới trướng Khất Bút Lực, nguyên bản tính toán ở trong địa giới Đường triều ám sát cha ta, ngăn cản Vu Điền quốc cùng Đại Đường giao hảo…”

Nàng khóe mắt liếc qua Đan Siêu: “May mắn là quỷ kế này không thực hiện được. Lại nói tiếp, ta còn chưa hướng tướng quân nói lời cảm tạ, đều là ngài ra tay tương trợ, mới cứu được mạng cha ta.”

Bánh gạo kẹp thịt dê lúc mới vừa ra khỏi nồi còn có thể dễ ngửi, để nguội liền thập phần tanh nồng. Nhưng Đan Siêu tựa hồ đối với hương vị không để ý chút nào, rất nhanh gió cuốn mây tan mà đảo qua sạch sẽ, vỗ vỗ vụn bánh trên tay, nói: “Không cần cảm tạ!”

Lời nói của Toa Đạt Lệ ngưng lại. Đan Siêu đứng lên, chuẩn bị đi xuống cồn cát.

“Ai!” Toa Đạt Lệ cao giọng nói: “Tướng quân!”

Bước chân Đan Siêu dừng lại một chút.

“Ta nghe người ta nói, vì sao ngươi không muốn hộ tống ta cùng cha ta thượng kinh?”

Lời này hỏi đến gọn gàng dứt khoát vả lại không hề dự báo trước, Đan Siêu tựa hồ không biết mở miệng như thế nào, thật lâu không nói gì.

Cách đó không xa phó tướng bưng một chén cháo từ trong doanh địa đi tới, ngẩng đầu trông thấy tình hình bên này, theo bản năng liền dừng chân lại: “Tướng quân…”

“Công chúa suy nghĩ nhiều!” Đan Siêu quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt như bảo thạch sáng ngời của Toa Đạt Lệ, thản nhiên nói: “Mạt tướng không phải là không muốn hộ tống quốc vương điện hạ, mà là …”

Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng bặt, tầm mắt lướt qua Toa Đạt Lệ công chúa, tựa hồ trông thấy cái gì, đồng tử hơi hơi co lại.

Toa Đạt Lệ không rõ nội tình, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cồn cát trải dài cùng đá tảng, tít tắp xa xa đang tung lên một mảng bụi mù, tựa hồ đang có một trận gió hướng bên này cấp tốc thổi đến.

“Mang công chúa đi xuống! Thu doanh, chuẩn bị chiến đấu!” Đan Siêu bước nhanh lao xuống cồn cát, lớn tiếng quát: “…Mã tặc đến!”

Mã tặc?!

Toa Đạt Lệ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy phó tướng “ba” một tiếng quẳng bát cháo, như gió cuốn hướng lại đây nắm lấy nàng chạy vào trong doanh địa. Trước lều trại, bên cạnh bếp, tướng sĩ đang tụ ba tụ bảy một chỗ ăn cơm. Không quản đang làm gì, giờ phút này ai nấy đều giống như gắn lò xo, đồng thời nhảy dựng lên. Tiếng đao kiếm binh khí vang lên không ngừng, toàn bộ mọi người nháy mắt liền sải bước đến chiến mã cùng lạc đà, bao vây quanh doanh địa.

Vu Điền vương chui ra khỏi lều trại, bước nhanh đi đến bên chiến mã của Đan Siêu: “Tướng quân, tình hình hiện tại…”

“Gọi người của ngươi trở về.”

Vu Điền vương lo lắng hỏi: “Tướng quân có cần hỗ trợ hay không? Vu Điền đệ tử tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều tinh thông cung mã thuật, nếu cần…”

Leng keng một tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang quét ngang trước người Vu Điền vương, thân kiếm sáng chói chiếu rọi ra vẻ mặt kịch biến của hắn.

“Ngoại trừ kỵ binh của ta, tất cả đều phải hồi doanh!” Đan Siêu lạnh lùng nói: “Cho dù nghe được bất luận tiếng động gì cũng không được đi ra. Kẻ nào vi phạm, sinh tử tự phụ! … Giá!”

Toa Đạt Lệ hét to: “Cha!”

Vu Điền vương run rẩy lui về phía sau, nhưng vẫn kiên cường đứng tại chỗ. Rất nhanh liền bị Vu Điền thị vệ xông về phía trước kéo về lều trại.

Âm thanh từ xa đến gần, rất nhanh mặt đất hơi rung lên, thậm chí ngay cả chén bạc đựng rượu nho trên bàn cũng sóng sánh ra vài giọt.

Thị nữ một bên run rẩy, một bên nắm chặt tay Toa Đạt Lệ công chúa, người nào người nấy sắc mặt tái nhợt như tuyết. Toa Đạt Lệ mạnh mẽ thẳng lưng, vừa định an ủi các nàng vài câu, đột nhiên chỉ phía ngoài tấm màn da dê truyền đến một tiếng “thương!” mơ hồ. Ngay sau đó có tiếng người kêu lên thảm thiết, rồi một vật nặng ngã bịch xuống ngựa!

“A a a a….!” Thị nữ thất thanh kêu lên sợ hãi: “Giết người, giết người!”

Toa Đạt Lệ một phen bịt miệng thị nữ: “Đừng lên tiếng!”

Mặt đất chấn động rung chuyển, tiếng kêu la không ngừng, một màn chiến đấu kịch liệt nháy mắt liền mở ra. Trái tim Toa Đạt Lệ công chúa đập bình bịch, cố gắng lệnh cho chính mình trấn tĩnh, nhưng toàn thân cao thấp đều run rẩy không ngừng được, thậm chí ngay cả răng cũng va vào nhau lập cập. Chỉ có thể nghe được tiếng binh khí va chạm loảng xoảng cùng tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn làm cho người ta sợ hãi không ngừng từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Chiếc lều bằng da dê tựa như hòn đảo đơn độc bị vây giữa sóng to gió lớn, không biết con sóng tiếp theo từ chỗ nào đánh tới, tùy thời có khả năng bị một đợt sóng mạnh mẽ hơn lật nhào.

Toa Đạt Lệ đột nhiên nhớ tới cái gì, lảo đảo đứng dậy bổ nhào vào bên cạnh giường, bàn tay run rẩy mở hộp trang điểm, từ tầng dưới chót lấy ra một thanh chuỷ thủ được khảm bảo thạch nắm thật chặt trong tay. Xúc cảm kim loại lạnh như băng tựa hồ cho nàng một tia dũng khí. Nhưng nàng vừa mới quay người, liền nghe tiếng bước chân chợt tới gần. Ngay sau đó cửa lều bị vén lên, một tên mã tặc toàn thân mặc áo giáp da chạy vào!

“A a a a…!”

Thị nữ kinh hoảng đứng dậy chạy trốn. Hiện trường nhất thời loạn thành một nồi cháo. Tên mã tặc cầm thanh đao còn nhỏ máu, đằng đằng sát khí mà nhìn quanh một vòng, ánh mắt liền tập trung vào Toa Đạt Lệ công chúa cầm dao trong tay, một bước liền nhào tới!

Toa Đạt Lệ sợ đến choáng váng. Nàng biết mình phải nên phản kháng, tệ nhất thì cũng phải bỏ chạy. Nhưng khi đối mặt với lưỡi đao nhuốm đầy máu, tựa hồ mọi tư duy năng lực đều nháy mắt bị cuốn đi, ngay cả động đậy cũng không động được một cái.

Tiếng kêu sợ hãi khủng bố của thị nữ vang lên: “Công chúa…!”

Vút!

Mã tặc đã vọt tới trước mặt Toa Đạt Lệ. Ngay thời điểm bước chân rơi xuống đất, một tia sáng chói mắt lạnh lẽo như sao băng bay vụt vào trong trướng, nháy mắt xuyên qua hậu tâm của tên mã tặc!

Phập một tiếng huyết hoa vẩy ra. Toa Đạt Lệ mắt mở trừng trừng nhìn trước ngực tên mã tặc nhô ra một đầu mũi tên, ngay sau đó hắn quơ quơ, vô lực mà ngã nhào xuống.

“A a a…!”

“Công chúa… Công chúa!”

Trong trướng tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía. Thị nữ nghiêng ngả lảo đảo mà nhào đến, đầy đất đều là vật dụng bị rơi rớt. Cả người Toa Đạt Lệ cơ hồ cứng ngắc, ánh mắt kinh hãi rời khỏi thi thể đầy máu dưới chân, chuyển hướng ra ngoài cửa – Chỉ thấy xa xa trên chiến mã, Đan Siêu trong nháy mắt thu hồi tư thế bắn tên, hờ hững quay người.

Trong ánh đao vũ tiễn cùng tiếng kêu rung trời, hắn giống như một pho tượng thần bảo hộ, không thể phá vỡ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Thế công của mã tặc rất nhanh bị tướng sĩ được huấn luyện bài bản ngăn chặn, sau đó bị buộc lui về phía sau sâu trong sa mạc.

Nhưng Đan Siêu không xem mấy câu “không đuổi giặc cùng đường” vào mắt, mà hạ lệnh toàn quân truy kích, cần phải đem toàn bộ đám mã tặc này treo cổ bằng hết – Hắn biết, trong sa mạc hết thảy đều không tách rời nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có đem toàn bộ đám mã tặc cả gan đến xâm chiếm mà giết sạch, mới có thể khiến cho đám đồ đệ đạo Chích khác ngo ngoe rục rịch dọc đường đi chấn kinh, làm cho bọn chúng biết thế nào là sợ hãi.

Chiến trường rất nhanh đẩy ra xa. Trong doanh địa chỉ còn lại thi thể mã tặc đầy đất cùng chiến mã bị chém ngã, mùi huyết tinh gay gắt xông vào mũi.

Toa Đạt Lệ cố lấy dũng khí, từ trong trướng bồng xoay người đi ra, hướng về phía xa nhìn xung quanh.

“Công… Công chúa…” Thị nữ nơm nớp lo sợ mà đuổi theo, cũng không dám đứng mũi chịu sào, chỉ nép mình trong cửa nhỏ giọng kêu lên: “Mau trở lại đi công chúa, Đan tướng quân nói… không… không thể đi ra…”

“Mã tặc đã bị đánh đuổi!” Toa Đạt Lệ thấp giọng quát lớn: “Đừng lên tiếng kinh động đến cha ta, suỵt!”

Thị nữ không dám lên tiếng, Toa Đạt Lệ con mắt dạo qua một vòng, rốt cục không biết từ đâu dâng lên dũng khí, làm cho nàng xiết chặt chuôi dao trong tay.

Toa Đạt Lệ chạy tới sau lều, quả nhiên nhìn thấy có chiến mã cột ở nơi đó, liền đi lên chém đứt dây cương, thuần thục mà nhảy lên ngựa, quát: “Giá!”

Từ doanh địa hướng ra phía ngoài, một đường chém giết uốn lượn hướng sâu vào trong sa mạc. Ven đường thỉnh thoảng có thể thấy thi thể đám mã tặc hoặc đầu mình chia lìa, hoặc trúng tiễn mà chết. Toa Đạt Lệ giục ngựa nhanh như gió, ước chừng thời gian chỉ khoảng nửa bữa cơm, rốt cục ghìm mạnh cương ngựa, đứng nép ở một sườn núi đá trong sa mạc.

Chỉ thấy cách đó không xa khắp nơi đều là máu, đem cát vàng nhuộm thành màu đỏ. Kỵ binh ở trên đất trống quây thành một vòng. Trong đám người ngoại trừ mấy con ngựa bị chém bụng cùng rải rác thi thể, còn dựng thẳng năm sáu cây cọc gỗ.

Trên mỗi cây cọc gỗ đều có một mã tặc bị trói tay sau lưng.

Đan Siêu mang theo trường kiếm, xoay người xuống ngựa.

Toa Đạt Lệ ý thức được cái gì, đồng tử cấp tốc phóng đại, mãnh liệt bịt miệng!

Đám mã tặc cũng biết vận mệnh kế tiếp sẽ là điều gì; có kẻ liều mạng giãy dụa vặn vẹo, có kẻ cuồng loạn gầm rú, còn có người dùng đủ thứ lời tối ác độc tối hạ lưu mà chửi rủa; Nhưng bất luận bọn họ biểu hiện gì, gương mặt tuấn mỹ của Đan Siêu đều không hề một tia dao động, giống như đeo một cái mặt nạ bằng băng đã đông cứng, không thể thấy được bất luận cảm xúc gì trong lòng.

Tay hắn nâng kiếm lên chém xuống, răng rắc!

Thủ cấp của tên mã tặc đầu tiên bay lên cao rồi ngã nhào xuống mặt đất, miệng hãy còn khép mở vài cái, biểu tình mới đọng lại.

Thanh âm tên mã tặc thứ hai rống to, nhưng rất nhanh thủ cấp cũng rơi xuống đất, thân hình tuôn ra huyết hoa.

Ngay sau tên thứ ba, thứ tư… Khi đến kẻ cuối cùng, mã tặc kia sớm đã sợ tới mức tiểu ra quần. Lại thấy Đan Siêu mãnh liệt phất tay chém ngang, một ánh sáng trắng như tuyết quang chợt lóe lên, lại đem người nọ từ vai trái đến đùi phải hoàn toàn chém thành hai nửa!

“….A….aaa!”

Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, đám kỵ binh đồng loạt quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa bên sườn núi đá, Toa Đạt Lệ ôm đầu ngã quỵ xuống, toàn bộ thân thể đều phát ra run rẩy.

Đan Siêu vung lưỡi kiếm ra, máu tươi rải trên mặt cát, vẽ ra một đường cong dài đến hơn trượng.

Lập tức hắn thu kiếm vào vỏ, xuyên qua đám người đi lên trước, đứng lại trước mặt Toa Đạt Lệ.

“Công chúa!” Đan Siêu lạnh lùng nói.

Toa Đạt Lệ một lúc lâu mới dần dần ngừng run rẩy, miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Cố gắng khống chế mình không nhìn tới mặt đất đầy thi thể cách đó không xa: “… Ngươi, ngươi vì cái gì… Vì cái gì muốn đem hắn…”

Đan Siêu thân ảnh ngược sáng, tư thái đứng thẳng cao ngất lạnh thấu xương, giống như một lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ cắm lên cát vàng mênh mông. Thật lâu sau hắn mới trầm thấp thong thả mà trả lời: “Người kia chém binh lính của ta bị thương.”

Toa Đạt Lệ sửng sốt, chỉ thấy hắn xoay người nói: “Thu binh. Hộ tống công chúa hồi doanh.”

Toa Đạt Lệ xúc động mà tiến lên hai bước, nhưng chưa kịp nói cái gì, đám kỵ binh đã đồng loạt dục ngựa xếp thành hàng, chuẩn bị quay trở về.

Hắc mã không kiên nhẫn mà bào chân chờ cạnh cọc gỗ. Đan Siêu đi về hướng chiến mã của mình, trên đường lại dừng bước – hắn giống như đột nhiên thoáng nhìn thấy cái gì, đổi hướng đi về một chỗ nham thạch cách đó không xa.

Toa Đạt Lệ mắt mở trừng trừng mà nhìn theo hắn, liền thấy hắn thẳng đi vào bãi đá, cúi người quỳ một chân xuống. Trong kẽ hở của đám đá sỏi, rõ ràng có một cụm hoa nhỏ, cánh trắng nhạt, nhuỵ xanh biếc.

Toa Đạt Lệ quả thực sửng sốt. Chỉ thấy Đan Siêu hái mấy đóa hoa xuống, vươn tay vào trong ngực sờ sờ, tựa hồ muốn tìm cái gì để đựng. Nhưng một thân khinh giáp, hiển nhiên không có chỗ để cất mấy bông hoa. Động tác của hắn liền dừng lại, nhất thời có chút chần chờ.

Chỉ trong giây lát, Toa Đạt Lệ công chúa cũng không biết suy nghĩ thế nào, ma xui quỷ khiến mà đi, từ trên lưng cởi xuống một cái bình pha lê đựng hương liệu: “… Này.”

Đan Siêu chăm chú nhìn một khắc, tiếp nhận cái bình: “Đa tạ.”

Hắn mở nắp bình, không chút nào thương tiếc mà đem hương liệu thập phần sang quý bên trong đổ đi, dùng ngón tay chai sần, dính đầy máu, thật cẩn thận đem mấy đoá hoa bỏ vào, sau đó đóng nắp cẩn thận nhét vào trong ngực.

Toa Đạt Lệ công chúa do dự thật lâu, nhịn không được hỏi: “Đây là hoa gì?”

“Nguyệt hạ nhan.” Đan Siêu nói, “Chỉ nở hoa trong sa mạc, giống loại sinh trưởng ở Mạc Bắc. Sau khi phơi khô hương khí kéo dài, pha trà uống có thể an thần.”

Toa Đạt Lệ hơi hơi ngơ ngẩn.

“Ta không muốn hồi kinh chỉ là vì lý do cá nhân, cùng quốc vương điện hạ và ngươi không quan hệ.”

Đan Siêu đứng lên, Toa Đạt Lệ cuống quít gọi hắn: “….Này!”

“…”

“Ngươi muốn đem hoa này… Chẳng lẽ là đưa cho… đưa cho người trong lòng của ngươi sao?”

Lần này Đan Siêu trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Toa Đạt Lệ cho là mình sẽ không có được câu trả lời. Ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị từ bỏ, mới đột nhiên nghe hắn cười nhẹ, trong thanh âm kia mang theo một tia tự giễu khó có thể che dấu: “Không…Không đưa cho ai, chỉ lưu cho mình mà thôi!”