Chiến hạm Quang Trung, phòng họp

Mạnh nhìn tất cả mọi người, mỉm cười nói

- Thưa các bạn, chúng ta chuẩn bị đón chào một nhân vật có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến lịch sử Việt Nam, ông tổ của ngành đúc súng, tướng quốc Hồ Nguyên Trừng. Để đón tiếp nhân vật đặc biệt này, tôi xin giới thiệu đến các bạn bộ quân phục mới của lực lượng vũ trang Liên Việt – Mạnh giơ bộ quần áo trong khay lên – mang phong cách quân phục Đức thời đệ tam đế chế, với màu đen nổi bật, đây sẽ là bộ quân phục của lực lượng vũ trang Liên Việt trong tương lai. Lát nữa Hạ Viên sẽ dẫn các bạn đi nhận quân phục của mình.

Trong lúc mọi người bàn tán về bộ quân phục này, Mạnh quay sang cười khích lệ bé Viên. Cô bé này mắt sưng húp, nhưng miệng cười hưng phấn. Mấy đêm gần đây nàng chỉ ngủ có 3 tiếng, ép buộc đám nô lệ và tù binh tăng ca, cũng khuyến khích dân chúng cố gắng cắt may, đóng ủng da... cuối cùng đã hoàn thành 200 bộ quân phục đẹp như mơ. Cũng may là lũ cướp biển có nhiều vải các loại, mới có cái để cắt may những bộ quân phục này. Áo đen, quần xám, giầy đen, mũ đen, bộ quần áo quả thật tỏa ra sức hấp dẫn không thể chối từ với bất kỳ ai

- Vấn đề thứ 2 – Mạnh lại lên tiếng – tôi muốn bàn với các bạn về vấn đề lập quốc

- Cái gì? Lập quốc!

- Có sớm quá không?

- ...

Âm thanh tranh cãi ồn ã nổi lên khắp cả phòng họp. mọi người bất ngờ về đề nghị này của Mạnh. Thực ra vấn đề này ai cũng biết là sớm hay muộn sẽ phải đề cập đến, nhưng mọi người bản năng né tránh nó

- Chúng ta thiếu, cực kỳ thiếu nhân khẩu. Bởi vậy, chúng ta muốn phát triển chúng ta phải có dân chúng. Mà dân chúng ở đâu. Nhà Hồ có thể cấp cho chúng ta. Nhưng chúng ta muốn lấy tư thế gì để gặp mặt họ. Hội Liên Việt ư, không đủ. Chúng ta cần phải ngang hàng đối mặt với nhà Hồ

- Vậy chúng ta sẽ lập quốc gì?

- Cộng Hòa Đại Nghị, Độc tài Quân Sự

- Là sao?

- Tức là chuyện liên quan đến Chính trị văn hóa, xã hội... thì giao cho quốc hội hợp nhau xử lý, dùng hình thức bỏ phiếu quyết định. Còn quân sự thì độc lập với Quốc hội, do ban tham mưu cao cấp toàn quyền quyết định.

- Phản đối, vậy là độc tài – 1 người lên tiếng

- Được đấy, dù sao đánh trận mà cứ chờ quốc hội cho phép, chỉ trỏ bên này bên kia thì chết – 1 người lính thuộc lực lượng vũ trang lên tiếng

Cuối cùng, bởi vì lực lượng vũ trang nhiều hơn dân sự, việc bỏ phiếu nhanh chóng được thông qua. Văn bản tuyên bố thành lập Đế Quốc Đại Việt thu được chữ ký của 140 đại biểu, trở thành tuyên ngôn thành lập đế quốc hùng mạnh, sau này được đóng khung trong bảo tàng quốc gia Đại Việt, bên trên có bức ảnh chụp 140 người trong hội Liên Việt, trở thành bảo vật quốc gia, giá trị liên thành.

----------------

Hang Nàng, núi An Tôn, Tây Đô

Rè... Rè....Rè...

Tín hiệu phát ra từ bộ đàm làm cho Bình và Tú giật mình. Hai người lập tức chạy lại, bật điện đàm lên

“Alo, tổ công tác đặc biệt Huỳnh Đức Bình và Trần Nhân Tú đây. Over!”

“Alo, Đây là tổ tham mưu, Tư lệnh Thái Quốc Mạnh đang nghe đây. 2 cậu hãy báo cáo tình hình đi. Over!”

“Alo, Chúng tôi đã phát hiện và đang theo dõi mục tiêu. Over!”

“Chuẩn bị thực hiện giai đoạn 2 mang tên “Bắt cáo”. Bằng mọi giá phải bắt sống Hồ Nguyên Trừng, mang ra bến sông. Sẽ có Ca nô yểm trợ cho các cậu. Over!”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Over!”

Bình và Tú nhìn nhau cười, cuối cùng thì cũng được hành động. Mấy ngày nay ở trong hang núi theo dõi Hồ Nguyên Trừng, hai tên cảm thấy chán lắm rồi.

Buổi tối hôm đó, Bình và Tú theo đường cũ trở về thành Tây Đô, núp trong một ngôi nhà nhỏ trên con đường từ phủ tướng quốc đi đến xưởng chế tạo vũ khí. Đây là điểm đến ngày mai của Trừng

Sau khi bố trí xong xuôi các loại cơ quan, Tú và Bình ẩn nấp chuẩn bị hành động

----------

Sáng hôm sau, Hồ nguyên Trừng mang theo 50 thân vệ, cưỡi ngựa đi về phía bộ Công. Hai năm, thời gian này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cũng đủ để Trừng dung hợp với cái thế giới này. 2 năm, Trừng đã đem chữ Hán và chữ Nôm học được 9 phần, lại học được cưỡi ngựa, bắn cung, múa đao múa kiếm, tuy không thể xông pha sa trường, nhưng cũng đủ để phòng thân bảo mệnh.

Trừng thường thích ra ngoài vào buổi sáng tinh mơ, hít thở bầu không khí trong lành của thế giới này, khi mà mọi người còn đang say giấc ngủ. Hôm nay cũng vậy, trên đường buổi sáng chỉ có vài người qua lại, trời lại quang đãng, đúng là một ngày đẹp trời. Đột nhiên, RENG! RENG!!! RENG!!!!! Âm thanh vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh. Mấy tên cao thủ Lạc Điểu dẫn đầu 30 tên lính lao vội vào nhà, tiếng kêu gào huyên náo vang lên. Trừng vừa nghe âm thanh quen thuộc này, tâm thần bị rung động, chưa kịp phản ứng thì từ một ngôi nhà bên trái, 2 vật hình khối đen xì bay ra, rơi xuống đường, xì khói mù mịt.

- Lựu đạn khói!!!

Trừng chỉ kịp hô lên như vậy thì đã thấy 2 bóng người lao ra, một người mặc đồ đen dùng phi tiêu đánh giết hộ vệ của Trừng, người còn lại nhanh chóng lao đến, một cái bàn tay chặt vào cổ hắn, đánh hắn gục xuống rồi leo lên ngựa, phi thẳng một mạch. Đám hộ vệ định đuổi theo thì bị người áo đen cản lại

Mấy tên hộ vệ lấy súng thần cơ ra bắn, rõ ràng thấy viên đạn xuyên qua người tên này, nhưng đến khi rơi xuống đất lại biến thành một khúc gỗ nhỏ.

Trần Nhân Tú chắp tay làm dấu, hô lớn

- Binh – Lâm – Đấu – Giả - Giai – Liệt – Trận – Tiền!!! Phép độn Quang!!!

Một quầng sáng chói mắt vang lên, đâm vào con ngươi đám thân vệ và cao thủ Lạc Điểu đau nhức. Mãi một lúc lâu sau, khi bọn chúng mở mắt ra được thì Trừng và hai kẻ bắt cóc đã biến mất, không còn tăm tích.

-----------

Trên dòng sông Mã, một chiếc ca nô đang phi như bay. Trên ca nô, Hồ Nguyên Trừng dần dần tỉnh lại. Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy mình đang ngồi trên một chiếc ca nô hiện đại. Chẳng lẽ mình nằm mơ. Mình vẫn còn ở thời hiện đại sao. Lại nhìn lại trên người bộ quan phục tướng quốc, Trừng không hiểu ra làm sao cả.

Chiếc ca nô cứ đè sóng mà lướt tới, để mặc Trừng với những suy nghĩ miên man. Gần 2 tiếng sau, một chiến hạm to lớn xuất hiện trong tầm mắt của Trừng. Lá cờ kỳ lạ nửa trắng, nửa vàng, trung tâm là một con rồng uốn lượn màu đỏ tung bay trong gió. Trừng điểm lại trong trí nhớ và không thể nhớ nổi có quốc gia nào dùng lá cờ đó làm quân kỳ hay quốc kỳ cả. Khi đến gần, Trừng có thể nhìn thấy rõ ràng 2 chữ Liên Việt được viết bằng chữ Quốc ngữ và dòng chữ “Victory Is Ours” viết bằng tiếng Anh trên và dưới lá cờ. Liên Việt ... Liên Việt... tổ chức nào lại dùng tên này nhỉ. Trừng cứ miên man suy nghĩ cho đến khi mấy người lính ép hắn leo lên thang dây để lên tàu

Vừa lên đến trên boong tàu, Trừng giật mình vì đội hình quân lễ đón hắn. Hai hàng lính mặc quân phục màu đen, quần xám, mũ đen, giầy da đen, giống như đội quân SS của đảng Quốc Xã mà hắn hay xem trong phim tài liệu về Thế chiến 2, chỉ có điều đội quân này cầm trong tay là súng M16 hiện đại mà thôi

- Bồng súng! Chào!

Rầm rập! Tiếng bước chân đều nhịp, hai hàng lính bồng súng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, vô cùng có kỷ luật. Một người thanh niên trẻ tiến lại, mỉm cười tiến lên bắt tay Trừng, thân thiết nói

- Tướng quốc đại nhân, chào mừng đến với chiến hạm Quang Trung

- ... – Trừng lẩm bẩm

- Sao cơ – Mạnh nghe không rõ Trừng nói gì, liền hỏi lại

- Quang Trung, Đống Đa, Đảng Cộng Sản, Việt Nam, Đức Quốc Xã – Trừng vẫn tiếp tục lẩm bẩm

- Thì ra... – Mạnh giật mình, khiếp sợ nhìn Trừng. Thì ra Hồ Nguyên Trừng cũng là người xuyên việt, thảo nào mà phát minh ra được súng thần cơ, thứ vũ khí vượt thời đại – Ha ha, hóa ra là người một nhà. Mời tướng quốc đại nhân vào trong nói chuyện

- Ha ha, khách khí, khách khí – Trừng trong chớp mắt trở lại thành 1 con cáo già lão luyện

Bên trong phòng họp, Mạnh mời Trừng một ly cà phê nâu nóng hổi, rồi ngồi khoanh tay trước ngực, đánh giá người đàn ông trước mặt này. Hồ Nguyên Trừng, nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, người được coi là kiến trúc sư tài ba, ông tổ nghề đúc pháo, nhà văn lỗi lạc, hóa ra lại cũng là kẻ xuyên việt. Mạnh hỏi thăm Trừng đến đây bao lâu, và khi biết Trừng đến chỉ mới 2 năm, và Hồ Nguyên Trừng chân chính lúc này hẳn đã nằm trong bụng cá lâu rồi, thì hắn tỏ ra vô cùng tiếc nuối. Mạnh mời Trừng đi thăm quan chiến hạm Quang Trung, giới thiệu với hắn các thành viên trong ban tham mưu cao cấp, tổ trinh sát... Khi giới thiệu đến một cô gái có tên Oanh, hiện đang nằm trong tổ tài chính thì Trừng đột nhiên dừng lại, nhìn trân trối cô gái một lúc rất lâu. Cô gái cũng ngạc nhiên nhìn Trừng. Mạnh mỉm cười giới thiệu

- Đây là Oanh, thư ký của tổ tài chính. Còn đây là Hồ Nguyên Trừng, cũng là một người xuyên việt như chúng ta

- nàng, thật không thể tin được, đó là nàng – nội tâm Trừng gào thét như sóng biển Đông

- Sao lại giống anh ấy như thế nhỉ - trong tim Oanh cũng có ngàn con sóng

Hai người bắt tay nhau với rất nhiều suy nghĩ bề bộn trong lòng... Sau khi đưa Trừng đi thăm quan một vòng con tàu Quang Trung, Mạnh cùng Trừng vào phòng họp, bắt đầu cuộc đàm phán lịch sử. Đây là sự kiện dẫn đến việc Đại Ngu cùng đế quốc Đại Việt ký kết “Hiệp ước 1400”, được coi là hiệp ước bí ẩn nhất trong lịch sử thế giới trung đại, cùng cái chết bất ngờ của hoàng đế Hồ Quý ly, vua nước Đại Ngu...