Tô Phỉ cảm thấy bản thân mơ một giấc thật dài, trong hoàn cảnh u tĩnh hắc ám ấy, hết thảy đều có vẻ kỳ quái. Nhưng có một vầng trăng màu đen, một tòa tháp cao lẳng lặng đứng sừng sững giữa mặt hồ đen tối vẫn luôn xuyên suốt từ đầu đến cuối giấc mộng.

Ánh trăng phải chăng tượng trưng cho thứ gì, còn tháp cao lại tượng trưng cho gì đó? Hay vẻn vẹn chỉ là một ác mộng mà thôi?

Tô Phỉ không biết, tựa như hắn cũng không biết lúc nào mình mới tỉnh lại, và nó cứ luôn tiếp diễn đến khi hắn mơ màng nghe được một đoạn đối thoại ——

“Chị Freya.”

“Breeden, đã liên hệ được chưa?”

Đây là giọng một người con gái, thanh thoát, rõ ràng từng chữ một ——

“Vẫn chưa, có một đám quái vật đang gác đường chính. Chúng em tìm mãi không thấy đại thúc Marden đâu cả, chỉ có người này...”

Thanh âm thứ hai vẫn là của một đứa nhỏ, ngọn nguồn thanh âm chuyển hướng về phía hắn. Trong lòng Tô Phỉ hơi nhảy dựng, tựa hồ có thể cảm thấy một ánh mắt dừng lại trên người mình. Ánh mắt ấy tựa như sợi dây ràng buộc, kết nối thế giới này, khiến thân thể hắn dần dần nặng lên, ngay sau đó người trẻ tuổi mới phản ứng lại —— đó là trọng lực.

Hiện thời Tô Phỉ rốt cục xác nhận, hắn có thể cảm thấy thân thể của mình, tuy rằng toàn thân cao thấp vẫn không chịu nghe sai sử.

Hơi thở của hắn không khỏi có chút hỗn loạn, hắn đã chết rồi sao?

“Anh ta bị thương, hãy chăm sóc anh ta tử tế.” Giọng cô gái đáp lại.

Bị thương?

Là đang nói hắn?

Đúng rồi, hắn bị trọng thương. Ý nghĩ của hắn bỗng trở nên rõ ràng, hết thảy phát sinh trước đó tựa như điện ảnh chiếu bóng hiện ra trong đầu hắn, bắt đầu từ một khắc hắn mượn thân thể người thanh niên tên Burlando sống lại —— Tô Phỉ không ngờ có một ngày bản thân có thể đánh bạc sinh mệnh đi làm một việc nào đó, sự quyết đoán này thoạt nhìn không giống như một trạch nam nên có.

Nhưng hắn chung quy đã thành công, Martha tại thượng ——

“Chị Freya, anh ta đã tỉnh.” Cậu bé kia bỗng nhiên nói.

“Cái gì?”

“Em nhìn thấy mí mắt anh ta nhúc nhích.”

“Không có khả năng, anh ta bị thương rất nặng, Makomi nói... A!”

Bị thương rất nặng?

Đích xác, bản thân Burlando vốn bị trọng thương, sau đó lúc hắn mở ra năng lực Bất Khuất lại trúng ba kiếm vào người. Hắn nhớ rõ ràng, mỗi một nhát tại bụng và ngực phải đều là loại tổn thương xuyên thủng hàng thật giá thật.

Trái tim Tô Phỉ đập rộn cả lên, tâm ý vừa động, thanh âm bốn phía phút chốc trở nên rõ ràng. Tiếng ồn ào náo loạn, tiếng rung động của lửa đốt, tiếng kim loại va chạm cùng tiếng bước chân hòa lẫn thành một khối, lấn át cả màn đối thoại trước đó. Nhiệt độ chung quanh cũng dần lên cao, hắn bắt đầu cảm thấy một luồng hơi ấm lướt qua ngực hắn, chẳng mấy chốc, hơi ấm này dần dần nóng lên.

Nóng.

Hắn lay động nhãn cầu, ráng sức nâng mí mắt —— hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là gương mặt lắp bắp kinh hãi của một thiếu nữ.

Thiếu nữ này hẳn tên là Freya, ấn tượng cái nhìn đầu tiên của Tô Phỉ về nàng hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng trong lòng hắn về chủ nhân của chất giọng thanh thoát rõ ràng ấy: tóc màu nâu nhạt, cặp mắt to sáng ngời, tóc dài tết gọn thành một dải đuôi ngựa thật dài, phụ trợ khuôn mặt tràn ngập anh khí. Nàng đang cúi đầu đánh giá hắn, mà đồng thời Tô Phỉ cũng đang đánh giá nàng. Nàng mặc một bộ giáp da sát người màu xám trắng, bên trong là chiếc áo sam bằng vải bông thật dày, tay áo vai trái có mang phù hiệu —— một chiếc lá tùng đen xinh đẹp vẽ bằng thuốc màu.

Dân binh Bucce.

Hắn lại lưu ý đến bội kiếm trong tay thiếu nữ, trường kiếm trung cổ Tây Âu, miếng sắt ở phần che tay kiếm có một kí hiệu hình ngọn lửa.

Dấu hiệu của Viêm thánh điện.

Hắn dời tầm mắt, nhìn sang chỗ băng vải loang lổ vết máu ở đầu vai và ngực trái của đối phương.

Vừa trải qua chiến đấu sao?

Mỗi một chi tiết nhỏ đều không thể trốn qua ánh mắt Tô Phỉ ——

...

Ngay khi hắn thức tỉnh, bốn phía lập tức an tĩnh lại.

“Đây là... nơi nào?”

“Roman đâu... Khục khục!” Tô Phỉ vừa mở miệng liền cảm thấy cổ họng giống như bị đè dưới bàn ủi, vừa phỏng vừa khô. Một tia đau đớn ở ngực dần dần lan khắp toàn thân, hắn kiềm không được bắt đầu khẽ ho khan.

Cả rừng rậm xa xăm buồn tẻ, chỉ có tiếng gió từ dãy núi Usson truyền tới đáp lại hắn. Nhưng tiếng gió xuyên qua màn lá kim tùng đen Goran dày đặc đã trở nên nhu hòa nhỏ nhẹ, xào xạc rung động, phảng phất sông nhỏ chảy xuôi ở bên tai.

Không có người trả lời.

“Anh ta đã tỉnh.”

“Thật không thể tin được, bị thương như vậy còn có thể sống sót.”

“Là hồi quang phản chiếu đi...”

Những lời thì thầm khe khẽ chung quanh truyền đến lỗ tai hắn. Tô Phỉ có chút nghi hoặc, tình huống gì đây, những người này hẳn là dân binh Bucce chứ? Có phải đối phương đã cứu hắn không?

Như vậy tiểu thư thương nhân đâu?

Kế hoạch thành công sao, vị đội trưởng Marden kia hiểu được ý tứ của mình sao?

Hắn kiềm không đặng nghiêng đầu. Đầu tiên là một đống lửa trại sáng ngời ánh vào mi mắt hắn, ánh lửa nhảy nhót trong tầm nhìn, hoa lửa bốc lên từ gỗ tùng đen, từ từ biến mất giữa màn trời đêm tối.

“Anh tỉnh rồi hả?” Thiếu nữ nọ rốt cục phản ứng, vội vàng ngăn hắn lại: “Đợi một chút, anh đừng nhúc nhích, nơi này là Bucce, anh nghĩ ra chưa?”

“Bucce... Bucce.” Tô Phỉ lặp lại kỹ cái tên này.

“Có thể nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Hắn thở ra một hơi, theo lý thuyết hắn đã chết không thể chết hơn được nữa, vô luận là lấy kinh nghiệm trong trò chơi hay trong hiện thực.

Khả năng duy nhất là trừ phi tiểu thư Roman thực sự tìm được nước thuốc sinh mệnh.

“Nhóc Fenice và Makomi đã phát hiện hai người các anh trong khu rừng cách đây không xa.” Freya tò mò đánh giá hắn, tuy người thanh niên tên Burlando này đã đến thôn bọn họ sắp được một năm, nhưng kỳ thực đối phương cũng không tiếp xúc với những người trẻ tuổi khác trong thôn nhiều cho lắm.

Hắn luôn ở một mình trong gian nhà âm trầm kia, chỉ có lâu lâu bồi Roman đến trấn lân cận.

Phụ cận quanh đây, cho dù kẻ ngốc cũng biết anh chàng này có ý với cô nhóc suốt ngày mơ làm thương nhân kia, đương nhiên ngoại trừ bản thân cô ấy.

Freya nghĩ đến đấy lại không khỏi liếc nhìn đối phương một cái, vẫn cứ mang theo một tia hoài nghi.

“Hai người?” Tô Phỉ hỏi lại.

“Anh và Roman, tôi thực hoài nghi hai người làm sao trốn được.” Nữ hài nhịn không được thở dài một hơi.

“Cô ấy sao rồi?”

“Vẫn rất tốt, anh yên tâm, tốt hơn anh vạn lần. Anh tốt nhất nên quan tâm tình huống của bản thân mình hơn một chút đi,” Freya vỗ vỗ trán, lại nhẹ giọng hỏi: “Có điều cô ấy cứ ầm ĩ đòi đi vào thôn, anh có biết vì cớ gì hay không?”

Tô Phỉ ngẩn ra.

Nói cách khác hắn còn chưa dùng nước thuốc sinh mệnh, vậy thương thế của hắn…? Giống như một loại phản xạ bản năng, hắn mở ra bảng thuộc tính của mình, số liệu màu xanh thẫm chảy xuôi trên võng mạc hắn, tại thanh trạng thái nhân vật kia, hắn trợn mắt há to mồm nhìn thấy một hàng chữ nhỏ:

Sinh mệnh (gần chết, suy yếu): 10% (trạng thái băng bó, mỗi ngày khôi phục 1 điểm sinh mệnh)

Không có khả năng! Ý nghĩ đầu tiên của Tô Phỉ chính là bản thân đang nằm mơ, hắn rõ ràng trạng thái của mình hơn ai hết, mấy chỗ thương tích trí mệnh, còn mang thêm xuất huyết, vô luận theo bất kỳ loại trạng thái nào cũng đều phải chết không thể chết thêm.

Làm sao có thể còn 10% sinh mệnh?

Tô Phỉ vẫy vẫy đầu, hòng khiến ý nghĩ của bản thân rõ ràng lên một chút, nhưng thiếu nữ đứng bên cạnh lại tỏ ra khẩn trương: “Đừng nhúc nhích, anh bị thương rất nặng...”

“Yên tâm.” Hắn khoát tay theo bản năng.

Tô Phỉ rất tự hiểu lấy bản thân mình, mặc dù có một ít nghi hoặc, nhưng hiện tại tình huống của hắn vừa không phải mất máu, lại không có trạng thái dị thường gì khác, tuy rằng vẫn bị vây trong trạng thái suy yếu gần chết như cũ —— nhưng hắn cũng hiểu việc này không thể gấp được, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng.

Bởi vì trạng thái thương thế đã ổn định, ít nhất sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Mà đây cũng là chỗ hắn nghi hoặc nhất, thương thế này làm thế nào tự ổn định? Thiên phú Bất Khuất cũng không có năng lực này!

“Anh ——!” Freya kiềm không được trừng to mắt, nàng còn chưa từng thấy ai không muốn sống như vậy.

Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng gã này chết chắc rồi, nào ngờ hắn vẫn có thể tỉnh lại, chỉ thế thôi cũng đủ khiến hắn phải cảm tạ Martha đại nhân ban phước rồi.

Vấn đề là cái tên đáng giận này lại cứ y một bộ chẳng thèm để ý, đáng ra phải quý trọng tánh mạng của mình mới đúng a.

“Anh nằm xuống cho tôi!” Thiếu nữ nhịn không được hít thật sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

Tô Phỉ sửng sốt nhìn đối phương một cái. Cô nàng này có bệnh a?

“Anh, anh cũng trải qua huấn luyện dân binh đi? Tên tôi là Freya, là đội trưởng phân đội dân binh thứ ba của Bucce, hiện tại tôi muốn yêu cầu anh tạm thời nghe mệnh lệnh của tôi,” Freya đỏ mặt lên, ý thức được bản thân thất thố: “Không thành vấn đề chứ?”

“Cô là Freya?” Tô Phỉ giật mình, bản năng bật thốt hỏi: “Freya Alicia, sinh vào năm Sóc hoa, phụ thân là đại kỵ sĩ Everton?”

“Hơ, cái gì?” Thiếu nữ bị hỏi một loạt khiến nàng sửng sốt: “Không, không đúng, cha tôi chẳng qua là thợ mộc trên thôn trấn...”

Chung quanh bỗng nhiên vang lên một trận cười vang.

“Freya, kỹ xảo bắt chuyện của anh chàng này cao đấy.”

“Chị phải cẩn thận nhá, chị hai.”

“Các em bớt nói nhảm cũng không ai bảo các em câm, Makomi, Ike!” Freya tức giận quay đầu lại, trừng mắt nhìn mấy cô cậu thiếu niên.

Mà Tô Phỉ đồng dạng nương cơ hội này nghiêng đầu đánh giá bọn họ —— phân đội dân binh này có bảy tám người, phù hợp biên chế Erewhon, bất quá đội trưởng lại là nữ, hơn nữa còn có một đứa oắt con...

Hắn nhìn hai vị ‘phụ nữ và trẻ em’ một cao một thấp này, nhất thời có chút cảm khái, thoạt nhìn tựa hồ chẳng qua là một trường hợp đặc biệt, nhưng trên thực tế nó đã phản ánh Erewhon trải qua chiến tranh hàng năm đã suy nhược không chịu nổi.

Giai đoạn trung hưng tiếp theo, bề ngoài nhìn như thật hoa mỹ, kỳ thực sẽ ép khô một điểm nguyên khí cuối cùng của vương quốc này.

Tô Phỉ kiềm lòng không được thở dài một hơi.

Hắn chứng kiến đoạn lịch sử này từ đầu tới cuối, không thể tưởng tượng được giờ lại phải trải qua nó một lần nữa. Bất quá có lẽ hắn có thể thay đổi chút gì đó, hắn hơi xuất thần nhìn cô gái đứng bên cạnh này ——

Đúng vậy, Freya Alicia. Vị tướng lãnh cuối cùng của Erewhon, sau lại được xưng là Nữ võ thần của vương quốc. Nàng là con gái của ‘Quyền trượng Lửa’ Everton, trước đó bị thất lạc ở thôn quê, sau lại được công chúa Nhiếp chính vương thưởng thức mới nhảy lên thành một trong mấy ngôi sao sáng nhất vương quốc.

Không ngờ nàng cũng từng trải qua tràng chiến tranh này ——

Đáng tiếc, bây giờ còn chưa đến lúc để đối phương nắm giữ quyền chủ động. Tô Phỉ biết rõ bản thân phải phụ trách cho an toàn của mình, đương nhiên cũng là vì phụ trách tính mạng của đối phương.

“Anh đang nhìn gì thế?” Freya quay đầu lại, vừa tiếp xúc ánh mắt của người trẻ tuổi liền không khỏi sửng sốt.

Ánh mắt kia không phải thưởng thức, cũng không có cảm mến, tựa hồ như coi nàng thành một loại động vật kỳ quái, đúng rồi, là tham quan.

Có lẽ nào tham quan người bao giờ, nàng cũng không phải động vật.

“Cô vẫn chưa thấy qua người chết đúng không?” Tô Phỉ đột nhiên hỏi.

“Hả?”

“Tôi nói, cô sợ phải thấy người chết ư?”

“Không, tôi chẳng qua là...” Thiếu nữ sợ run một chút, nhất thời cứng họng.

“Vậy tôi bị thương cũng không quan hệ gì đến cô, tôi có thể ngồi dậy chứ?” Tô Phỉ nghiêm cẩn hỏi lại.

“Không, không thể.”

“Vì sao?”

Freya tắt tiếng, nàng đúng thật sợ hãi. Nàng sợ hãi nhìn thấy có người chết trước mặt mình, bất luận là ai chăng nữa —— so với Nữ võ thần cao cao tại thượng, bao phủ vô số quang hoàn ở tương lai kia, hiện tại Freya chẳng qua chỉ là một thiếu nữ thôn quê chất phác.

Chưa từng trải qua chiến tranh tàn khốc, vẫn còn nhìn đời với ánh mắt màu hồng.

Tô Phỉ mỉm cười. Hắn cũng chưa từng thấy qua người chết, nhưng nếu dựa vào lịch duyệt của mình trong 'Thanh Gươm Hổ Phách', hắn hiện tại mạnh hơn Freya không chỉ gấp đôi.

Ít ra hắn từng trải qua thống khổ mất mát.

Nỗi tưởng niệm người và vật đã qua cứ trằn trọc không yên trong đầu hắn, khiến hắn dày vò, bàng hoàng, chính thứ cảm tình ấy đã khiến hắn thành thục lên, hiểu được quý trọng.

Nhưng cũng đồng thời trồng xuống thù hận.

“Vậy mới nói, chẳng qua chỉ là một cô bé mà thôi. Có năng lực gì khiến tôi phải nghe lệnh cô chứ, tiểu thư Freya?”

“Anh, anh —— “

Tô Phỉ biết tiếp tục dây dưa vấn đề này cũng không có lợi cho bản thân, hắn lại lườm về phía băng vải trước ngực mình, lập tức thay đổi đề tài: “Băng vải trên người tôi là các cô quấn?”

“Là chị hai quấn, trong chúng tôi chỉ có chị ấy biết cấp cứu.” Cậu bé con bên cạnh cướp lời đáp, cậu tò mò nhìn người thanh niên này, thoạt trông đối phương giống như thật có nhiều kinh nghiệm.

Dân binh Braggs quả nhiên khác với nơi nhỏ bé như bọn họ.

“Vẻn vẹn chỉ có thể miễn cưỡng cầm máu mà thôi, anh chớ tùy tiện lộn xộn, tôi cũng không muốn giúp anh quấn thêm lần nữa.” Freya lập tức nhắc nhở.

Trừ bỏ cầm máu ra, hiệu quả hồi phục của băng vải chỉ có thể sinh ra tác dụng một lần, Tô Phỉ đương nhiên rõ ràng việc đó.

Bất quá hắn vẫn lễ phép đáp: “Cám ơn, tuy rằng tay nghề hơi kém một chút —— “

“...”

Martha tại thượng a, Freya hít thật sâu một hơi. Giờ khắc này nàng quả thực có loại xúc động muốn bóp chết cái tên đang cười hì hì ấy, rốt cuộc trong đầu hắn chứa gì a!