Trên Chiến Thần điện hôm nay xuất hiện khách quý khó gặp – Đông cung Thái tử Hiên Viên Độc Trần – tuy rằng chỉ mới sáu tuổi nhưng cung cách trên đại điện quả không hổ là người mang huyết thống hoàng tộc, khiến chúng thần tử không khỏi thầm bội phục.

―Phụ thân, kết quả học hành của hài nhi dạo này rất tốt, ―Đại quốc, ―Đại học đều đã thuộc nằm lòng.

Hiên Viên Độc Trần bẩm báo chuyện học tập với phụ thân. Cậu còn nhỏ nhưng vẫn thấy vô cùng đau lòng, từ bé đã mơ hồ cảm nhận được quan hệ phức tạp của phụ thân và mẫu thân nên giờ đây mới có thể giữ được dáng vẻ bình ổn như vậy.

―Ân, Trần Nhi quả không phụ kỳ vọng của phụ thân, không có ta bên cạnh vẫn chăm chỉ, đúng là hảo hài tử của ta.

Hiên Viên Hạo Húc yêu thương ngắm hài tử, đứa trẻ này là huyết mạch duy nhất của Hiên

Viên gia, từ nay về sau hắn sẽ không có thêm một nhi tử nào nữa.

―Thừa tướng đại nhân, việc học của Trần Nhi sau này phải phiền đến ngài rồi.

Trên đại điện, Hiên Viên Hạo Húc đem hài tử của mình gửi gắm cho Giản Vân Thư. Trần Nhi tuy không thật sự là huyết mạch của Tuyết Phong nhưng dù sao cũng là huyết thống hoàng thất, nên Giản Vân Thư nhất định sẽ dạy bảo Trần Nhi như con ruột của mình, bọn họ đều hiểu huyết mạch của Tuyết Phong cho đến nay chỉ còn lại một người.

―Thái tử là gốc rễ quốc gia. Lão thần sẽ cúc cung tận tuỵ, dạy bảo Thái tử cho tốt để có thể cai trị Tuyết Phong trong tương lai.

Giản Vân Thư tiếp nhận trách nhiệm dạy dỗ Thái tử, ông biết Tuyết Tố Tây dù là chính thống nhưng không hứng thú với việc triều chính nên hiện tại chỉ có thể ký thác trên người đứa trẻ này.

―Trần Nhi, bách thiện hiếu vi tiên(58), phải hiếu thuận với mẫu thân, biết chưa?

(58)Bách thiện hiếu vi tiên (百善孝为先): trăm việc lành, hiếu thảo là quan trọng nhất.

Trần Nhi từ nhỏ đã gần gũi với hắn, Tuyết Tố Hân luôn lợi dụng đứa con để thân cận hắn nên trong khoảng thời gian dài có lẽ Trần Nhi cùng mẫu thân sẽ có chút xa cách.

―Hài nhi sẽ ghi nhớ trong lòng.

Hiên Viên Độc Trần ngẩng đầu nhìn phụ thân đang ngự trên cao. Ánh mắt nghiêm túc của phụ thân cho thấy sự tình không đơn giản, dù không biết là gì nhưng chỉ cần là chuyện phụ thân đã nhắn nhủ, cậu nhất định sẽ nghe lời.

―Dát… dát…

Đột nhiên một con bạch hạc bị thương ở cánh bay vào trong Chiến Thần điện uy nghiêm cất tiếng kêu khàn đục như mang theo sự lo âu. Hiên Viên Hạo Húc vốn rất quen thuộc với nó nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó cất lên tiếng kêu thê lương như vậy.

―Đây là…

―Sao lại có hạc tiên bay vào đây?

Các đại thần thấy hạc tiên bất ngờ xuất hiện, ngạc nhiên với phản ứng của Phò mà vì trong

nháy mắt Phò mã liền phi thân đến bên nó, thật khó hiểu.

―Uyên Nhi sao rồi? Ương Nhi đâu?

Hiên Viên Hạo Húc ôm bạch hạc bị thương, cánh loang lổ vết máu, trong mắt nó có vẻ khẩn cấp.

Uyên Nhi cùng Ương Nhi là bạch hạc Đại sư huynh Thuỷ Trạch Trường Đinh nuôi dưỡng từ lâu, chúng từ trước đến giờ đều mang tư thái nhàn nhã của nhàn vân dã hạc(59). Bây giờ Uyên Nhi bị thương, hẳn Đại sư huynh đã gặp chuyện. Nhưng Đại sư huynh từ trước đến giờ đều không bao giờ tranh giành gì với ai, vì cớ gì lại gặp nguy hiểm?

―Diệc Vân, mau đưa Uyên Nhi đi chữa thương, sau đó…

Khẽ đưa mắt ra hiệu cho Hồi Diệc Vân. Hiên Viên Hạo Húc phải lập tức điều tra tung tích của Đại sư huynh, bạch hạc luôn ở bên cạnh huynh ấy nhưng giờ lại rời chủ nhân, chắc hẳn Đại sư huynh đã xảy ra chuyện.

―Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.

(59)Nhàn vân dã hạc (闲云野鹤): nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ.

Hồi Diệc Vân ôm Uyên Nhi đi xuống, Mộng Thiên Văn tất nhiên cũng lẽo đẽo theo sau, chuẩn bị truy tìm tung tích Đại sư huynh của Thiếu chủ. Nam nhân kia luôn khoác lên mình vẻ lãnh đạm, sao có thể phát sinh chuyện gì? Hay là tự mình trốn đi?

Ở thời điểm then chốt lại xảy ra chuyện như vậy, liệu Thiếu chủ có thể ứng phó nổi không đây?

Tại Đạp Tuyết cung, Tuyết Lý Thiên khoé miệng nhếch lên nụ cười giảo hoạt khiến Tuyết Lý

Băng thấy chộn rộn.

―Đại ca, huynh cười cái gì thế?

Nhớ lần trước đi gặp Tuyết Tố Hân rồi về vác bộ mặt thâm trầm, vậy mà lúc này coi có vẻ cao hứng quá a, nụ cười này rõ ràng là đang suy tính điều gì rồi!

―Tiểu muội có đánh hơi được gì không?

―Ân? Sao lại có mùi ―Thiên Lý? Không lẽ trong tộc xảy ra chuyện rồi sao?

Trong không khí tràn ngập ―Thiên Lý hương là dấu hiệu người của Tuyết Lý tộc báo cho nhau biết có nguy hiểm, người ngoại tộc không thể phát hiện nên luôn được sử dụng khi bọn họ gặp nguy.

―Ha ha ha, không sao đâu, không sao đâu.

Tuyết Lý Thiên đắc ý nói, có một số việc không như ý mình muốn. Hiên Viên Hạo Húc nghĩ việc làm của hắn có thể được lòng người, chính là người kia cố tình không rung động, muốn thoát khỏi hắn. Cái này không thể oán hận Tuyết Lý tộc bọn họ xen vào chuyện riêng của người khác.

―Đại ca, ngươi sẽ không manh động đó chứ?

Biểu tình của đại ca có phần không bình thường, huynh rốt cuộc là đến phá hoại hay giúp đỡ người ta đây?

―Tiểu muội, muội nói xem trong tình yêu, điều quan trọng nhất là gì? Không phải là tự do sao?

Hắn luôn ung dung tự tại nên nếu phải mất tự do hắn thà dùng người khác thí nghiệm trước còn hơn, bất quá hiện tại hình như tự do vẫn là quan trọng hơn.

―Còn phải xem người huynh yêu là loại người thế nào.

Nếu người ngươi yêu nguyện ý vì ngươi mà buông tha hết thảy, nếu người kia cũng yêu thương ngươi, bao dung với ngươi thì ở bên cạnh người đó sao lại không phải là tự do?

―Ha ha ha…

Tình yêu luôn khiến người ta mù quáng, phó mặc tất cả, xem ra lần này Hiên Viên Hạo Húc uy dũng ngất trời cũng không tránh được tình yêu phàm tục rồi.

―Sao thế? Tưởng hay lắm hả?

Tuyết Lý Thiên thấy Tuyết Tố Tây nghiêm nghị ngồi yên, sắc mặt tái nhợt làm người ta thương xót, nhưng hắn vẫn thích thú với thần thái cương nghị trên mặt y.

―Ta có thể gặp tỷ tỷ sao?

Hiên Viên Hạo Húc nhất định đang kiểm soát tỷ tỷ, y cũng biết hắn có nỗi khổ riêng, tỷ tỷ bây giờ chắc chắc muốn nghiền y ra làm trăm mảnh nhưng y vẫn có nghĩa vụ phải giải thích với tỷ ấy. Trên thế giới này, bọn họ là con cháu duy nhất còn lại của Tuyết gia.

―Ngươi thật sự muốn gặp nàng sao?

Dựa vào mức độ điên khùng của nàng mà nói, quả không thích hợp, y đoạt trượng phu nhà người ta, đâu dễ gì nàng sẽ để y yên. Y tưởng nàng vẫn coi y là đệ đệ sao?

―Ân, chuyện tình cảm, trực tiếp đối diện vẫn tốt hơn.

Từ nay về sau không biết còn có thể tái kiến với tỷ tỷ không, bây giờ cần phải giải thích rõ ràng, rằng y không có đoạt bất cứ thứ gì của nàng. Chuyện y xuất hiện trên thế giới này cũng không phải là chuyện y có thể lựa chọn, chuyện y trở thành Hoàng thượng cũng không phải là mong muốn của y, ở bên… người kia… cũng không phải chuyện y có thể kháng cự. Cho nên, đối với tỷ tỷ duy nhất này, y chỉ có thể nói lời xin lỗi, y sắp vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời của nàng nên y phải cùng nàng trò chuyện, cho dù tỷ tỷ không thèm nhìn mặt y cũng không sao.

―A, đến lúc đó ngươi đừng có hối hận đó nha.

Hắn không thích đi gặp nữ nhân kia chút nào nhưng vì đã đồng ý với tiểu tử này nên sẽ nhất nhất bảo vệ y chu đáo.

―Đương nhiên sẽ không.

Gặp tỷ tỷ, nói xong những lời mình muốn nói, y sẽ đi, không quấy rầy tỷ tỷ, cũng không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Lòng y đã quyết, vì muốn giảm bớt phần nào sự áy náy với Tuyết Tố Hân, y hoàn toàn bỏ ngoài tai lời dặn của Hiên Viên Hạo Húc.

―Thiếu chủ, lệnh sự huynh vẫn bặt vô âm tín…

Hồi Diệc Vân cung kính đứng trước mặt Hiên Viên Hạo Húc. Tướng quân đang tỉ mẩn cho bạch hạc của Đại sư huynh ăn. Bạch hạc đã có chuyển biến tốt đẹp bảy tám phần nhưng muốn bay lượn thì phải chờ thêm một thời gian nữa.

―Dát…

Bạch hạc giống như có thể hiểu ngôn ngữ của con người, vỗ cánh phành phạch, không ngừng gật đầu với Hiên Viên Hạo Húc với vẻ cầu cứu.

―Sao vậy?

Đại sư huynh hành tung huyền ảo, giống Hư Vô lão nhân – sư phụ của bọn họ. Công lực của huynh ấy cao nhất trong các huynh đệ, sao có thể vô cớ mất tích được!

―Thuộc hạ hành sự bất lực.

Điều tra hồi lâu, thậm trí viện đến sự giúp đỡ của Lãnh Hương Lăng ở Lục Cam nhưng đều không có kết quả. Căn cứ vào suy đoán nhạy bén lâu năm của Mộng Thiên Văn, chuyện tình lần này không đơn giản, không biết có phải đối phó với người của sư huynh bọn họ không? Nếu đúng là như vậy, người kia thực lực đến đâu mà dám tuỳ tiện động đến người có chỗ dựa lớn như Thuỷ Trạch Trường Đinh? Chẳng lẽ kẻ đó không phải là người Trung Nguyên? Hay hắn không biết sư đệ của Thuỷ Trạch Trường Đinh đều là nhân vật đứng đầu lục quốc?

―Báo cho Tứ sư đệ và Ngũ sư đệ của ta biết.

Hắn vốn muốn tự giải quyết nhưng hiện tại mấy ngày liền không điều tra được gì, xem ra không liên hợp với hai đại quốc kia là không xong.

―Rõ. Thuộc hạ lập tức đi.

―Đúng rồi, dùng bồ câu báo cho Nhị sư huynh của ta, nói hắn cũng hành động đi.

Nhị sư huynh chắc giờ đang đào mỏ vàng nào đó, bất quá hiện tại Đại sư huynh gặp nạn, Nhị sư huynh ắt sẽ bỏ tất cả lại đến hỗ trợ.

―Rõ.

―Rõ.

Hồi Diệc Vân cùng Mộng Thiên Văn lĩnh mệnh xoay người ly khai Chiêu Lăng điện, bọn họ cũng bất an, mong là không có chuyện gì nghiêm trọng. Chính là hắn hiện nay đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc nên đành nhờ đến sự giúp đỡ của các huynh đệ khác. Bên ngoài trời đã về chiều, tân niên sắp đến, nắng chiều rót từng dòng trên những nụ hoa mai, cảnh sắc nên thơ khôn tả. Nhớ trước đây, mỗi lần Tết đến về nhà, hắn thường ở dưới tàng Tố Mai luyện kiếm. Nhưng sau khi cha mẹ hắn qua đời, đã lâu hắn không làm vậy…

―Thiếu chủ! Không xong rồi!

Trong khi Hiên Viên Hạo Húc còn đang lặng người trầm ngâm, Hồi Diệc Vân đột nhiên xông vào Chiêu Lăng điện, lúng túng nhìn Hiên Viên Hạo Húc.

―Chuyện gì?

Diệc Vân đã lâu không có vẻ mặt này, hắn đã đi theo mình rèn luyện được một thời gian, nhưng cũng có lúc không tự chủ được.

―Người đó đến Thuỵ Tuyết cung…

―Cái gì?!

―Ách, Thiếu chủ…

Hồi Diệc Vân chưa kịp nói hết thì đã không thấy bóng dáng của Hiên Viên Hạo Húc đâu.

Vì lý do gì y đến Thuỵ Tuyết Cung, sao y có thể qua được đám thị vệ xung quanh, sao có thể?! Không phải đã ra lệnh không cho y tuỳ tiện ra ngoài sao? Rốt cuộc y muốn làm gì?

Hoa viên trong Thuỵ Tuyết cung hôm nay nghênh đón một vị khách quý. Lúc này trong hoa viên chỉ còn lại ba người.

―Ngươi sao lại chấp nhận đến?

Giọng nói nữ tử khoan thai mà hàm chứa nỗi lòng, nàng đang quan sát nam nhân kia. Nếu hắn không phải đệ đệ mình, nàng nhất định sẽ trầm trồ trước diện mạo tuấn mỹ hiếm có trong thiên hạ này, chỉ tiếc hắn lại là đệ đệ của nàng, còn cướp lấy trượng phu của nàng!

―Ta không nghĩ sẽ gặp được ngươi…

Dường như hiện giờ nàng vừa thê lương, bi ai lại vừa phải nén giận. Có nữ nhân nào chấp nhận chuyện bị người thân cướp đi trượng phu của mình?

―Ta…

Tuyết Tố Tây thở dốc, tỷ tỷ đã không còn nữa dáng vẻ hoa lệ tôn quý trong quá khứ, mà thay vào đó là sự thống khổ khôn tả. Tóc nàng rối tung, hoa phục toàn nếp nhăn, nàng mất đi ý chí sinh tồn, xem ra nàng đã chịu đả kích rất lớn.

―Được rồi, được rồi, các ngươi lẹ lẹ lên. Pháp thuật của ta chỉ có thể duy trì trong chốc lát. Tuyết Lý Thiên kinh ngạc trước sự thay đổi của nữ nhân này, trước đấy mặt nàng luôn đằng

đằng sát khí, kết quả giờ đây lại mang vẻ cam chịu, thật uỷ mị.

Nhớ tới bộ dáng hoảng loạn của Tuyết Tố Hân ngày đó, hắn giờ vẫn còn rùng mình. Thế mà hôm trước nghe đến Tuyết Tố Tây muốn gặp nàng, nàng liền ra vẻ bình tĩnh nhẫn nhịn, tuy trong mắt vẫn có hận ý nhưng căn bản giống như hờn ghen bình thường mà thôi. Nữ nhân quả là động vật ngu ngốc, bất quá chẳng biết tiểu muội liệu sau này có thế không? Ách, hắn đang nghĩ linh tinh gì chứ?! Vừa mới tưởng tượng muội muội mang dáng vẻ của Tuyết Tố Hân, Tuyết Lý Thiên liền cả người không thoải mái.

Hắn đưa mắt ý bảo Tuyết Tố Tây tự mình lo liệu rồi nhanh chóng rời khỏi đó, canh giữ bên ngoài. Hắn đã sơ suất không để ý đến bầu không khí kỳ dị đang nổi lên sau lưng…

―Tố Mai thật đẹp…

Trong hoa viên có loại Tố Mai độc đáo nhất Tuyết Phong, Tuyết Tố Hân xem Tố Mai như loài hoa tượng trưng cho sự cao quý mà đem trồng tại đây, chỉ dành riêng cho mình thưởng ngoạn.

―Đương nhiên, đều cùng một loại.

Tuyết Tố Hân nhìn biểu tình si ngốc ngắm Tố Mai của Tuyết Tố Tây. Nam nhân này có điểm gì hay ho? Từ nhỏ lúc nào cũng mang bộ dáng nhu nhược, yếu ớt, luôn ít nói, bình lặng, chuyện gì cũng dựa vào nàng mà bao giờ cũng giành được cảm tình của mọi người. Phải chăng hắn có phương pháp gì đó có thể mê loạn tâm tư người khác? Nàng oán hận hắn luôn ra vẻ thoát tục, làm như một trí giả cao cao tại thượng mà nàng chỉ là kẻ trần tục long đong lận đận. Hắn có tư cách gì mà sở hữu những thứ nàng muốn có? Hắn là loại tạp chủng luôn chờ người khác thương hại, hắn không xứng!

―Ách, tỷ tỷ…

Nhận ra giọng của Tuyết Tố Hân có oán hận, y không phải không nghe được ý tứ nhục mạ

mình.

―Không được gọi ta như vậy!

Nàng chưa từng coi hắn là đệ đệ.

―Ta hận ngươi, hận không thể lột da ngươi, xẻ thịt ngươi, róc xương ngươi, uống máu ngươi rồi đem tim ngươi cho chó ăn!

Ánh mắt đượm buồn ban nãy của Tuyết Tố Hân hiện tại đã hoàn toàn biến đổi. Nàng nhìn chòng chọc Tuyết Tố Tây, chậm rãi tiến về phía y.

―Tỷ tỷ, bình tĩnh một chút. Đệ biết tỷ thật lòng yêu… kẻ đó.

Y toan gọi ―tỷ phu nhưng mở miệng vài lần vẫn không thể nói được từ chua xót kia.

―Yêu? Ha ha ha… thì có ích gì?

Lời nói thoảng qua, tựa như tiếng thì thầm bên tai vẫn khiến Tuyết Tố Tây thấy run rẩy. Nếu nói trước đây tỷ tỷ khiến y sợ hãi thì lúc này tỷ tỷ khiến y muốn lao vào địa ngục.

―Thực xin lỗi…

Bản thân đã đoạt người yêu của nàng, bản thân đã làm nàng ôm hận trong lòng. Nếu y không tồn tại, những người khác sẽ không gặp bất hạnh…

Không phải y không nhìn thấy đạo bạch quang hàn lãnh từ thứ kia, không phải y không nhìn thấy trên đó có lam quang của độc dược bí truyền của Tuyết Phong, nhưng bản thân y không muốn đoạt thứ kia, kỳ thật, y biết tỷ tỷ nhất định sẽ không bỏ qua cho y. Chỉ có Tuyết Lý Thiên là chưa nhận ra thôi, xem ra Tuyết Lý tộc bọn họ dù thượng tri thiên văn, hạ tri địa lý vẫn không thấu hiểu được nhân tâm.

―Chết đi!

Tất cả cừu hận chất chưa hoàn toàn bộc phát, mang theo quyết tâm muốn kéo kẻ kia cùng chìm với mình, Tuyết Tô Hân dồn hết lực đạo kinh người hướng về phía Tuyết Tố Tây.

―Ách…

―Không được…

―A!

―Sao lại thế này?!

Dường như đã hoàn toàn không nhớ mình có võ công, trong đầu chỉ có ý nghĩ ―đừng để người kia bị thương thân thể vô thức chuyển động…

―Ngươi…

Cứ tưởng thứ hàn lãnh kia sẽ xuyên qua mình, ấy vậy mà y lại rơi vào một ***g ngực ấm áp. Hơi thở quen thuộc khiến y trong nháy mắt hoảng hốt, thanh âm khàn khàn truyền vào tai. Thấy khuôn mặt người ấy nhăn nhó, tim y chợt loạn nhịp.

―Aaaa! Không! Không… phu quân! Chàng…

Biết mình đã đâm trúng mục tiêu nhưng không ngờ lại là nam nhân nàng yêu thương nhất trên đời, nàng bỗng chốc trở nên suy sụp. Vì lẽ gì chàng phải hy sinh tính mạng vì hắn? Chàng không biết trên đó có độc dược bí truyền của Tuyết Phong sao?

―Tại sao?! Tại sao lại đối với ta như vậy?!

Nàng không hiểu, không hiểu sao chàng lại đày đoạ mình thế này, làm vậy vì một nam nhân trước mặt nàng, nàng sao có thể không phát điên!

―Ta… ta…

Thấy cục diện ngoài tầm kiểm soát, Tuyết Lý Thiên như một đứa trẻ phạm lỗi, lúng túng không biết làm gì. Hai bên đều hỗn loạn.

―Mau cứu hắn! Mau!

Từ trong sự ngây ngốc, Tuyết Tố Tây tỉnh lại. Phong vân như luân chuyển chung quanh. Sắc mặt người kia xanh mét còn cố sức che chở cho hắn. Biểu tình chịu đựng khiến y cũng cuống cuồng theo.

―Này… đừng khóc…

Vết thương khiến hắn đau đớn tê tái, hắn không thể gắng gượng nổi nữa. Bị lưỡi dao Huyết Phong Hầu sắc bén tẩm độc dược bí truyền của Tuyết Phong đâm, Hiên Viên Hạo Húc biết mình có thể duy trì đến giờ phút này thực không dễ dàng.

Trước khi đi có thể thấy người kia vì mình mà khóc, hắn thấy hạnh phúc khôn xiết, có chết cũng không uổng.

―Không… đừng chết…

Tuyết Tố Tây không ngăn được lệ tuôn rơi. Y muốn cười với nam nhân này nhưng không được, cơ thể không nghe lời y nữa. Y tự bảo mình rằng hắn vẫn còn sống. Y hối hận vì đã không nghe lời hắn, ở yên trong Giản Mai hiên, hối hận vì bản thân biết rõ mà vẫn đến gặp

nàng. Vì sao y luôn để người khác phải lo nghĩ cho y, vì sao y luôn làm người mình yêu thương bị tổn thương?

―Ừm… Ta… không sao… đừng… đừng…

Cơ thể dần dần ngã xuống khiến hắn không thể lau nước mắt cho người kia. Ý thức tiêu tan trong nháy mắt. Nữ nhân ấy gào thét chói tai cái gì đó nhưng hắn không nghe rõ nữa…