Hiên Viên Hạo Húc sau khi thiết triều xong căn bản không có tâm tình xử lý quốc sự, hắn đâu phải vì muốn làm hoàng đế mà trở thành chủ tử của Tuyết Phong! Tất cả là vì báo thù, vì một trăm hai mươi tám mạng người của Hiên Viên gia – hắn luôn tự nhắc nhở bản thân như thế.

―Công tử phạt hắn như vậy có quá tàn nhẫn không?

Hồi Diệc Vân thấu hiểu tính khí bằng hữu của mình, làm thế đối với tên kia mà nói quả thật quá mức nhẫn tâm, ai bảo hắn không biết giữ mồm giữ miệng chứ.

―Nga? Chẳng lẽ ngươi muốn giúp hắn một tay?

Hiên Viên Hạo Húc hiếm khi thấy Hồi Diệc Vân nói đỡ cho Mộng Thiên Văn, ngay tức khắc dừng bước quay đầu nhìn thẳng vào kẻ đang đi theo mình, tên đầu gỗ này cũng có lòng thương cảm sao?

―Thuộc hạ không dám, chỉ là đồng tình mà thôi.

Tật xấu của Mộng Thiên Văn đương nhiên hắn rõ hơn ai hết, chẳng qua không bao giờ lưu tâm, cũng không nhúng tay vào. Với lại Hồi Diệc Vân đoán chừng nếu cứ để Mộng Thiên Văn một mình trong thâm cung nội viện nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng, thể nào kẻ kia cũng chết chắc. Hắn không muốn sau này chỉ có mình mình bên cạnh Tướng quân, vì tính toán đến lợi ích của chính bản thân nên mới làm vậy, đơn giản là thế.

―Nếu đồng tình thì đi giúp Thiên Văn nhanh chóng xử lý công sự đi.

Hiên Viên Hạo Húc biết phái Hồi Diệc Vân đi giúp Mộng Thiên Văn mới là chân chính giúp

Mộng Thiên Văn, hắn cũng muốn làm chuyện tốt, để ý ít nhiều đến cảm nhận của thủ hạ.

―Thuộc hạ tuân mệnh… Tướng quân có muốn đến Di viên không?

Không hỏi cũng biết câu trả lời, nhưng gần đây ai đó trong cung có vẻ bất thường, tốt hơn hết vẫn nên đi thám thính một chút. Hắn là người ngoài nên không tiện, Tướng quân đi xem là hợp nhất nhưng hắn đâu dám tuỳ tiện ―dạy khôn chủ tử.

―Nói vậy là sao?

Nhiều năm qua ở bên Hồi Diệc Vân tâm đầu ý hợp, Hiên Viên Hạo Húc cũng đoán được Hồi

Diệc Vân đang rào trước đón sau.

―Thuỵ Tuyết cung dạo này yên ắng một cách khả nghi…

Trước cơn bão hay có gió thổi mưa giông, nhưng lời này thật không giống với tình hình hiện tại, vẫn nên cẩn thận là hơn. Nếu thê tử của Hồi Diệc Vân dám phản bội hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ, hắn cũng sẽ không có quan hệ với những người thân thế không minh bạch.

―Phái người để ý đến nhất cử nhất động, mà thôi, để đích thân ta đi xem sao.

Là phu thê bao năm qua, Hiên Viên Hạo Húc tuy ít đối mặt với nữ nhân kia nhưng cũng rõ nàng không phải là người dễ chọc. Trước đây nàng có tật xấu là hay đi kiếm chuyện với Tuyết Tố Tây nhưng sự im lặng này lại làm cho người ta sinh nghi.

Không biết khung cảnh Thuỵ Tuyết cung như thế nào, dù sao cũng là nơi bậc chính cung quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ ở, là nơi có người quản thê tử của nam nhân khắp thiên hạ trong đó dĩ nhiên có phu nhân của những nam nhân quyền cao chức trọng ở Tuyết Phong, là nơi mà mọi nữ nhân đều tha thiết mơ ước. Chính là, hiện tại trước cửa Thuỵ Tuyết cung chỉ có thể dùng hình ảnh ―môn khả la tước(35) để hình dung, cung điện lớn như vậy mà không có chút cảm giác náo nhiệt, phồn vinh. Hiên Viên Hạo Húc hiểu hết thảy đều là sai lầm của mình, nhưng đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Nếu hắn gặp Tuyết Tố Hân trước, có lẽ hắn sẽ yêu nữ nhân cao quý này, nàng là Trưởng công chúa, cũng là nữ nhi duy nhất của Tiên hoàng. Chỉ tiếc là vận mệnh vốn không theo ý người, tất cả bọn họ đều bị số mệnh đùa bỡn, không thể trốn thoát, càng không thể né tránh.

―Ô, Phò mã gia, sao ngài lại đến đây… Không, không, ngài đến thật là chuyện đáng mừng! Đào Hoa nhìn thân ảnh Phò mã gia xuất hiện ngoài Thuỵ Tuyết cung, tức thì sững sờ, giật

mình. Bất quá nàng cũng là tỳ nữ đi theo Tuyết Tố Hân đã lâu nên trong nháy mắt đã khôi phục lại tinh thần.

―Ân, chủ tử của ngươi đâu?

Đã sớm quen với hai tỳ nữ bên cạnh Tuyết Tố Hân, Hiên Viên Hạo Húc thông suốt các nàng đều vì chủ nên đối với phản ứng của các nàng cũng không quá gò ép theo quy củ, có cấm đoán được các nàng cũng không thể cấm đoán được nữ nhân kia.

(35)Môn khả la tước (门可罗雀): nghĩa gốc là giăng lưới bắt chim, ở đây có thể hiểu là hết sức vắng vẻ, vắng như chùa bà Đanh.

―Công chúa đang ở trong tẩm cung. Tiết trời se lạnh nên nàng định làm miên hài(36) cho

Phò mã gia.

Dạo này Công chúa lúc nào cũng nóng lòng chờ tin của Hạnh Nhi, cuộc sống hàng ngày không hề yên bình. Lần này Phò mã gia đến đây cũng không biết là phúc hay hoạ, nàng nên cẩn thận ứng đối một chút, quyết không để Phò mã gia phát hiện điều gì khả nghi. Nàng cùng Hạnh Nhi từ nhỏ đi theo Công chúa, hiểu thấu nỗi niềm của Công chúa. Mong muốn lớn nhất của nữ nhân là có thể ở bên phu quân yêu quý của mình, Công chúa đời này kiếp này đều trao trọn tâm tình cho Phò mã gia, chỉ tiếc là cuối cùng lại trở thành một mảnh tình. Nữ nhân vì không có được người mình yêu mà trở nên mất lý trí, quả thật là sinh vật đáng thương nhất trong thiên hạ.

―Ân, ta biết rồi. Ngươi đi phân phó ngự thiện phòng làm chút đồ ăn, đêm nay ta sẽ dùng bữa ở Thuỵ Tuyết cung.

Hiên Viên Hạo Húc hy vọng có thể cùng nữ nhân kia bình tâm mà nói chuyện, tuy trước kia bị nàng lập mưu trói buộc hắn nhưng hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, hắn cũng muốn đối đãi với nàng tốt hơn. Thế nhưng nữ nhân kia cứ níu kéo tình cảm của mình, không thể nhường cho ai, cho nên dù Tuyết Tố Tây là đệ đệ của nàng, nàng cũng chẳng động tâm chút nào.

―A, vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.

Dù không biết lý do tự dưng Phò mã gia đột nhiên đến đây nhưng ngài đã chủ động nói muốn cùng Công chúa dùng bữa, chủ tử mà biết nhất định sẽ rất vui. Nàng định an bài ngọ thiện lần này thật chu toàn, nên ngay sau khi nghe lệnh liền nhanh chóng biến mất vào cung điện rộng lớn.

―Tham kiến Phò mã gia.

Cung nhân bên ngoài vừa nhìn thấy Hiên Viên Hạo Húc liền cung kính nghênh đón, có kẻ mặt không khỏi ánh lên vẻ tò mò, có kẻ kinh hỉ, lại có kẻ đầy giễu cợt. Tất cả mọi người đều rỉ tai nhau chuyện Phò mã gia ép Thiên tử thoái vị, hoàng đế Tuyết Phong lại mỹ mạo đến vậy, dẫu là nam tử nhưng rất có khả năng bị Phò mã gia của họ đùa giỡn. Phò mã gia hiếm khi đến Thuỵ Tuyết cung, ắt là quan hệ giữa Phò mã cùng Trưởng công chúa có vấn đề rồi.

―Hừm, các ngươi ra ngoài hết cả đi, ta muốn cùng Công chúa tâm sự.

Đuổi hết đám cung nhân đi, Hiên Viên Hạo Húc xoay người bước vào nội điện, bên trong một vài cung nữ vừa thấy hắn đều hoảng hốt nhưng rất nhanh liền khôi phục lại mà kính cẩn chào. Hiên Viên Hạo Húc lắc đầu, ra hiệu bọn họ không cần thông báo. Tuyết Tố Hân

(36)Miên hài (棉鞋): giày bông

đang nằm trên giường sau tầng tầng lớp lớp màn trướng, có vẻ đang nghỉ ngơi. Chẳng lẽ nàng không có việc gì để làm, mặt trời lên cao ba sào mà vẫn ngủ?

Hiên Viên Hạo Húc đứng trong nội điện, đảo mắt nhìn quanh. Xem ra sở thích của Tuyết Tố Hân vẫn không thay đổi, trong ngoạ thất, nàng luôn dùng đồ trang trí vừa hoa lệ vừa mềm mại, mành phủ kết bằng lông chim Khổng Tước do vùng Tây Nam tiến cống, màn trướng bên giường cũng làm bằng nhung Thiên Nga, chăn gối đệm đều là tơ tằm thiên nhiên tốt nhất của Tây Vực.

Thấy Tuyết Tố Hân vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy, Hiên Viên Hạo Húc quyết định đến Đông cung xem qua Trần Nhi trước. Phụ mẫu bất hoà làm cho hài tử này hẳn cũng thấy bị tổn thương nhưng hắn cũng đành lực bất tòng tâm, chỉ còn cách quan tâm đứa con còn nhỏ này hơn thôi.

―A, Phò mã, ngài muốn đi đâu? Để nô tỳ đánh thức Công chúa.

Đào Hoa mới từ bên ngoài bước vào, thấy Hiên Viên Hạo Húc định rời khỏi liền đi đến ngăn cản. Nàng trừng mắt nhìn nữ quan đang trông coi ở đây, thật chẳng được việc gì cả, không biết người Công chúa mong chờ nhất chính là Phò mã gia sao?

―Ân, Công chúa vẫn chưa tình nên ta đến Đông cung với Thái tử trước, ngươi cứ đi đi, đến giờ ngọ thiện ta sẽ trở về.

Hiên Viên Hạo Húc xoay người rời khỏi Thuỵ Tuyết cung.

Đông cung cách Thuỵ Tuyết cung không xa, vì trước đây phần lớn Thái tử là do Hoàng hậu hạ sinh nên Đông cung ở gần Thuỵ Tuyết cung để Hoàng hậu có thể thường xuyên chú tâm chỉ dạy cho hài tử, mà các phi tần khác ai cũng vọng tưởng con của mình có thể làm hoàng đế, nên mới có chuyện các hoàng tử khác đều muốn cùng thái tử cạnh tranh.

Sau khi bọn họ tiến cung, Tuyết Tố Tây lập Trần Nhi làm thái tử, Đông cung trở thành nơi ở của Trần Nhi, bình thường phụ tử bọn họ ít khi gặp mặt. Vả lại sau khi Hiên Viên Hạo Húc cùng Tuyết Tố Tây ở một nơi, hắn liền tìm cách không cho Tuyết Tố Hân đến đây. Trần Nhi cùng mẫu thân từ nhỏ cũng không gần gũi cho lắm nên chưa từng chủ động yêu cầu hắn cho đi gặp mẫu thân.

―Tướng quân, có nên đi báo trước cho Thái tử điện hạ không?

Thị vệ thấy Hiên Viên Hạo Húc liền tiến đến xin chỉ thị, lúc này Thái tử đang học ―Đại quốc. Bọn họ đều là vũ phu không khỏi cảm phục Thái tử mới có năm, sáu tuổi mà có thể học đủ loại thi từ ca phú, kế sách trị quốc.

―Không nên quấy rầy. Thái tử gần đây có phạm quy củ gì không?

Hài tử từ bé rất ít khi đến làm phiền hắn nhưng dù sao huyết mạch trên người nó cũng là của Hiên Viên gia, là người thân duy nhất có quan hệ ruột thịt với hắn nên phụ tử bọn họ nhất định phải chăm lo lẫn nhau. Phụ thân chính là chỗ dựa cho nhi tử, nhi tử cũng là kỳ vọng của phụ thân.

―Thái tử luôn học tập đúng giờ, bài vở cũng đều hoàn thành đúng hạn. Thái phó khen trí tuệ Thái tử trong thiên hạ thật hiếm có.

Thị vệ hướng Phò mã gia bẩm báo, cũng có cảm giác thơm lây, giống như đang khoe hài tử của chính mình với người khác.

―Ân, thế Công chúa có hay đến chỗ Thái tử không?

Tuyết Tố Hân vì muốn có sự chú ý của hắn mà luôn hết lòng quan tâm đến Trần Nhi, bởi nàng biết vô luận thế nào hắn cũng không bỏ rơi Trần Nhi, nên nàng thường săn sóc Trần Nhi quá mức, sợ có ai đó sẽ cướp đi Trần Nhi của nàng.

―Dạ không, Trưởng công chúa dạo này không có đến chỗ Thái tử.

Thị vệ thoáng hoang mang, bình thường tuy Trưởng công chúa bị Phò mã cấm đoán, vẫn tìm đủ lý do để đến gặp Thái tử nhưng mấy ngày nay căn bản không thấy bóng dáng Trưởng công chúa, ngay cả Thái tử hôm trước cũng tự dưng hỏi thăm xem mẫu thân có tới tìm mình không.

―Ừm, ta biết rồi, mau triệu Lưu công công tới gặp ta.

Lưu công công là người phụ trách chăm nom Trần Nhi, trước kia là phó gia phủ Nguyên soái nên cũng tiến cung theo họ, bên người có hoạn quan cũng là để Trần Nhi sớm quen với cuộc sống trong cung.

Đông cung có tổng cộng ba điện. Điện chính giữa là nơi Thái tử sinh hoạt hàng ngày, có thư phòng của Thái tử, gọi là Ngọc Thần điện. Bên trái Ngọc Thần điện là nơi Thái tử học tập, mỗi ngày đều nhận được sự giáo dục của người kế vị sẽ trở thành Hoàng đế trong tương lai. Bên phải Ngọc Thần điện cũng là thư phòng, chứa đầy đủ các bộ sách từ xưa, giúp Thái tử mở mang kiến thức.

Hiện tại, Hiên Viên Hạo Húc đang an vị ở khách đường của Ngọc Thần điện, trên đại đường Lưu công công đang báo cáo tình hình của Trần Nhi. Mấy ngày nay không thấy, thì ra Trần Nhi dạo này học rất nhiều điều mới mẻ. Hắn sẽ đáp ứng cho Trần Nhi đi gặp cữu cữu. Hiên Viên Hạo Húc tâm tình vô cùng tốt, Trần Nhi tiến bộ làm hắn rất vừa lòng. Nhớ tới hài tử này luôn bám lấy Tuyết Tố Tây, phụ thân này thấy thật bất đắc dĩ. Trần Nhi ít khi gặp Tuyết Tố Tây mà đã thích đến vậy, phỏng chừng thật sự không thể nhìn vẻ bên ngoài mà đánh giá Tuyết Tố Tây.

―Phụ thân…

Độc Trần mới học xong, nghe nói phụ thân đến liền ba chân bốn cẳng chạy ào vào lòng

Hiên Viên Hạo Húc. Dù sao cậu cũng là một tiểu hài tử, thấy phụ thân là muốn làm nũng.

―Phụ thân, cữu cữu sao chưa đến gặp Trần Nhi?

Lần trước cữu cữu bảo nếu Trần Nhi học hành tiến bộ sẽ đến chơi, nên cậu cố gắng đọc sách nhưng vẫn chưa thấy cữu cữu đến. Người cữu cữu luôn thoang thoảng một mùi hương rất dễ chịu.

―Hô? Gặp phụ thân mà chỉ nghĩ đến cữu cữu thôi sao?

Hiên Viên Hạo Húc bỗng dưng có cảm giác ăn giấm chua, thầm ghen tỵ với Tuyết Tố Tây. Trước kia khi còn ở trong phủ, Trần Nhi chỉ thân thiết với mình, giờ thì vị trí của hắn đã bị hạ xuống rồi.

―Không đâu! Trần Nhi đương nhiên vẫn yêu phụ thân nhất.

Thấy phụ thân trầm tư, Hiên Viên Độc Trần lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, khuôn mặt ngây thơ tràn đầy vẻ chân thành, tuyệt nhiên không thấy vẻ háo hức muốn đi gặp cữu cữu ban nãy đâu.

―Ha ha ha, phụ thân cũng yêu Trần Nhi nhất.

Trước mặt con trai, Hiên Viên Hạo Húc thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình, thời niên thiếu hắn đã chịu đựng nhiều kham khổ nên đối với con mình, hắn hết mực yêu thương cùng nhẫn nại.

―Hôm nay theo phụ thân đi dùng bữa với mẫu thân, rồi đi tìm cữu cữu nhé?

―Nga, đi gặp cữu cữu… Ân, phụ thân, còn chuyện kia, Trần Nhi không thể cùng… dùng bữa, cứ đi đến gặp cữu cữu trước…

―Không được, hôm nay nhất định phải dùng bữa với mẫu thân.

Trần Nhi dạo này không gặp mẫu thân, thế không hay cho lắm. Mỗi lần gặp là mẫu thân lại bảo cậu đi khuyên phụ thân đến chỗ nàng, cậu đâu thể ép phụ thân đi được! Phụ thân muốn đi thì tự mình sẽ đi.

Hiên Viên Hạo Húc đợi cả ngày ở Đông cung, đến khi người của Thuỵ Tuyết cung thỉnh bọn họ nói là ngọ thiện đã được chuẩn bị, mời hai người sang Thuỵ Tuyết cung. Mấy canh giờ trước Thuỵ Tuyết cung còn mang vẻ tiêu điều mà giờ đây không khí sôi nổi, trong ngoài đều ầm ĩ, mặt ai cũng khẩn trương.

―Phu quân đã đến rồi! Mau vào đi!

Tuyết Tố Hân đã sớm chờ ở cửa, trên mình khoác áo tuyết điêu, vừa nhìn thấy Hiên Viên Hạo Húc liền lập tức ra đón, ánh mắt nồng nàn yêu thương. Khuôn mặt trắng nõn không vì trời lạnh mà biến hồng, vẫn trong như nước.

―Hài nhi vấn an mẫu thân…

Hiên Viên Độc Trần kính cẩn hành lễ, trước mặt mẫu thân vẫn tuân thủ lễ nghi.

―Trần Nhi ngoan, mẫu thân dạo này thân thể bất an nên có chút lơ là việc học của Trần

Nhi.

Trước mặt Hiên Viên Hạo Húc, Tuyết Tố Hân vẫn cố làm một mẫu thân tốt, kiếm cho mình một cái cớ để phụ tử bọn họ khỏi cả nghĩ. Thật ra Hiên Viên Hạo Húc lần này chủ động đến tìm làm nàng không khỏi có tật giật mình.

―Thân thể làm sao?

Thoạt nhìn Tuyết Tố Hân có chút tiều tuỵ nhưng chắc không phải bệnh nặng.

―Đa tạ phu quân quan tâm, chỉ là cảm mạo thôi.

Phu quân quan tâm khiến mặt nàng trở nên hồng nhuận. Một nữ nhân kiêu ngạo, không ai có thể khuất phục như nàng lại chấp nhận thất bại dưới mị lực của người này, âu chỉ có thể dùng hai chữ ―số mệnh để lý giải…