Trên cổ tay như ngọc trắng tuyết, có lưu một vòng sẹo hồng nhạt, nổi lên đập vào mắt nhìn.

“Ta cũng không phải nữ hài tử, sẹo như này tính làm gì.” Vệ Tiểu Điển chẳng hề để ý mà nói.

“Nhưng mỗi lần nhìn đến nó, trong lòng cực khó chịu, rõ ràng ta ở bên ngươi, thế mà lại để ngươi chịu thương tích như vậy…” Lý An Sở yếu ớt nói.

Vệ Tiểu Điển chợt đảo mắt, đột nhiên nói: “Sở ca ca, đem kiếm của ngươi ra đi.”

Lý An Sở mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nghe lời lấy Kết Lục kiếm ra.

“Cởi tua kiếm ra đi, buộc quanh sẹo ta thế này, như thế thì ngươi sẽ không phải nhìn thấy nữa.” Vệ Tiểu Điển tủm tỉm nhìn sợi tơ lục nhạt trên cổ tay,:”Chờ khi về kinh, mọi ngừơi nhất định sẽ rất giật mình phát hiện Kết Lục công tử không còn nữa, ta hiện tại là Thanh Bình Kết Lục hợp lại trên người, danh tiếng tuyệt đối sẽ hơn ngươi!”

Lý An Sở nhịn không được mà bật cười, xoa xoa mặt hắn nói: “Cái gì mà Thanh Bình Kết Lục hợp lại trên người, mệt ngươi quá. Được rồi, chỉ cần ngươi vui vẻ, cái gì cũng có thể tặng ngươi, mỗi cái tên Kết Lục công tử có đáng gì.”

Vệ Tiểu Điển dù sao cũng là trọng thương chưa lành, mặc dù nhân đại nạn chưa chết mà vui vẻ, nhưng hàn huyên mãi tinh thần cũng không chịu nổi.

Lý An Sở nhẹ đỡ đầu hắn xuống gối, chầm chậm vỗ vỗ ngực hắn, cùng hắn an tâm đi ngủ.

Trong lúc Vệ Tiểu Điển dưỡng thương, Lí An Khang đã xử lí hoàn toàn tàn dư đám phỉ, giải quyết tốt mọi việc. Kỉ Nhân Sắc sau khi tế bái nơi chôn cất Kỉ Nhân Địch cũng mang theo tro cốt Kỉ Nhân Thích bỏ đi. Trong quá trình giải quyết hậu quả, An Khang phát hiện Lịch Nguyên làm việc tương đối tốt, là nhân tài khó kiếm, liền thành lập một nha phủ trên hòn đảo hải tặc chiếm cứ, di dân đến ở, để cho Lịch Nguyên cai quản, cũng giao hẹn là những năm đầu sẽ nhận trợ cấp từ triều đình.

Yên Kì không biết thế nào đột nhiên quan hệ rất tốt với vợ chồng Lịch Nguyên, không những cùng Lịch Nguyên bàn cách phát triển dân sinh trên đảo, mà còn có chuyện lạ là hay cùng Lỗ Na thì thà thì thụt với nhau.

Vệ Tiểu Điển dù sao tuổi cũng còn trẻ, không bao lâu đã có thể cùng Lý An Sở đi phơi nắng. Hai người hớn hở đem đống việc vặt vãnh đổ lên đầu bạn thái tử tội nghiệp, cùng nhau chuồn đến khu rừng đặng lời ngon tiếng ngọt với nhau.

Vừa mới hun được mấy miếng, hé mắt ra thì thấy Yên Kì đi tới, Vệ Tiểu Điển nhất thời tò mò, kéo mạnh Lí An Sở đứng lên nhìn lén.

Chỉ thấy Yên Kì đi vào rừng, tìm kiếm tới lui ở từng thân cây, cuối cùng ở gốc cây nơi Lí An Sở cùng Vệ Tiểu Điển phát hiện ra có khắc chữ “Địch” thì ngồi xuống, dùng một mảnh gỗ vót nhọn đào một cái hốc to, rồi lại lấy một cái bao vải nhỏ từ trong ngực vùi xuống.

Vệ Tiểu Điển nhân lúc hắn lấp đất lại gần ngó ngó, cũng không ngó ra cái gì, đành mở miệng hỏi: “Ngươi chôn cái gì đó?”

Thình lình nghe tiếng người, Yên Kì sợ tới run cả tay, mảnh gỗ cũng rơi xuống đất. Đến khi thấy rõ Vệ Tiểu Điển cùng Lí An Sở, mới vỗ vỗ ngực thở hắt ra.

“Chôn cái gì?” Vệ Tiểu Điển lại hỏi.

Yên Kì thấp giọng: “Xương cốt Kỉ Nhân Thích, là khi Kỉ Nhân Sắc thiêu hắn thì ta lấy trộm.”

“Ngay lấy cái thứ xương cốt ma quỷ này làm gì?” Vệ Tiểu Điển giật mình, Lí An Sở lại không nói gì.

“Kỉ Nhân Thích đích thực là ma quỷ, nhưng ta cuối cùng cảm thấy, kiếp này hắn đã mất Kỉ Nhân Địch, nếu ngay cả kiếp sau cũng không có cơ hội, thì có phần đáng thương quá.” Yên Kì buồn bã nói.

“Đáng thương? Tên đó mà đáng thương?” Vệ Tiểu Điển cảm thấy khó tin mà trừng mắt với Yên Kì.

“Có lẽ vì thân thế giống nhau, nên ta có thể lý giải được mối hận trong lòng Kỉ Nhân Thích. Thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, ngoại trừ những kẻ đáng chết thì cũng đã giết nhiều vô tội, nhưng hắn không phải sinh ra đã là ma quỷ. Nếu không vì yêu Kỉ Nhân Địch, nếu không vì cuối cùng lại mất Kỉ Nhân Địch, thì có lẽ khi hắn báo oán xong đã có thể trở lại cuộc sống bình thường.

“Hắn… Thật sự yêu Kỉ Nhân Địch sao? Yêu hắn thì vì cái gì lại muốn giết hắn?”

Yên Kì hướng qua cười khổ: “Ngươi giống như ngươi và Lí công tử, có thể đôi bên cùng vui vẻ, hạnh hạnh phúc phúc bên nhau không nhiều. Các người chưa từng gặp Kỉ Nhân Địch, hắn là kiểu người mong manh như thủy tinh, hắn có thể nhìn thấu bộ mặt thật của mỗi người. Trong mắt hắn, Kỉ Nhân Sắc là một nữ nhân cần nam nhân bảo vệ, nên thường bao bọc nàng, chiếu cố nàng, hắn cũng biết trong lòng Kỉ Nhân Thích có kế hoạch gì, nhưng hắn vẫn hết sức ra tay bảo vệ các thiếu gia khác. Sau này Kỉ Nhân Thích trưởng thành, từ từ phát triển mạnh mẽ, Nhân Địch lại bắt đầu bảo vệ các thiếu gia khỏi độc thủ của hắn. Đáng tiếc chính là, lúc này hắn không thể thành công. Vì bảo vệ tính mạng phụ thân, hắn cuối cùng thành tình nhân của Kỉ Nhân Thích. Từ khi ta tới đảo, hắn thương ta nhu nhược, nên cho ta ở bên mình, bảo vệ ta. Hau người bọn họ cũng từng có quãng thời gian yên bình, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Kỉ lão bang chủ đột nhiên bị người ta giết chết trong ngục, Nhân Địch tưởng Kỉ Nhân Thích bội ước mà ra tay, hắn phẫn nộ cực kì, kiên quyết muốn rời đảo Vô Nhai, không muốn gặp lại Kỉ Nhân Thích. Đã sớm biết Nhân Địch không phải vì yêu mình mà chịu ở bên, Kỉ Nhân Thích vẫn không chịu buông tay, đem hắn giam lỏng trong phòng, ngoài ta với Kỉ Nhân Sắc, không ai có thể thấy hắn. Nhân Địch rất đau khổ, hắn thường rơi lệ nhìn ta không nói gì, nhưng Kỉ Nhân Thích vừa tiến lại thì liền nhắm mắt. Hắn bởi vì không chịu ăn, gầy trơ xương, Kỉ Nhân Thích tìm món nhân sâm hầm rất quý từng ngụm từng ngụm ép hắn ăn. Ta còn từng thấy Kỉ Nhân Thích vứt bỏ tự trọng mà cầu xin hắn ăn gì đó… Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng không chịu thả Địch đi… Mãi cho đến đêm hôm đó…”

Yên Kì tạm ngừng kể, Lí An Sở lặng lẽ ôm lấy Vệ Tiểu Điển đang ngây người, để tránh hắn vì đứng quá lâu mà mệt mỏi.

Hít một hơi, Yên Kì tiếp tục: “Đêm đó Kỉ Nhân Sắc đưa Nhân Địch thoát khỏi phòng. Nàng vẫn là vợ Địch, nhưng nàng hiểu mình căn bản không phải đối thủ Kỉ Nhân Thích, Kỉ Nhân Thích căn bản cũng không coi nàng là đối thủ. Khi nàng thấy Nhân Địch quyết  không tha thứ cho Kỉ Nhân Thích, nàng đã biết Nhân Địch cả đời này vĩnh viễn không còn cách gì để hạnh phúc nữa. Nếu không mang được Nhân Địch đi, ít nhất nàng cũng muốn Nhân Địch thoát khỏi sự khống chế của Kỉ Nhân Thích. Ta biết kế hoạch của bọn họ, cũng biết đó là kế hoạch liều chết, nhưng ta không thể ngăn cản. Đêm đó bão táp thực sự mãnh liệt, Nhân Địch nói muốn ăn món canh cá điêu tươi, Kỉ Nhân Thích liền đưa Kỉ Nhân Sắc cùng Kỉ Nhân Giao đi. Nhân Địch vì bảo vệ Kỉ Nhân Sắc mà cho nàng uống mê dược, vì không muốn ta liên lụy, hắn cũng đánh thuốc mê ta. Chuyện sau đó các người cũng đã biết, Nhân Địch tự đi về phía nam đảo… Ta chỉ biết Kỉ Nhân Sắc đã tìm thấy thi thể hắn, nhưng lúc đó ta không biết nàng chôn Nhân Địch ở đâu, cũng không dám hỏi.”

Vệ Tiểu Điển dựa vào ngực Lí An Sở, cảm thán nói: “Còn hơn bọn họ, chúng ta không chỉ có hạnh phúc, mà còn may mắn. Kỉ Nhân Thích cả đời làm vô số chuyện ác, cuối cùng lại vẫn mất đi tình yêu, thật có thể nói là tạo hóa trêu ngươi. Kỉ lão bang chủ rốt cuộc là chết thế nào, có thể vĩnh viễn không ai biết…”

“Là ta giết.” Yên Kì thản nhiên nói.

Vệ Tiểu Điển hoảng sợ.

“Các người đại khái đều biết thân thế của ta, “Yên Kì trên môi lộ nụ cười đau thương, “Ta đến đảo này, cũng không phải để chơi. Có lẽ không tanh mùi máu như Kỉ Nhân Địch, nhưng cái lão già này không phải là ác ma sao? Chỗ bất hạnh nhất của Nhân Địch, chính là sinh ra làm con ruột của hắn, lưng hắn đeo tội, cho nên kiếp này mới không có hạnh phúc. Có lẽ kiếp sau nếu được, bọn họ có thể lại bắt đầu.”

“Nói như vậy, chỉ có ngươi biết Kỉ Nhân Thích bị oan?”

“Ta đã nói thật với Nhân Địch, nhưng hắn cho là ta bị Kỉ Nhân Thích cưỡng bức mang tiếng xấu thay người khác, như thế nào cũng không chịu tin là kẻ nhìn qua có vẻ yếu đuối như ta lại đi giết người.” Yên Kì cười khổ.” Từ sau khi Nhân Địch chết, Kỉ Nhân Thích liền biến hoàn toàn thành ác ma bất trị. Hắn bắt đầu giết chóc, chinh phạt, đổi nữ nhân liên tục, chính là đến bây giờ cũng không đụng vào nam nhân, có lẽ cơ thể nam nhân làm hắn nhớ Nhân Địch.”

“Không… Không đụng vào nam nhân?… Thế… Thế…” Vệ Tiểu Điển đỏ mặt lắp bắp.

Yên Kì hướng qua hắn cười: “Vệ công từ muốn hỏi hắn có đụng vào ta không ấy hả?”

Tiểu Điển mặt càng hồng, hoang mang rối loạn mà lắc đầu nguầy nguậy: “Không… Không phải…”

“Kì thật Kỉ Nhân Thích là một tình nhân chung thủy, Nhân Địch chết thì cơ thể hắn cũng rất chung thủy. Hắn giữ ta bên người, là bởi ta chính mắt chứng kiến thời gian rất hạnh phúc cùng thống khổ nhất của hắn với Nhân Địch, chỉ là hắn không biết kẻ làm hắn mất hết tất cả hy vọng chính là ta. Mỗi đêm khi hắn nằm mơ thấy Nhân Địch nhảy vực mà chết trước mắt hắn, mặc kệ trước đó hắn đã hoan ái với nữ nhân thế nào, chỉ cần đang ngủ là sẽ mơ. Hắn không muốn bị người khác thấy mặt yếu đuối của mình, nên cho ta ngủ cùng một phòng là để đánh thức hắn đúng lúc. Đối với Kỉ Nhân Thích mà nói, đáng sợ không phải ác mộng, mà là tỉnh khỏi ác mộng, phát hiện ra đó đúng là sự thật.” Yên Kì giọng nhỏ dần đi, “Dù ta thực sự sợ hãi khi hắn hỉ nộ thất thường cùng tàn bạo, nhưng đến lúc này, trong lòng chịu không nổi mà cảm thấy hắn thật đáng thương…”

Vệ Tiểu Điển nghe vậy ngây người, cái miệng nhỏ hơi há. Lí An Sở hỏi: “Vậy ngươi về sau có định làm gì không?”

Yên Kì đột nhiên có chút mất tự nhiên, quay qua chỗ khác nói: “Còn có thể định cái gì, ở chỗ này chiếu cố giúp Lịch đại ca cùng Lỗ Na tỉ chứ sao.”

Lí An Sở mỉm cười: “Cho dù biết ngươi sinh ra ở làng chài, vẫn không nghĩ ta cảnh ngươi làm dân chài đâu. Ta thật sự cảm thấy cuộc sống kinh thành thích hợp với ngươi hơn, ngươi vì cái gì không về cùng An Khang? Hắn nhất định chăm sóc ngươi rất tốt.”

Yên Kì bĩu môi: “Ta mới không cần ai chăm ấy. Thái tử điện hạ thân phận cao quý, cũng không hợp nếu ta đi cùng Người, hắn  nhất thời cao hứng, lại rỗi rãi nên mới nhặt ta về, tuy cho ta áo gấm ngọc vàng, nhưng lại chưa từng để ta trong lòng. Yên Kì ta dù có là người không thể cứu vãn, cũng hiểu rõ người ta không để ý mình, còn lưu luyến gì mà không đi. Hơn nữa, “Yên Kì giọng đột nhiên nhỏ đi, “Hắn cũng không có nói ta với hắn cùng nhau trở về a.”

“Có lẽ hắn cảm thấy điều đó là đương nhiên, không cần nói đó.” Vệ Tiểu Điển thốt ra.

Lý An Sở nín cười, phụ họa: “Đúng rồi. An Khang tính thế nào ta biết mà, càng là chuyện quan trọng càng không chịu nói. Lần trước ta hiểu lầm là hắn nhẫn tâm ép ngươi lên đảo làm nội ứng, hắn một chữ cũng không cãi lại, thật sự hết cách với hắn a.”

Yên Kì im lặng thật lâu, nhẹ nói: “Ta biết các ngươi có ý tốt, nhưng… dù sao trên đảo cũng không có gì xấu, ta ở quen rồi. Đừng nói nữa, các ngươi hai ngày sau sẽ khởi hành về hả? Không quấy rầy nữa vậy. Còn chuyện chôn xương cốt mong các ngươi đừng nói với ai, ta sợ Kỉ Nhân Sắc nghe được tin, nàng ta nhất định trở về phá. Ta đi trước, có cơ hội thì sau này trò chuyện.” Dứt lời, xoay người hướng ra ngoài rừng.

Vệ Tiểu Điển định đuổi theo, mới phát hiện đang bị ôm, liền quay lại vòng tay Lí An Sở.

“Đừng đi,” Lí An Sở hôn hắn, “Cho An Khang một thời gian, cũng để Yên Kì cân nhắc kĩ, bọn họ đều là người thông minh, nhất định hiểu chọn lựa chính xác là gì.”

Hai ngày sau Yên Kì đi giúp chuyện di dân, Lí An Khang rảnh rỗi đến mốc người, bị An Sở cùng Tiểu Điển kéo đi nhặt vỏ sò, ngắm thủy triều xuống, cảm thấy thật bi ai, nhưng lại không có ai quan tâm đến nỗi đau thất tình của hắn, nên đành tự an ủi, tự khuyên mình, đủ thấy lúc bình thường làm kẻ người kiên cường cũng chả hay ho gì.

Ngày khởi hành gió êm sóng lặng, mặt trời chiếu sáng, một trăm chiến thuyền lên đường tiếp đón, đáng tiếc cảng Vô Nhai đảo quá nhỏ, chỉ tiến vào mười chiến thuyền, trông không khí thế chút nào.

Yên Kì tránh sau lưng Lịch Nguyên, im lặng đứng. Lí An Sở dìu Vệ Tiểu Điển, mỉm cười hướng qua phía bọn họ phất tay từ biệt sau khi lên thuyền.

An Khang vác điệu bộ Thái tử ra dặn dò Lịch Nguyên vài câu rồi cũng lên thuyền. Thuyền trưởng tiến lên xin chỉ thị nhổ neo, Lí An Khang trái phải nhòm ngó, ánh mắt quét lên bờ, đoạn quát một tiếng: “Kì Kì! Sắp nhổ neo rồi, ngươi còn chậm chạp cái gì, nhanh lên đi!”

Lí An Sở tủm tỉm vứt cho Yên Kì một cái nhìn kiểu “Ta nói đúng chưa”. Yên Kì miệng mím lại cố che nụ cười: “Lên làm gì?”

“Làm gì?” An Khang giật mình, “Phải khởi hành a, ngươi không lên thì làm thế nào đi?”

“Các người đi đi, ta không đi.” Yên Kì quay đầu qua bên.

“Không đi? Vậy ngươi muốn làm gì? Ngươi có nói muốn ở lại với ta đâu?” An Khang gần như nhảy dựng lên.

“Ngươi cũng có nói muốn đi cùng nhau đâu.” Yên Kì cãi lại.

“Còn nói thế hả? Ngươi đương nhiên là muốn về với ta rồi! Đừng quậy nữa, mau lên đây!”

“Ngươi không bảo, nên ta không chuẩn bị hành lý.” Yên Kì vẫn cố núp.

“Không có đồ gì quan trọng thì chuẩn bị làm gì, thiếu cái gì ta mua cho ngươi. Lên đi, An Sở bọn họ đang chờ đó.” An Khang đau đầu mà vẫy tay.

“Còn có vòng tay mẹ ta để lại…”

An Khang hết cách mà thở dài, quát: “Còn không nhanh đi lấy! Thật là, một đống thuyền mà phải chờ ngươi đó.”

Yên Kì le lưỡi, xoay người chạy đi, quay lưng về phía An Khang xong là cười toe toét.

Trên thuyền An Khang lắc đầu, nhìn Lí An Sở oán giận: “Kì Kì nhà ta vốn tùy hứng, làm người ta chả còn cách nào cả.” Thấy ngay hai người kia đều mở to mắt dòm hắn, đành hỏi: “Nhìn cái gì? Sao thế?”

Lí An Sở cùng Vệ Tiểu Điển cùng nén cười, cùng lắc đầu, cùng nói: “Không có gì.” Sau đó cùng quay đầu ngắm cảnh biển.

An Khang chả hiểu cái gì cả, trừng mắt nhìn họ. Trời ạ, có phải đôi tình nhân nào cũng gớm như thế không hả?

Thở dài hướng mắt lên bờ. Thật là, rốt cuộc lấy cái gì mà giờ còn chưa tới?