Chương 18

 

Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.

 

Lông mi cô khẽ run rẩy, khóe miệng cũng vậy. 

 

Cô suy nghĩ, nên nói chuyện cô vô tình nhìn thấy sổ tay của anh cho anh biết thế nào đây. 

 

Hôm qua lúc anh không ở nhà, mẹ Trần bảo cô vào phòng Trần Đồng lấy thuốc mỡ Thanh Thảo, cô vào trong phòng anh, sổ tay trên bàn đột nhiên bị gió thổi mạnh, mở trang sổ ra. 

 

Câu nói kia cứ thế lọt vào mắt cô. 

 

Dường như vừa nhìn thấy đã đỏ mặt, từng từ trắng trợn thể hiện rõ dục vọng trần trụi của anh. 

 

Cô nghĩ tới, "cô ấy" bên trong cuốn sổ có thể không phải mình, nhưng cô lại nhìn thấy "ở trên gác xép", nhớ đến cái hôn môi không gọi là hôn môi trên gác xép hôm ấy, cô liền tự cho là đúng coi đó là cô. 

 

"Màu trắng vừa mới bị bẩn rồi." Cô vuốt tay anh, khẽ khàng nói. 

 

Ánh mắt nhấp nháy hai cái, cô hỏi: "Anh không muốn hay sao?"

 

Cô mở to mắt nhìn anh, cố gắng nhìn thấu ý nghĩa trong lòng anh.

 

Cô nhìn anh chằm chằm, bàn tay nắm tay anh thật chặt. 

 

Trần Đồng khép hờ mi mắt đối mặt với cô, đuôi mắt xếch lên, ngón tay lặng lẽ xiết chặt hông cô, mở miệng: "Muốn."

 

Lời anh nói như hàm chứa ma lực, từ từ lôi kéo suy nghĩ của cô, cô nói nhỏ: "Được."

 

Trần Đồng ôm chặt cô, "Không phải ở đây."

 

Chỉ là bàn tay cô nắm chặt bị anh dùng sức rút ra, trong lúc Triệu Đình Ân đang hoảng hốt, lo sợ, anh lật tay lại cầm tay cô lên. 

 

Cô biểu lộ nét mặt tươi cười, mắt cong lên hiện ra sự mừng rỡ, trái tim lơ lửng cũng từ từ trở về mặt đất. 

 

Trần Đồng nhìn chằm chằm vào vành tai trắng nõn, non nớt của cô, hỏi: "Có phải em nhìn thấy sổ tay của anh không."

 

Triệu Đình Ân không cười nữa, ánh mắt né tránh, không dám bịa chuyện, chỉ dám thành thật thừa nhận: "Lúc... em vào phòng anh lấy thuốc mỡ Thanh Thảo, cuốn sổ lại được lật ra trang đó. Em xin lỗi."

 

Hơi thở Trần Đồng nóng rực hoàn toàn phả vào bên tai cô, anh tới gần, cắn vành tai non mềm anh thèm thuồng đã lâu: "Muốn trừng phạt."

 

"Cái gì cơ?"

 

"Phạt em làm chuyện viết trên cuốn sổ." Anh thấp giọng nói ra. 

 

Mặt cô đỏ lên... a... a hai tiếng đã đồng ý. 

 

Trần Đồng thấy mặt cô đỏ bừng, trong lòng mềm nhũn lại ngứa ngáy. 

 

Anh không muốn quan tâm chính mình có phải con cóc hay không nữa rồi, xứng hay không xứng đôi với cô nữa. 

 

Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, chỉ đơn giản vậy thôi.

 

Nếu quả thực anh còn thiếu sót, vậy sau này anh cố gắng hơn chút, nỗ lực để có thể xứng đôi với cô. 

 

Anh nâng cằm cô lên, đôi mắt nhìn chăm chú vào môi cô, ánh mắt anh ẩm ướt. 

 

Cho cô cảm giác như không khí tươi mát sau cơn mưa ngày hè vừa qua. 

 

Cô rất thích. 

 

Triệu Đình Ân bám vai anh, chủ động tới gần. 

 

Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, nụ hôn đúng nghĩa. 

 

Không có chọc tức hay đùa cợt, là tim và tim chồng lên nhau. 

 

Trong lòng bàn tay đan nhau cũng bắt đầu rịn ra mồ hôi, nhưng họ vẫn nắm thật chặt. 

 

Hai người nắm tay nhau đi vòng qua né ánh mắt của hai bên bố mẹ từ cửa sau nhà bếp vào trong biệt thự. 

 

Suốt đường đi Triệu Đình Ân đều cúi đầu, mang tai với cả làn da trắng nõn trước ngực đều nhuộm màu hồng xấu hổ nhàn nhạt. Cô nắm tay anh cùng đi lên lầu, cũng không hề chú ý tới vết thương trên chân do không cẩn thận bị cỏ dại cứa vào lúc vừa rồi trên bãi cỏ. 

 

Trần Đồng bảo cô ngồi trên giường anh, rồi quay người ra sau cầm nước khử trùng và urgo. 

 

Lúc này Triệu Đình Ân mới để ý tới mấy vết xước màu đỏ loang lổ trên mu bàn chân mình. 

 

Trần Đồng cầm tăm bông trong tay, cô tưởng là anh định đưa cho cô nên thò tay ra nói: "Cảm ơn anh."

 

Anh đứng đó nhìn cô một cái, cúi người, hôn lòng bàn tay của cô một cái, rồi bỗng đến gần cô gái đang phát ngốc. 

 

Hai người gần đến mức Triệu Đình Ân có thể thấy rõ mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi anh. 

 

"Anh làm." Trần Đồng nói thế xong, dịch người về đằng trước bỗng cắn môi cô, lại mút môi trên của cô rồi liếm thêm vài cái.

 

Anh quỳ một gối xuống, nắm chặt bắp chân của cô, cô căng thẳng cuộn ngón chân lại, vừa ngượng ngùng lại sợ sệt quanh quẩn trong lồng ngực. Móng chân trong suốt trơn bóng, được cắt tỉa sạch sẽ, đôi chân nhỏ nhắn tinh tế, bên trên lại bị cỏ cứa ra vết xước thật sự rất ngứa mắt. 

 

Cô nhìn về phía anh, tóc mái anh lơ lửng giữa không khí, che đi một nửa khuôn mặt vô cùng chuyên chú nghiêm túc, cô còn có thể nhìn thấy hàng mi dày rậm dưới mí mắt anh. 

 

Lúc bôi cồn thuốc lên vết thương, Triệu Đình Ân đột nhiên đau nhói một cái, nhẹ nhàng xuýt xoa một tiếng. 

 

Trần Đồng ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Đau à?"

 

Triệu Đình Ân mím môi ngoan ngoãn lắc đầu. 

 

Anh chợt nở nụ cười, sau đó thổi hơi vào chỗ đó, muốn làm như vậy để xua đi chút đau đớn cho cô. 

 

Trước kia anh ương bướng hung dữ được coi như là lão hổ giương nanh múa vuốt. 

 

Mà cô cảm thấy Trần Đồng lúc này dịu dàng giống như mây trắng mềm mại trên bầu trời. 

 

Cô vẫn thích mây trắng hơn, trong lòng cô trộm nghĩ như vậy. 

 

Khi mẹ Trần từ lầu một gọi bọn họ ăn cơm tối, bọn họ đang thân mật. 

 

Mãnh liệt nồng cháy hệt như thiên lôi câu địa hỏa*

 

*Thiên lôi câu địa hỏa: bầu trời đánh ra tiếng sấm uy lực rất lớn làm nhiều chỗ trên mặt đất trong chốc lát bốc cháy, nhưng hiện tại thường chỉ dùng tình cảm mãnh liệt tung tóe giữa nam và nữ thậm chí cả LGBT lúc giao hợp. 

 

Triệu Đình Ân đang ở dưới thân Trần Đồng, cúc váy đen bị cởi một nửa. Bầu ngực sữa no đủ ngọt ngào lộ ra từ bên trong váy, nụ hoa vẫn còn dính nước bọt chưa khô. 

 

Cô giật tay mình, nói: "Dừng... dừng lại." Giọng nói cũng đang run, dằn cơn khó nhịn lại, cô cọ xát nơi giữa hai chân, ướt. 

 

Trần Đồng nhả nụ hoa của cô ra, nằm sấp trên người cô thở dốc, dây dưa trong chốc lát rồi mới buồn bực lên tiếng đáp lại ừm một tiếng. 

 

Lần nữa giúp cô mặc quần áo tử tế rồi để cho cô ra ngoài trước. 

 

Triệu Đình Ân đứng ở cửa ra vào hỏi: "Anh xuống cùng với em sao?"

 

"Anh ở lại một chút rồi xuống sau."

 

Triệu Đình Ân: "?"

 

Trần Đồng nhìn chằm chằm cô nói: "Anh cứng rồi."

 

Cô đỏ mặt, gật đầu, còn giúp anh kéo cửa cẩn thận. 

 

Mẹ Trần hỏi Triệu Đình Ân sao Trần Đồng còn chưa xuống. 

 

Cô lắc đầu nói mình cũng không biết. 

 

Mẹ Trần còn nói: "Vậy con đi lên gọi nó xuống lần nữa đi."

 

Triệu Đình Ân cứng người nhưng vẫn cố gắng gật đầu. 

 

Tay chân nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một, giữ vững hơi thở. 

 

Cô đứng ở cửa ra vào phòng anh, lặng lẽ tựa đầu vào cánh cửa---

 

Cô nghe thấy tiếng anh thở dốc kiềm chế, toàn bộ xuyên qua cửa mà xông vào tai cô, mang theo độ ấm và hơi ẩm.

 

Triệu Đình Ân nghe mà mặt đỏ tới tận mang tai, như phơi nắng trên bờ biển mười phút vậy. Cô nắm chặt váy, yên tĩnh nghe. 

 

Đã qua gần năm phút đồng hồ, âm thanh xấu hổ của người bên trong mới dần dần dừng lại. 

 

Cô vỗ mặt mình, cố gắng khiến màu đỏ tan đi. 

 

Đang định gõ cửa thì cửa lại được mở ra từ bên trong. 

 

Cô không đứng vững, lại ngã một cái vào trong lồng ngực vô cùng rộng rãi của anh. Một tay anh đỡ khuỷu tay cô, một tay ôm chặt eo cô. 

 

Mặt cô lại bỗng chốc bị hun đến đỏ rực. 

 

Cô bám vai anh, ngẩng đầu nhìn Trần Đồng: "Dì bảo em lên gọi anh ăn cơm."

 

Mang tai đỏ bừng, trong ánh mắt tròn lộ ra xấu hổ và thẹn thùng. 

 

Trần Đồng nhìn thấy trong lòng lại ngứa ngáy, thổi một hơi trên trán cô. Tóc mai bị thổi bay lên, cô chớp chớp hai mắt, trong lúc còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cắn lên dái tai đỏ bừng như phát sốt. 

 

"Thế em nghe lén bao lâu rồi?"

 

Hơi thở Triệu Đình Ân nhẹ nhàng phả vào cổ anh, giọng nói lí nhí vang lên: "Năm phút đồng hồ...?"

 

"Có nghe thấy anh gọi tên em không?" Trần Đồng hỏi. 

 

"Có." Giọng cô bé như muỗi.

 

"Nói cái gì...?" Anh hỏi tiếp

 

Lông mi cô hơi run rẩy, đáy lòng nổi lên ướt át, thẹn thùng nói ra miệng: "Triệu Đình Ân... rất thích em."

 

Khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào sung sướng. 

 

"Em nghe thiếu rồi..."

 

"Anh còn nói những lời khác nữa."

 

Cô ngước mắt nhìn anh, muốn biết anh nói cái gì. 

 

Trần Đồng híp mắt lại, "Nhưng không nói được, anh sợ... lại cứng nữa."

 

Triệu Đình Ân xấu hổ đến mức hận không có lỗ nào mà chui xuống.