Chương 15 Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.Sau khi Trần Đồng tỉnh lại, anh đi vào nhà vệ sinh dội nước lạnh, sau đó oán hận mà mạnh mẽ viết chữ trên sổ tay:Tôi mơ thấy cô ấy ngậm lấy tiểu Trần Đồng ở trên gác xép.Cuối cùng, lại bổ sung thêm hai chữ: Rất ngoan.Anh không viết nhật ký, chỉ thỉnh thoảng biểu đạt tâm trạng của mình vào sổ tay. Anh che giấu chính mình thật sâu, nói chuyện với người khác, không bằng nói với sổ tay.Con người sẽ biết nói chuyện, nhưng sổ tay sẽ không.Nhưng anh đã quên, con người sẽ chuyển động cũng sẽ chạy trốn, sổ tay lại không thể.Quan hệ của hai người cứ thế lặng lẽ mà thần kỳ nảy sinh biến hóa.Cũng ở chung giống như ngày trước, nhưng cả hai đều biết không giống với lúc trước nữa rồi.Hai chiếc hôn kỳ lạ trên gác xép kia trở thành bí mật mà cả hai đều ngậm miệng không nhắc tới. Tất cả yên bình lại như thể chực chờ cơn bão ập đến.Triệu Đình Ân lúc trước vừa phát sốt không được bao lâu lại say nắng.Uống một chút thuốc ‘Hoắc hương chính khí’ xong lại mơ màng nằm cả buổi trong phòng điều hòa.Mẹ tới chăm sóc cô sau đó có việc cần đi xã giao nên lại đi ra ngoài rồi. Lúc bốn người lớn cùng rời khỏi nhà, mẹ Trần túm con trai mình lại dặn dò: "Con chăm sóc cho Đình Ân một chút, đợi một lát rồi đi lên đưa thuốc cho con bé."Trần Đồng gật đầu.Anh đi lên đưa thuốc cho cô.Đẩy cửa ra ---Hiện tại là buổi chiều, ánh chiều tà màu quýt chín dừng lại trên bức rèm sa tanh mỏng, ánh lên tạo thành một sợi dây ruy băng màu vàng, rọi sáng vào một mảng phồng lên trên đệm giường trắng tinh của cô.Anh đến gần.Tóc mái bị mồ hôi thấm ướt đầm đìa trước trán, cô cau mày, như thể bị chìm sâu trong ác mộng.Mồ hôi mỏng che phủ trên gương mặt.Trần Đồng suy nghĩ, có phải cô thấy nóng không.Bèn động tay giúp cô kéo chăn che trên người ra.Nhưng sau khi nhìn rõ tình cảnh dưới chăn được một giây lại liếc mắt sang một bên, che lại lần nữa ---Vẫn là bộ váy ngủ đó, tư thế ngủ không làm sao yên ổn được khiến nó nhăn nhúm, làn váy tốc lên, để lộ ra đồ lót cotton màu hồng nhạt.Ánh mắt anh không tự giác mà sa sầm, đặt chén thuốc ở trước tủ đầu giường.Hai mắt lại nhìn cô thêm chút nữa, lúc chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị nắm chặt.Sức lực phải gọi là mỏng manh.Cô nhẹ nhàng giữ cổ tay anh lại, anh vung bừa một cái là có thể bỏ ra, nhưng anh không làm.Anh quay đầu lại nhìn cô, cô tỉnh rồi, trong hai mắt là mơ màng và bất lực.Nước mắt ẩm ướt từng giọt tràn ra.Hai người nhìn nhau, Trần Đồng nhìn mặt cô, mất hồn một giây.Khuôn mặt đổ mồ hôi ẩm ướt, tóc mái ướt sũng khuôn ngực phập phồng mềm mại, da dẻ trắng nõn không tì vết, ban nãy cũng thoáng liếc qua hai cánh hoa no đủ, quần lót màu hồng, cùng với sự sùng bái nơi đáy mắt mềm mại của cô không che giấu nổi sắp tràn ra ngoài.Anh không khỏi nhớ đến rất nhiều thứ kiều diễm mập mờ trong giấc mộng.Ngón tay Triệu Đình Ân nhẹ nhàng lay một cái, hỏi anh: "Anh có thể giúp đỡ em không."Trần Đồng thấy ánh mắt khao khát của cô không nỡ nói ra lời cự tuyệt.Thật ra bọn họ vẫn còn giận nhau.Anh vẫn còn canh cánh trong lòng cảnh nhìn thấy trên bờ biển hôm ấy.Anh gật đầu ngồi xuống.Triệu Đình Ân thu tay lại, chống người lên một chút, tựa vào đầu giường, cô liếm đôi môi khô khốc, rồi sau đó hỏi: "Bố mẹ em và chú dì đâu rồi?""Đi ra ngoài rồi.""Có phải anh ghét em hay không?" Cô hỏi anh, hai tay nắm chặt mà xoắn lại cùng nhau, ngón cái tay phải cạy phần da chết của ngón út tay trái.Cô nhìn về phía anh, sự mềm mại trong hai mắt ẩn chứa tủi thân và khó chịu theo thói quen.Trần Đồng bị ánh mắt kia nhìn làm cho hít thở không thông.Anh nhẹ nhàng ừm một tiếng.Chóp mũi đột nhiên xuất hiện một chút chua xót, cô chớp mắt mấy cái, cố gắng nhịn ý nghĩ muốn rơi nước mắt.Da chết bị cô ra sức kéo mạnh xuống, chảy máu, được cô đè lại, vừa khóc nức nở vừa lí nhí hỏi: "Vì sao?"Trần Đồng nhìn dáng vẻ cô rõ ràng là sắp khóc tới nơi rồi mà vẫn cố nín. Hốc mắt đỏ bừng, đến cả chóp mũi cũng hồng hồng."Anh cảm thấy em... không bình thường."Đúng vậy.Đi rình xem anh và một cô gái khác hôn môi, theo sát bám chặt đằng sau anh đi vào biệt thự, trong lúc anh ngủ thì lén lút hôn anh, việc đó là bình thường sao?Sự tồn tại của cô đã là không bình thường rồi.Cô hít chiếc mũi sụt sịt, giọng nói trở nên khàn khàn: "Sau này em sẽ không như vậy nữa. Xin anh đừng ghét em nữa được không?"Cô nhìn thấy Trần Đồng, khuôn mặt giống nhau như đúc, là cô yêu anh.Cô trọng sinh một lần, chính là muốn tới yêu anh thật tốt.Nếu như anh ghét cô, sau này cô nên làm thế nào đây.Tim Trần Đồng đã mềm nhũn.Anh ừm một tiếng hỏi: "Em thích anh như vậy ư?"Sự lạnh lẽo trong con ngươi băng giá đều bị hòa tan, trở thành ánh nước mềm mại phóng túng.Triệu Đình Ân gật đầu, nói thêm: "Nếu như đã gây ra quấy nhiễu cho anh, thì cho em nói lời xin lỗi, sau này em sẽ không làm như vậy nữa."Trần Đồng nhìn chằm chằm vào mặt cô, như đang đấu tranh với chính mình, rất lâu sau, anh nói: "Cho anh xem tay trái của em một chút."Đầu óc cô bỗng trống rỗng, sau đó nghe lời duỗi tay ra.Miệng vết thương trên đầu ngón út trái vẫn còn ồ ạt ứa máu ra ngoài. Màu đỏ bên trong màu trắng rất dễ thấy.Sau đó Triệu Đình Ân cũng phát hiện ra, vô thức muốn nắm tay thu về, lại bị Trần Đồng lập tức nắm lấy, kéo về phía trước một cái.Anh ngậm miệng vết thương của cô vào trong miệng.Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh miệng vết thương nhỏ chảy máu, thè lưỡi liếm máu đi.Triệu Đình Ân ngọ nguậy trong chốc lát, rồi cứng người mặc cho anh liếm láp.Cô nhìn anh cúi xuống nửa cái đầu, suy nghĩ, anh đang làm gì.Anh ngước mắt lên, mắt nhắm thẳng vào con ngươi đờ đẫn của cô.Cô vội vàng thu ánh mắt lại nên không thấy được trong mắt anh nhanh chóng tỏa ra tà khí và dục vọng cô quen thuộc.Anh nhả ngón út của cô ra, sáng lấp lánh, kéo theo nước bọt của anh.Đầu ngón tay đột nhiên cảm thấy mát, Triệu Đình Ân không được tự nhiên mà giật giật, cô vẫn còn thích sự ấm áp của anh.Trần Đông nắm tay cô trong tay, mờ ám sờ lòng bàn tay cô, nói: "Muốn bên cạnh anh ư."Anh đang thăm dò.Triệu Đình Ân hơi trừng lớn hai mắt, cũng chưa trả lời anh mà vẫn nắm chặt tay anh, một lát sau, cô nói, vâng.*Tác giả: Trong kế hoạch của tôi, có phần cho nam chính ăn hành đó, làm ơn đừng lo lắng hay đau buồn cho cô gái của chúng ta phải chịu thiệt nhé!