Vi Lam ôm gối ngồi trên ghế sofa, nhìn vào bức tranh đó trong thư phòng.

Một cô gái nhỏ nhắn, áo trắng váy xanh. Gam màu trắng xanh đơn giản này, kén người biết bao. Chỉ có thể phối với vòng eo rất nhỏ, nhỏ đến mức như chưa dậy thì.

Vi Lam nhìn cô gái, lại nhìn vào mình, thầm thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài của cô, Thiên Lãng đang chúi đầu trước bàn làm việc hỏi: “Em sao vậy?”

Ba tháng trước, anh đã tiếp nhận trở lại công ty Vân Thiên, hàng ngày đều có một đống sự vụ phải giải quyết, tối đến còn phải đi tiếp khách. So với anh, cô quay trở lại ngân hàng làm việc, công việc nhàn nhã khiến người ta phải ghen tị, cả ngày chẳng có việc gì, không ngồi thẫn thờ trước màn hình ti vi thì lại thở ngắn than dài.

Vi Lam nói bằng giọng thương lượng: “Thiên Lãng, anh có thể bỏ bức tranh đó xuống được không?”

“Tại sao?” Thiên Lãng ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ thắc mắc, “lúc đầu, không phải là do em treo lên đó sao?”

“Sao hồi 17 tuổi eo em lại nhỏ như vậy nhỉ, cùng lắm là 1 thước 7, nhìn em bây giờ, phải 2 thước mất!”

Anh lắc đầu: “trên đời có bao nhiêu phụ nữ, không thấy người phụ nữ nào lại ghen tị với cả chính mình!”

Vi Lam bước đến bên bàn làm việc: “Nói thật nhé, anh có thấy em vừa già vừa béo không?”

Thiên Lãng đưa tay ra ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đầu gối mình, vòng tay ôm chặt cô.

“So với thân hình gầy như que củi hồi trước, anh thích em tròn trĩnh như bây giờ hơn!”

Cằm Thiên Lãng đặt lên sau gáy cô, hơi thở ấm của anh phả vào đám tóc mai của cô, lại nói những câu mờ ám như vậy, Vi Lam không nén nổi đỏ bừng mặt lên.

Cô vừa nghịch ngón tay của anh, vừa nói nhỏ: “Anh biết tại sao eo em lại to như vậy không?”

“Không, anh cũng không thấy nó to”. Thiên Lãng vừa nói, vừa hôn lên phần da sau gáy cô.

Đám da sau cổ Vi Lam rất trắng, và đây cũng là “điểm nhạy cảm” của cô. Từ lâu anh đã phát hiện ra điều này, chính vì thế mỗi lần muốn “dụ dỗ” cô, anh đều tấn công vào sau gáy của cô.

Quả nhiên, anh vừa mới hôn nhẹ được một lát, cô liền co dúm người lại, sau đó quay người, túm chặt tay anh.

“Thiên Lãng, đừng đùa nữa. Em nói chuyện nghiêm túc đấy”.

“Từ trước đến giờ anh luôn nghiêm túc đó chứ”. Nét mặt anh tỏ ra vô tội.

“Dạo này chúng ta luôn gần nhau”, Vi Lam cúi đầu xuống, lắp bắp nói: “Lại không… áp dụng… biện pháp, lẽ nào anh không nghĩ đến…”

Đương nhiên là có nghĩ, chỉ có điều không nghĩ… lại nhanh như vậy!

Thiên Lãng liền tỏ ra nghiêm túc, nắm chặt cổ tay cô: “em, có phải có bầu rồi không?”

“Vâng”. Nét mặt cô như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, “bác sĩ nói, hơn một tháng rồi.”

“Đáng ghét!” Sắc mặt anh sầm xuống, khẽ rủa, “tại sao em không nói sớm với anh?”

“Sáng hôm nay em cũng mới đến bệnh viện mà!” Vi Lam rụt rẻ quan sát, “Thiên Lãng, anh không mừng à?”

“Sao lại không mừng cơ chứ, chỉ có điều…” Anh định nói gì xong lại thôi, “chỉ có điều…”

Cô ngước cặp lông mi lên, nhìn anh không chớp mắt: “Thiên Lãng, nếu em cầu hôn với anh, anh có đồng ý hay không?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị: “Em cầu hôn với anh?”

Vi Lam cúi đầu, tỏ vẻ ấm ức.

“Em đã đợi ba tháng rồi mà anh không chịu cầu hôn với em, chính vì vậy, em đành phải cầu hôn với anh thôi!”

Một vẻ cảm động hiện thoáng qua trên khuôn mặt Thiên Lãng, anh nâng cằm cô lên, cười rất đểu, nói: “Nể mặt con mình, anh chấp nhận lời cầu hôn của em”.

“Thế cũng phải nhanh đó nhé”, cô tỏ ra lo lắng, “nếu không em phải ôm bụng to làm cô dâu đấy”.

“Ngày mai bọn mình sẽ đi đăng ký!” Thiên Lãng lấy ngón tay di di trên má cô, nói bằng giọng an ủi.

Vi Lam dựa đầu vào ngực anh, cả người tựa vào lòng anh: “Cảm ơn anh, Thiên Lãng.”

Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô.

Thiên Lãng không biết rằng, khoé mép một người đang lộ ra nụ cười thắng lợi ranh mãnh.

Cú lừa mà cô dày công sắp đặt này cuối cùng đã thành công: chỉ nói dối một câu, mà đã để mình “lấy chồng” được thành công.

Một tháng sau, hai vợ chồng mới cưới vừa tổ chức xong đám cưới quay về căn hộ ở hoa viên Hải Cảnh.

Vi Lam vào nhà tắm tẩy trang, tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ hai dây rất gợi cảm, hào hứng đi lên tầng hai, lại nhìn thấy Thiên Lãng ôm chăm gối ra khỏi phòng ngủ của họ.

“Anh… đi đâu vậy?” Cô hỏi.

“Phòng ngủ dành cho khách phía đối diện”. Anh trả lời.

“Tần Thiên Lãng, anh có nhầm không đấy?” Vi Lam trợn tròn mắt, “đêm nay là đêm tân hôn của vợ chồng mình, anh lại ngủ ở phòng ngủ của khách hả?”

“Anh cũng muốn động phòng hoa chúc lắm chứ, chỉ tiếc rằng, hiện tại không tiện lắm!” Thiên Lãng nhìn vào bụng cô, “Vi Lam, vì con của chúng mình, em hãy cố gắng chịu một chút, tạm thời ở một mình một phòng vậy!”

Cô đỏ mặt lên, khẽ hỏi: “Thế phải… giữ bao lâu?”

Anh nghiêm túc tích toán, rồi nói: “ít nhất phải 8 tháng”.

“8 tháng?” Vi Lam không kìm nổi liền kêu lên, “lâu thế ư?”

“Không phải người ta vẫn nói 9 tháng mang nặng đó sao? Hiện giờ em được hơn 2 tháng, 7 tháng nữa con mình mới chào đời. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, trong thời gian này, bọn mình không thể cùng phòng”.

Nói rồi Thiên Lãng đi thẳng vào phòng ngủ dành cho khách.

Cánh cửa sau lưng anh đóng “cạch” một tiếng.

Đêm khuya.

Vi Lam nằm trên chiếc giường rộng có hình hoa hồng tím, trằn trọc không sao ngủ được.

Căn phòng cưới được bài trí rất ấm cúng, đẹp đẽ này, là phòng ngủ trước đây của Thiên Lãng. Chiếc giường rộng thênh thang này anh đặt mua từ nước ngoài, không thể tìm thấy ở bất kỳ cửa hàng nội thất nào.

Vi Lam thực sự hối hận đã dùng nó làm giường cưới, cảm thấy rộng quá mức. Đêm nay ngủ một mình, vô cùng trống trải.

Thực ra, cảm giác mà cô nhớ là được Thiên Lãng ôm trong lòng. Cơ thể ấm áp của anh là liều thuốc an thần tốt nhất của cô.

Mười phút sau, Vi Lam đứng bên ngoài cửa phòng ngủ dành cho khách, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa.

“Cửa không khoá”. Giọng Thiên Lãng vẫn rất tỉnh. Xem ra, anh cũng chưa ngủ.

Cô đẩy cửa vào, nhìn thấy anh đanh nằm sấp trên chiếc giường rộng như vậy, trước mặt là một cuốn tạp chí.

Không ngờ anh nhàn nhã tới mức còn có thể đọc sách.

Vi Lam tức tím người bước đến trước giường, kéo một góc chăn lên, đang định chui vào, Thiên Lãng liền ngăn cô lại.

“Hạ Vi Lam, một đêm mà em cũng không nhịn được à?” Anh cười với cô bằng nụ cười châm chọc.

“Không phải em muốn… với anh… à… em chỉ muốn ôm anh, mới ngủ được”.

Lúc này đây, Vi Lam hận mình cô cùng, chỉ muốn cắn đứt lưỡi, những lời kém cỏi thế mà cũng nói ra được.

Thiên Lãng từ từ buông tay ra.

Vi Lam không muốn dám nhìn vào mắt anh, vội chui vào chăn, theo thói quen, cô dựa đầu vào ngực anh, tay ôm chặt eo anh.

Cô yên tĩnh nhắm mắt lại, dường như ngủ thiếp đi rồi. Lần này đến lượt Thiên Lãng không tài nào ngủ được.

Cơ thể Vi Lam sau khi tắm, thơm mát mềm mại, mịn màng, khiến đầu óc anh nghĩ chuyện đâu đâu.

Đột nhiên Thiên Lãng ngồi dậy.

Vi Lam mở mắt ra, nhìn anh thắc mắc: “có chuyện gì vậy?”

“Không được, em hãy quay về phòng đối diện ngủ đi!”

“Thiên Lãng”, cô rụt rè cất lời, “em… em không có bầu đâu”.

Thiên Lãng nín thở một lát, một nụ cười giễu cợt hiện trên môi anh: “cuối cùng em cũng đã chịu thừa nhận hả?”

“Anh biết em nói dối anh à?” Cô sửng sốt, “tại sao không nói ra?”

“Anh làm như thế tức là vờ tha để bắt thật”, anh dịu dàng nói, “cho em một cái cớ, để em tâm cam tình nguyện làm vợ anh”.

Rốt cục là ai đã mắc lừa ai? Ai chui vào bẫy của ai?

Vi Lam không nói được lời nào, nhưng lại không cam tâm, muốn túm vào cái gì đó, để mình chuyển bại thành thắng.

Cô cắn môi, nói: “Thiên Lãng, em vẫn giỏi hơn anh. Anh cầu hôn với em nhiều lần như vậy, đều không thành công. Còn em chỉ cầu hôn với anh một lần, anh đã đồng ý rồi!”

Thiên Lãng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như hai ngọn lửa, nóng bỏng.

Vi Lam giật thột ho một tiếng, giả vờ cười thoái mái: “Sao anh lại như sói vậy? Đừng dọa em!”

Đột nhiên, anh bất ngờ bế bổng cô lên, cô sợ quá người run rẩy, vội ôm chặt cổ anh.

“Ê, không phải anh lại…”

Chưa kịp thốt ra mấy chữ “Nhỏ mọn như thế”, miệng cô đã bị nụ hôn của anh chặn đứng, đôi môi Thiên Lãng ấm áp và ướt át.

Đôi môi ấm áp và ướt át là ký ức cuối cùng còn lưu lại trong đầu Vi Lam.

Họ hôn nhau một cách cuồng nhiệt, lăn lộn trên giường, rồi lại lăn xuống dưới đất, va vào đầu giường.

Vi Lam rên ri: “chồng ơi… em bị va vào đầu rồi!”

“Anh bị va vào đầu gối…”

Họ nằm dưới nền nhà, đưa mắt nhìn nhau. Vi Lam không nén nổi liền bật cười, Thiên Lãng liền cười theo, cười đến khi nước mắt chảy ra.

Sau đó, Thiên Lãng không cười nữa, gạt đám tóc rối trên mặt cô ra. Ánh mắt anh dịu dàng như nước, da diết nhìn cô.

“Vi Lam…” Giọng anh lạc đi, “em … vừa gọi anh là chồng ư?”

“Anh vốn là chồng em mà”! Vi Lam nói, tay nghịch tóc chồng mình.

Thiên Lãng im lặng.

Chưa kịp để cô phản ứng gì, anh đã bế cô lên đi về phòng ngủ của họ.

“Ở đây không được ư?” Cô thắc mắc, “tại sao phải quay về?”

Thiên Lãng trả lời: “không phải sau 10h em không tiếp anh trong phòng ngủ của em đó sao? Bây giờ đã là 12 giờ rồi!”

Vi Lam ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cửa có dán ba điều luật, mỗi con chữ trên đó dường như đều đang ngoác miệng cười với cô:

“Không được đưa con gái về phòng ngủ đêm!” – Không biết cô có phải là con gái không?

“Buộc phải ăn mặc chỉnh tề!” – Hả, lúc này đây Thiên Lãng đã cởi hết, chỉ còn sót lại đồng hồ.

Và còn điều thứ ba nữa – “Tối đến sau 10h phòng em không tiếp khách!” … Thật là một sự châm biếm tuyệt diệu!

Cô len lén đưa tay ra, xé đi tờ giấy ghi ba điều luật đó.