Khi Vi Lam tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trong phòng bệnh, bốn xung quanh đều trắng toát.
Cô nằm trên giường, ngực quấn đầy băng trắng, không thể cử động được.
Rất bất ngờ, cô nhìn thấy Tần Tang Ảnh, hai mắt sưng đỏ, trên má vẫn còn dấu vết của nước mắt, đang nói gì đó với bác sĩ ở cửa.
Tần Tang Ảnh khóc ư? Có phải là do Thiên Lãng…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Tần Tang Ảnh bước đến, sờ bàn tay đang thò ra ngoài của cô, nói: “Cháu tỉnh rồi à? Có đói không? Cháu muốn ăn gì?”
Môi Vi Lam run run, hồi lâu mới thốt được thành lời: “Anh Thiên Lãng…”
“Nó đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn hôn mê chưa tỉnh, chưa thoát được nguy hiểm!” Ánh mắt Tần Tang Ảnh lộ rõ vẻ lo âu.
“Cô…” Vi Lam muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, “phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng mấy, cháu muốn đi thăm anh ấy!”
Tần Tang Ảnh khẽ bóp lòng bàn tay cô, nói: “Vết thương của cháu cũng rất nặng, lại vừa được phẫu thuật, bác sĩ dặn trong vòng một tháng không được rời khỏi giường”.
Còn phải nằm một tháng nữa ư? Vi Lam sợ mình không đợi được, không, sợ Thiên Lãng không đợi được.
Cô đưa tay nắm chặt tay của Tần Tang Ảnh, nói gấp gáp: “Thiên Lãng sẽ không chết? Cô ơi, bác sĩ nói như thế có đúng không?”
Tần Tang Ảnh chưa bao giờ nhìn thấy Vi Lam xúc động như thế, bà thở dài, vuốt tóc cô: “Vi Lam, thực ra cháu cũng yêu Thiên Lãng, có đúng không?”
Trái tim cô run lên, yêu, hoặc giả không yêu, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là Thiên Lãng vẫn còn sống!
Dường như Tần Tang Ảnh đã nhìn thấu được tâm sự của cô, nói: “Cháu cố gắng mau khỏi, đợi vết thương lành là có thể đi thăm Thiên Lãng rồi”.
Bà hầm gà với nhân sâm, dùng một chiếc thìa rất nhỏ, đút cho Vi Lam ăn, trước khi đút vào còn sợ làm nóng cô, đưa lên miệng thổi hồi lâu.
Trong mắt người ngoài, Tần Tang Ảnh là người mẹ kế tốt. Bà chăm sóc Vi Lam rất chu đáo, được mọi người trong viện khen ngợi.
Vi Lam rất cảm động, cô cảm thấy Tần Tang Ảnh không phải là một người phụ nữ xấu, trước đây thành kiến của cô đối với bà quá lớn. Có lẽ tối hôm đó nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thiên Lãng và bà, chỉ là ảo giác của mình ư?
Làm sao Thiên Lãng không yêu cô được?
Trong tích tắc trước khi xe đâm, cô đã nhìn thấy rất rõ.
Khi chiếc xe tải đâm tới, đầu tiên là Thiên Lãng đánh vô lăng sang bên trái, đến khi anh ý thức được rằng như thế sẽ đâm thẳng vào cô, liền vội vàng đánh vô lăng sang bên phải, để khỏi đâm vào cô.
Người nào hiểu biết một chút cũng đều biết, vị trí nguy hiểm nhất là ghế lái phụ, bởi khi xảy ra tai nạn, xuất phát từ bản năng, lái xe sẽ cố gắng tránh mình, để đâm vào người bên cạnh. Nhưng Thiên Lãng không làm như vậy, trong tình huống phẫn nộ và tuyệt vọng như thế, anh vẫn không nỡ lòng để cô bị thương, mà thà hy sinh mình!
Thiên Lãng, anh đã dùng cả tính mạng của mình để yêu cô!
Cả ngày nằm trên giường bệnh, đầu óc Vi Lam thường xuyên ở trong trạng thái hỗn độn, lúc tỉnh lúc ngủ.
Báo cáo giám định tai nạn của cảnh sát giao thông đã có kết quả, đã tìm thấy tài xế của chiếc xe tải, anh ta lái xe sau khi uống rượu, gây tai nạn lại bỏ trốn, gánh trách nhiệm chủ yếu, còn Thiên Lãng lái xe vượt quá tốc độ cho phép, cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Viên cảnh sát giao thông họ Vương đó, nắm chặt tay Vi Lam, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hãy trân trọng sinh mệnh… Và tình yêu của cháu!”
Cô từ từ quay mặt sang, không nói gì, rồi lại ngủ thiếp đi.
Hai lần tỉnh lại, đã là sáng sớm rồi. Tần Tang Ảnh ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Vi Lam, hôm nay cháu được tháo băng rồi”.
Cô được đưa lên phòng phẫu thuật.
Bác sĩ và y tá tháo băng cho cô, băng được gỡ ra từng lớp một. Khi tất cả các lớp băng đều rơi xuống đất, Vi Lam nhìn thấy vết thương trước ngực mình, án ngữ trên làn da trắng trẻo, mềm mại của cô là hình một trái tim.
Bác sĩ phụ trách trị liệu cho cô nói vết thương của cô liền rất nhanh, còn khen ngợi sức sống của cô ngoan cường.
“Tai nạn ô tô thảm khốc như vậy, thế mà vẫn còn sống được, thật sự là kỳ tích!”
Vi Lam cười đau khổ, chỉ có cô mới biết, tính mạng này là do Thiên Lãng cho cô.
Về đến phòng bệnh, cô túm chặt tay Tần Tang Ảnh, nói: “Cô ơi, mau đưa cháu đi thăm Thiên Lãng đi!”
Tần Tang Ảnh đứng ở đó, hồi lâu không nhúc nhích, mặt trở nên biến dạng, không giấu được vẻ đau đớn.
“Cô…” Cô rùng mình, sửng sốt hỏi: “cô, cô làm sao vậy?”
Tần Tang Ảnh đưa hai tay ôm chặt mặt, nước mắt kìm chế một tháng nay, chảy qua kẽ tay rơi xuống đất.
“Thiên Lãng chết rồi…” Bà nghẹn ngào, toàn thân run rẩy, “Nó đã chết cách đây một tháng rồi!”
Trời ơi! Không thể, không thể là sự thật!
Một sợi dây căng nào đó vụt đứt, Vi Lam sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Tần Tang Ảnh nghẹn ngào trong đau đớn: “Cô vẫn giấu cháu, là do sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của cháu, sợ cháu buồn…”
“Không, cháu không tin!” Vi Lam mặt trắng bệch lắc đầu, giọng lạc đi, “cô hãy đưa cháu đi gặp anh ấy! Cháu muốn gặp anh ấy, nhất định anh ấy vẫn còn sống!”
Nói rồi, cô đi ra phía cửa, Tần Tang Ảnh ngăn cô lại, nói: “Cháu không gặp nó được đâu… Xác đã hỏa táng lâu rồi…”
Vi Lam ra sức đẩy bà, dùng hết sức bình sinh, khóc lạc giọng: “Cô nói dối cháu, không phải cô nói anh ấy sẽ không chết đó sao? Cơ thể anh ấy cường tráng như vậy, tại sao lại chết được chứ?”
“Nó ra đi khi đang ngủ say, đi rất thanh thản, đây là điều duy nhất có thể an ủi…”
“Điều ước thứ ba của con là, Thiên Lãng bị ô tô đâm chết, để Tần Tang Ảnh suốt đời phải sống trong đau khổ!”
Thiên Lãng! Thiên Lãng! Em đã hại chết anh.
Vi Lam yếu đuối ngồi phịch xuống đất, nước mắt nhạt nhoà, không thể kìm chế được khóc nức nở, tiếng khóc xé ruột xé gan.
Tại sao? Tại sao người chết không phải là cô, mà là Thiên Lãng?
Nếu mọi thứ có thể trở lại, cô sẵn sàng dùng tính mạng của mình để tráo đổi.
Không biết tại sao, cả căn phòng đột nhiên sụp đổ xuống đầu cô, cô đã mất đi mọi cảm giác.
Sống đến năm 27 tuổi, cuối cùng Vi Lam đã biết thế nào gọi là sống không bằng chết, cái xác không hồn.
Kể từ lúc biết được Thiên Lãng đã chết, cả ngày cô nằm trên giường bệnh, không nói năng gì, sắc mặt nhợt nhạt như tấm ga trải giường trong phòng bệnh.
Tần Tang Ảnh đứng bên giường, vẻ mặt buồn bã nói: “Người chết rồi không thể sống lại được. Vi Lam, cháu phải lấy lại tinh thần đi, cô và ba cháu đều không muốn nhìn thấy cháu trong tình trạng hiện nay đâu”.
Vi Lam mở đôi mắt vô hồn, nhìn lên trần nhà, không nói gì. Đầu tựa vào gối, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy.
“Cháu có khát không? Có cần uống nước không?” Tần Tang Ảnh rót cho cô một cốc nước. Vi Lam không đón lấy, đôi mắt thẫn nhờ nhìn vào mặt Tần Tang Ảnh.
“Thiên Lãng…” Cuối cùng cô đã mở miệng, giọng khản đặc, “anh ấy chôn ở đâu ạ?”
Tần Tang Ảnh nhìn vào đôi mắt cô, nói: “Thiên Lãng không được chôn. Theo lời trăng trối của nó trước lúc lâm chung, cô đã rắc tro cốt của nó xuống sông rồi”.
Thiên Lãng, anh làm như vậy, là để trốn em đúng không? Trước khi chết không muốn gặp em lần cuối, sau khi chết cũng không muốn để em nhìn thấy anh!
Ngay cả cơ hội khấn vái, sám hối trước mộ anh anh cũng không cho em, anh đã thực sự tuyệt vọng vì em rồi đúng không?
Em không oán anh, cũng không trách anh, tất cả đều là những điều em đáng phải chịu.
Vi Lam cảm thấy trái tim cô như bị ai móc mất, cô nhắm mắt lại.
Tần Tang Ảnh đứng trước giường nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, khẽ nói: “Cháu phải sống cho tốt, cô nghĩ đây là điều mà Thiên Lãng hy vọng”.
Vi Lam nhắm mắt lại lắc đầu, nhưng nước mắt lại lăn dài xuống má.
“Ngày mai Thuỵ Dương sẽ đến đón cháu ra viện, cô không nói với cháu chuyện của Thiên Lãng, cháu cũng đừng nói với nó. Nó còn nhỏ, biết anh trai mình không còn nữa, nó sẽ không chịu nổi”.
Tần Tang Ảnh vỗ mu bàn tay của cô như an ủi, ra khỏi phòng bệnh, cánh cửa lạnh lẽo nhẹ nhàng khép lại.
Thiên Lãng chết rồi, mặc dù Tần Tang Ảnh đau đớn vì mất con, nhưng lại không tuyệt vọng, bởi bà vẫn còn có Thuỵ Dương.
Còn trong sinh mệnh của cô, Thiên Lãng lại là người duy nhất, không thể thay thế.
Thiên Lãng, Thiên Lãng!
Cô gào thét như điên cuồng trong lòng, nước mắt trào ra, lăn dài xuống má.