Lẽ nào, điều ước năm 12 tuổi đã trở thành sự thật rồi hay sao?
Vậy thì, điều ước thứ ba của cô cũng sẽ trở thành hiện thực ư?
Không, điều tốt sẽ thành hiện thực, điều xấu không thành hiện thực, điều tốt sẽ thành hiện thực, điều xấu không thành hiện thực… Thiên Lãng yêu cô, rốt cục là tốt hay xấu?
Vi Lam không dám nghĩ tiếp nữa, cô ép mình phải nhắm mắt và đi vào giấc ngủ.
Trời đã sáng rồi.
Ánh nắng tỏa đầy trên kính cửa sổ.
Lại là một ngày nắng. Nhưng Vi Lam lại cảm thấy đầu nặng trịch, tứ chi uể oải.
Đêm qua không đóng cửa sổ, gió thổi vào cả đêm, cô ý thức được rằng mình đã bị ốm.
Gắng gượng đi làm, không hề có tinh thần.
Điện thoại đổ chuông. Của Hứa Thiếu Hàm gọi đến.
“Vi Lam, tối đi đâu ăn hả em?”
“Đâu cũng được…” Chưa nói dứt lời, cô liền hắt xì hơi hai cái, giọng khản đặc.
“Em sao vậy?” Hứa Thiếu Hàm hỏi với vẻ lo lắng.
“Không sao cả, hình như là cảm anh ạ”.
Nửa tiếng sau, Hứa Thiếu Hàm xuất hiện trong phòng làm việc của cô, trong tay cầm rất nhiều thuốc kháng sinh, thuốc cảm.
“Êu ơi, đúng là có bạn trai làm bác sĩ có khác, vừa dịu dàng lại vừa quan tâm”. Linh ghen tị đỏ cả mắt, “Vi Lam, làm sao bây giờ? Tớ hối hận rồi!”
“Em hối hận cũng chẳng làm được gì, kiếp này anh chỉ yêu một mình Vi Lam mà thôi”. Hứa Thiếu Hàm nói, ánh mắt nhìn Vi Lam một cách da diết.
Nhưng cô lại cúi đầu không nhìn anh. Vì muốn giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng.
Tối hôm qua, lúc Hứa Thiếu Hàm nói yêu cô, trong lòng Vi Lam vui mừng biết bao! Hoàn toàn không giống với vẻ chua xót và lạnh lùng như khi đối mặt với Thiên Lãng.
Ôi, Thiên Lãng, Thiên Lãng.
Có lẽ đã từng bị thương một lần, Vi Lam không còn bầu nhiệt huyết và dũng khí bất chấp tất cả như trước nữa.
Mặc dù là bạn gái của Hứa Thiếu Hàm, nhưng cô và anh vẫn giữ một khoảng cách rất xa, cùng lắm là cầm tay, ăn cơm.
Đêm hôm đó Hứa Thiếu Hàm phải trực. Đến khi nghỉ đã là 6 giờ sáng rồi.
Anh chạy đến chỗ ở của Vi Lam, bấm chuông.
Vi Lam rụi đôi mắt còn đang mơ màng ra mở cửa, Hứa Thiếu Hàm đã mua đồ ăn sáng và đem đến cho cô.
“Anh biết em thích ngủ nướng, thường xuyên bỏ bữa sáng, lâu ngày không tốt cho sức khoẻ”.
Trong lòng không phải không cảm động, nhưng tự nhiên lại nhớ đến Thiên Lãng.
Hơn một tháng rồi không gặp anh. Không biết hiện giờ anh sống có ổn không.
Kể từ tối hôm đó, Thiên Lãng không liên lạc với cô nữa. Hoặc giả, cô gái tên là “Mạt Mạt” đó đã trở thành bạn gái đích thực của anh.
Con gái cán bộ cấp cao, rực rỡ như hoa hồng, ánh mắt nhìn anh lại đầy vẻ ngưỡng mộ, thế gian có người đàn ông nào không động lòng? Đặc biệt là trong lúc thất tình.
Thất tình? Có thật là anh thất tình hay không?
Những anh chàng như Thiên Lãng, tình yêu trong mắt anh là hoa. Hoa nở không quá đỗi vui mừng, hoa tàn cũng không quá đỗi đau buồn.
Còn trong mắt cô, lại có một thứ có thể ngấm sâu vào lòng, giống như máu, khắc cốt ghi tâm.
Vi Lam cầm túi bột ớt trên bàn đổ vào bát. Ớt cay chảy cả nước mắt.
Hứa Thiếu Hàm nói: “Em thật là cô gái trời không sợ đất không sợ, bánh nhân thịt cay thế này mà vẫn nuốt được”.
Vi Lam vừa lau nước mắt, vừa cười nói: “Không biết làm thế nào cả, em ăn cay quen rồi”.
“Em à, người em yếu lắm, dạ dày lại không ổn, không nên ăn quá cay đâu, nên ăn những đồ ăn có vị nhạt, có chất ấy”.
“Thật không hổ là bác sĩ”. Cô vẫn cười, “ba câu không rời xa nghề”.
Vi Lam rất ít khi cười, nhưng lúc cười, khoé mép nhếch lên, đuôi mắt cong cong, cặp lông mi dài rung rung, giống như một đứa trẻ ngây thơ, khiến người ta phải yêu thương.
Hứa Thiếu Hàm hơi sững người, ngồi xuống bên cạnh cô, nâng cằm cô lên.
“Vi Lam, từ sau hãy để anh được chăm sóc em, em nhé?”
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, trong mắt dần dần hiện lên vẻ dịu dàng.
“Anh đang cầu hôn với em ư?”
“Đúng vậy”, Hứa Thiếu Hàm nói một cách trịnh trọng, “chủ nhật này anh muốn đưa em về nhà, giới thiệu cho ba mẹ anh. Họ muốn gặp em từ lâu rồi”.
Vi Lam cười, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Hứa Thiếu Hàm tưởng rằng cô đã đồng ý, không giấu nổi vẻ vui mừng, cúi đầu hôn lên má cô một cái.
Vi Lam như người bị giật mình, liền tránh mặt ra một chút.
Mặc dù khoảng cách cô tránh không nhiều, nhưng Hứa Thiếu Hàm vẫn cảm nhận được. Có gì đó bất thường, nhưng không là ở đâu.
Anh nhắm mắt lại một cách thận trọng, im lặng một lát, mới khẽ khàng nói: “Vi Lam, em đồng ý không?”
Một cảm giác áy náy lan toả trong lòng Vi Lam. Cô trở về với thực tại, mỉm cười: “vâng, cô con dâu xấu xí sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng thôi”.
Cô yêu Hứa Thiếu Hàm thật không?
Nếu yêu, cô phải giống như các cô gái đang yêu khác, khát khao được anh ôm, khát khao được anh hôn, khát khao được anh chạm vào da vào thịt, tại sao cô lại chống đối sự tiếp xúc của anh như vậy?
Là do “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” ư? Hai là do, người cô thực sự khát khao trong tâm hồn sâu thẳm của cô không phải là anh?
Câu hỏi này không khiến Vi Lam phải lúng túng quá lâu. Cô nghĩ, thế gian này có bao nhiêu cuộc hôn nhân có liên quan với tình yêu?
Mình đã từng nếm mùi “yêu” một lần, lần này, cô chỉ cần “được yêu”.
Hôm đến nhà Hứa Thiếu Hàm, Vi Lam ăn mặc rất chỉn chu, cô mặc một chiếc váy màu hồng, còn trang điểm nhẹ, đẹp mà không diêm dúa, trong trắng đáng yêu.
Hứa Thiếu Hàm nhìn cô, không giấu được vẻ vui mừng, hóa ra, cô cũng có thể có được vẻ đẹp theo cách này.
Đến nhà anh ở trong khuôn viên của một viện nghiên cứu, Hứa Thiếu Hàm giơ tay gõ cửa, Vi Lam vừa hồi hộp vừa có phần hưng phấn.
Một hồi lâu không có động tĩnh gì. Anh lấy chìa khoá ra, mở cửa bước vào, nói: “Lạ thật! Đã hẹn là ở nhà đợi chúng mình, tại sao nhà lại không có ai nhỉ?”
Vi Lam lập tức như người được trút gánh nặng. Hứa Thiếu Hàm mời cô tham quan trong nhà, căn hộ có bốn phòng ngủ hai phòng khách sạch sẽ, gọn gàng, bài trí rất đẹp, và còn có mùi thơm của sách vở.
Không phải là “nhà” mà cô từng mơ ước đó sao? Mặc dù không quá giàu có, nhưng yên bình, ấm cúng, khiến người ta cảm nhận được sự an toàn.
Vi Lam phát hiện ra một đĩa hát cổ trong nhà anh, lật đĩa ra xem, chọn một đĩa có các bản nhạc violon. Lúc nhạc vang lên, Hứa Thiếu Hàm đang pha cho cô một cốc cà phê, mùi thơm của cà phê tỏa khắp phòng.
Cô nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên nhìn ảnh chụp của cả nhà anh. Cha Hứa Thiếu Hàm thanh tú nho nhã, mẹ xinh đẹp sang trọng. Thảo nào Hứa Thiếu Hàm điềm đạm, tuấn tú như vậy, hóa ra là kết hợp những nét đẹp của cả cha và mẹ.
Ngay lập tức, Vi Lam nhìn thấy trong ảnh còn có một chàng trai khác, gầy dong dỏng, cũng đeo một cặp kính, nét mặt như đã từng gặp.
“Sao vậy? Vi Lam?” Thấy cô nhìn chăm chú vào bức ảnh đó, Hứa Thiếu Hàm cảm thấy hơi lạ.
Cô ngần ngừ hỏi: “Người… người bên cạnh anh là ai vậy?”
“Đó là em trai anh. Học nhạc ở Anh, lần này về nước để gặp chị dâu tương lai”.
Vừa nói dứt lời, ngoài cửa có tiếng mở khoá.
“Chắc chắn là mọi người về rồi!” Hứa Thiếu Hàm đứng dậy ra mở cửa.
Vi Lam không kịp nghĩ gì nhiều, vuốt lại tóc, nín thở ngồi trên ghế sofa.
Cửa đã mở ra, một người phụ nữ trung niên sang trọng tay ôm một bó hoa lớn trong lòng, trên tay còn đeo hai túi lớn đựng đồ, trên đầu có buộc một chiếc khăn mang phong cách châu Âu.
“Mau, Tịnh Viễn, giúp mẹ mang hoa vào phòng khách lớn!”
Một chàng trai trẻ cao gầy đón lấy bó hoa từ tay bà, bước thẳng vào trong.
Tịnh Viễn… Hứa Tịnh Viễn?
Một cảm giác lạnh chợt dâng lên trong lòng Vi Lam, lúc ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt của người đó.
“Hạ Vi Lam?” Cậu ta trợn tròn mắt, bó hoa liền rơi ra khỏi tay, “sao cậu lại ở đây?”
“Hóa ra hai người quen nha à?” Hứa Thiếu Hàm đứng bên hỏi.
Vi Lam sững người, không thể nghĩ được gì hơn.
Không ngờ họ lại là anh em? Thực ra, đáng lẽ phải nghĩ đến điều này từ lâu. Cô luôn có cảm giác rằng trông Hứa Thiếu Hàm rất quen, chính là do anh rất giống Hứa Tịnh Viễn.
Hứa Tịnh Viễn nghiến răng bước lên trước một bước, mặt đỏ bừng: “Khi tốt nghiệp không phải cậu và Sở Hàm đã ở với nhau đó sao? Tôi tưởng các cậu đã kết hôn từ lâu rồi, tại sao bây giờ lại … với anh tôi…”
Lập tức sắc mặt Vi Lam trở nên trắng bệch, chỉ còn lại hai con mắt đen láy, nhảy nhót những thứ kỳ dị.
Hóa ra, tất cả đều không tránh được. Những cái gì cần đến sẽ vẫn phải đến.
“Tịnh Viễn, em đang nói linh tinh gì vậy?”
Hứa Thiếu Hàm nhìn Hứa Tịnh Viễn, rồi lại quay sang nhìn Vi Lam, cảm thấy vô cùng bối rối.
“Em không nói linh tinh?” Hứa Tịnh Viễn cố gắng giữ bình tĩnh, “không tin, anh có thể hỏi cô ấy…”
Vi Lam không nói gì. Cô quay đầu một cách yếu ớt, bó hoa dưới nền nhà, tú cầu, hoa hồng, hoa baby trắng, cúc trắng, được chọn lựa và phối màu rất cẩn thận, nhưng lại bị Hứa Tịnh Viễn giẫm lên, xơ xác dưới đất.