Hóa ra, Hứa Thiếu Hàm cũng là người đi học nước ngoài về.

Anh là bác sĩ chủ nhiệm khoa trẻ nhất, có gia thế và tương lai, năm ngoái mới du học ở Mỹ về. Chính vì nguyên nhân này mà để lỡ chuyện trăm năm của mình.

Anh không dành quá nhiều thời gian và công sức cho chuyện tình cảm, nhờ người khác làm mối là sự lựa chọn tốt nhất. Lúc đầu cũng không ôm nhiều hi vọng lắm, không ngờ lại gặp Hạ Vi Lam.

Cô không đẹp lắm, nhưng lại rất điềm đạm. Ngay từ lúc đầu vừa mới gặp cô, trái tim anh đã rung động, vì tố chất chết người của cô.

Chỉ tiếc rằng, cô không phải là người mà người ta làm mối cho anh, chỉ đi cùng người ta mà thôi. Từ trước đến nay anh rất lý trí, không quá căn cơ trong chuyện tình cảm. Lúc đầu tưởng rằng, sau bữa cơm đó, cô chỉ là người có duyên gặp gỡ một lần, không ngờ tại hành lang của bệnh viện, lần thứ hai gặp cô.

Buổi trưa không có bệnh nhân, phòng thay băng chỉ có hai người. Khi Vi Lam vén tay áo lên, anh có phần không tin. Cô gái trước mặt, sở hữu một cánh tay gầy guộc như vậy, giống như trẻ con.

Nhưng da cô rất trắng, không những trắng mà còn mịn màng, có một cảm giác lành lạnh, giống như sờ vào một viên ngọc trắng ngần.

Trước đây, vì công việc, Hứa Thiếu Hàm cũng đã từng chạm vào tay của con gái, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mờ ám như lần này.

Anh nhìn trộm Vi Lam, khuôn mặt dài, các nét thanh tú, đôi mắt đen gần như có phần xanh, ánh mắt trầm lắng như hồ nước dưới ánh trăng.

Khi bóng cô đã xa, trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, trái tim anh bắt đầu lắng xuống lắng xuống.

Rất vô tình, nhìn thấy chiếc điện thoại di động Vi Lam để quên trên bàn, anh vô cùng mừng. Chiếc điện thoại màu đỏ xinh xắn, trên màn hình có dòng chữ: “Hạ Vi Lam, không có người nào yêu nữa, vẫn có thể yêu mình”.

Hứa Thiếu Hàm nhớ đến nét buồn trong đôi mắt cô, có một vẻ từng trải, chính vì thế càng lạnh lùng hơn.

Cô treo lòng tự trọng của mình lên cao, viết: “người lạ đừng đến gần!”

Lúc này đây, trái tim anh thực sự trầm luân.

Tối hôm đó Hứa Thiếu Hàm bèn tìm đến chỗ chị họ, tìm hiểu tình hình của Vi Lam.

Chị họ sững người: “Hạ Vi Lam? Em nhớ nhầm à, cô ấy tên là Tạ Xảo Linh”.

“Không, là Hạ Vi Lam cơ”. Anh nói một cách quả quyết, “nghe nói cô ấy cũng là nhân viên của phòng cho vay tín dụng của các chị”.

Người chị họ chợt hiểu ra vấn đề, vỗ tay cười lớn: “duyên số, cái này gọi là duyên số”.

Hứa Thiếu Hàm thắc mắc: “duyên số gì cơ?”

“Lúc đầu, chị thấy em và Hạ Vi Lam khá đẹp đôi, muốn giới thiệu cô bé cho em, nhưng cô bé nói không muốn dính vào chuyện yêu đương, Tạ Xảo Linh lại sốt sắng trong chuyện này, thế nên chị mới… Kết quả, bọn em vẫn gặp được nhau! Đây không phải là duyên số thì là cái gì?”

Lần đầu tiên trong đời, Hứa Thiếu Hàm tin rằng thên thế gian có cái gọi là “duyên số” thật.

“Chị à, tối mai, chị có thể hẹn cô ấy giúp em được không?”

“Gì mà vội vậy?” Chị họ châm chọc, “xem ra, em yêu cô bé thật rồi!”

Yêu? Một tình cảm đẹp biết bao! Từ trước tơi nay anh vẫn tưởng rằng tình yêu là cái gì đó rất xa vời, không nghĩ rằng một ngày nào đó cũng rơi xuống đầu mình.

Hôm sau đến phòng làm việc, tranh thủ lúc Linh không có ở đó, chị họ liền kể cho Vi Lam nghe tâm sự của Hứa Thiếu Hàm.

“Hứa Thiếu Hàm được coi là người đàn ông tuyệt vời cuối cùng của thế kỷ. Cậu ấy xuất thân từ một gia đình trí thức, cha mẹ đều là giáo sư đại học, một là không có thói xấu nào, hai là không có cô nào vương vấn, đã từng du học ở Mỹ, biết bốn thứ tiếng…”.

Nghe đối phương hào hứng tường thuật, trái tim Vi Lam lại dần dần lạnh giá.

Cô mơ màng nhớ về mối tình của hai năm về trước, Sở Hàm, cũng là chàng trai tuyệt vời như vậy, cô đã yêu anh hết mình, khát khao có được tương lai với anh, kết quả chỉ mang lại vết thương lòng.

Giống như Tần Thiên Lãng đã từng nói, cô không trong sáng như vẻ bề ngoài. Không những trái tim cô, mà cả cơ thể cô cũng… làm sao cô có thể xứng với anh – một người gần như hoàn mỹ?

“Chị Trương, không phải chị đã giới thiệu em họ của chị cho Linh đó sau? Đáng lẽ người mà anh ấy hẹn phải là Linh chứ”.

“Nhưng cậu ấy nói rằng, cậu ấy lại thích em”.

“Em xin lỗi, em không muốn cướp tình yêu của người khác”. Vi Lam cười với chị bạn với vẻ biết lỗi, “chị hãy nói với cậu em họ của chị rằng, đừng bắt cá hai tay”.

Ai ngờ, chính câu nói này đã khiến Hứa Thiếu Hàm nổi cáu.

Sau khi nhận được điện thoại của chị họ, anh liền đến thẳng phòng cho vay tín dụng của ngân hàng, trước mặt Vi Lam, hỏi Linh: “Xin hỏi cô Tạ, sau lần gặp gỡ trước, tôi có hẹn gì với cô không?”

Linh đần người ra, chỉ biết lắc đầu.

“Tôi có nói rằng tôi thích cô hay không?”

Linh vẫn lắc đầu.

“Thế thì đúng rồi”. Hứa Thiếu Hàm quay sang Vi Lam, nhìn cô mỉm cười, “Vi Lam, anh có thể mời em ăn tối được không?”

Lập tức, cả phòng làm việc đều im lặng như tờ, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào Vi Lam.

Cô ngồi ở đó, mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt đó lại trầm lắng, dường như có hàng triệu điều muốn nói.

“Vi Lam, chúc mừng cậu đã câu được rùa vàng!”

Câu nói khoa trương của Linh đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.

“Linh…” Vi Lam mở miệng một cách khó khăn. Linh rất thoải mái khua tay: “Đừng nhiều lời nữa! Tớ thật lòng chúc mừng cậu. Nếu cậu không tìm được người yêu thì sẽ biến thành ni cô mất!”

Cô bước đến bên Hứa Thiếu Hàm, vỗ mạnh vào vai anh, nói: “Anh phải đối xử tốt với Vi Lam đấy. Nếu sau này làm cô ấy bị tổn thương thì em sẽ không tha cho anh đâu!”

“Anh cam đoan, chắc chắn sẽ không làm cô ấy bị tổn thương”. Hứa Thiếu Hàm nói, giống như một đứa trẻ biết nghe lời, nhếch mép cười, lộ ra những chiếc răng nhỏ.

Những việc còn lại, giống như bao câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp khác phát triển vô cùng thuận lợi.

Trước mắt bá quan văn võ Hứa Thiếu Hàm hẹn hò với Vi Lam, cô không thể từ chối.

Lịch sự là một lý do. Điều quan trọng hơn là, khi anh gọi cô là “Vi Lam”, tình yêu đã im lặng từ lâu trong cô đột nhiên bị đánh thức.

Cô thích nghe giọng anh, cũng thích nụ cười ấm áp của anh.

“Vi Lam, anh muốn mời em ăn cơm tối dưới ánh nến”. Lúc bước vào nhà hàng, Hứa Thiếu Hàm ôm eo cô rất tự nhiên, mỉm cười với vẻ tự tin.

Lại là nụ cười đáng ghét này! Hai má Vi Lam đỏ bừng, không hề chú ý đến cánh tay đang ôm ngang eo cô của anh.

Có phải bữa ăn tối dưới ánh nến rất lãng mạn hay không? Cô chưa bao giờ nghĩ đến, luôn có cảm giác rằng đó là chuyện rất xa vời đối với mình.

Hứa Thiếu Hàm ngồi đối diện với cô, hay tay đan vào nhau, chống vào cằm.

Anh chăm chú nhìn cô, cặp kính mắt lấp lánh ánh nến. Ánh mắt dịu dàng, giống như tiếng đàn violon trầm bổng vương vấn trên trái tim cô.

Hứa Thiếu Hàm cười nói: “Không ngờ hôm đó lại được gặp em ở bệnh viện, có lẽ đây là duyên số”.

Vi Lam mỉm cười theo Hứa Thiếu Hàm.

Ánh mắt cô bắt đầu mơ màng.

Hóa ra, đây chính là hương vị của tình yêu.

Lúc về, trời đã nổi gió.

Đã sang giữa thu rồi. Vi Lam bẻ cổ áo len lên, mái tóc dài bay nhẹ trong gió.

Hứa Thiếu Hàm đưa cô về nhà, cởi chiếc áo gió khoác lên người cho cô.

Chiếc áo gió màu trắng đó, rất mềm, bên trong vẫn còn phảng phất mùi thơm trên người Hứa Thiếu Hàm, sạch sẽ, ngửi rất thích.

Không hiểu tại sao, Vi Lam lại thấy ngất ngây với cái mùi này, dễ chịu hơn nhiều so với mùi thuốc lá và mùi mồ hôi trên người Thiên Lãng.

Về đến nhà, cô phát hiện ra cúc áo thứ ba của chiếc áo gió không thấy đâu.

Vi Lam tìm chiếc cúc sơ cua trong áo, lấy kim chỉ ra đính vào.

Đàn ông rất ít khi mặc áo trắng, người mặc được đẹp lại càng ít hơn.

Vi Lam hỏi mình, tự nhiên thấy thích Hứa Thiếu Hàm, có phải là do anh luôn mặc chiếc áo trắng hay không?”

Cổ áo anh lúc nào cũng trắng, comle rất thẳng, giày không dính chút bụi nào.

Bác sĩ đều thích sạch sẽ, chỉ có điều, không biết trong chuyện tình cảm anh có trong sáng hay không?

Mặc dù là bác sĩ, Hứa Thiếu Hàm không phải là người khô khan, ngờ nghệch, mà là người ôn hòa, khoan dung như anh hàng xóm.

Anh dắt tay cô, đi qua đường giữa dòng người đông đúc. Anh mặc những bộ comle hàng hiệu, cùng cô đi vào chơ đêm ồn ào, ăn thịt dê xiên nướng nóng hổi. Anh cùng cô vào rạp chiếu phim, cười chảy nước mắt vì một vở hài kịch ngông cuồng.

Có một lần, cô kéo anh đến quán bar Thiên đường của chim lửa.

Bên trong nam thanh nữ tú, ăn mặc diêm dúa, say sưa ngất ngây trong hơi men tình tứ, rất không hợp với một người điềm đạm nho nhã, thư sinh như Hứa Thiếu Hàm.

Vi Lam cố tình làm như vậy, cô muốn thử xem bụng dạ và sức chịu đựng của anh.

“Hứa Thiếu Hàm”, cô lắc cốc cà phê, ánh mắt u buồn nhìn chăm chú vào thứ nước màu đỏ đó đang nghiêng ngả, “thực ra em không phải là thục nữ gì đâu, em đã từng thường xuyên ra vào các quán bar, sàn nhảy, em uống rượu rất tốt, tính khí rất tệ…”

“Dường như anh chưa bao giờ nói, anh yêu em, đúng không?” Hứa Thiếu Hàm ngắt lời cô, ánh mắt nhìn cô rất bỏng cháy, còn có chút gì đó căng thẳng.

“Ơ, o…” Vi Lam cảm thấy cổ họng khô khốc, bê cốc rượu lên uống một ngụm.

“Anh yêu em, Vi Lam”. Giọng anh càng căng thẳng hơn, sợ sệt, yếu ớt như một chiếc bình sứ mỏng.

Cô cảm thấy tim mình đau nhói. Cô biết, đây là nỗi đau ngọt ngào.

Ra khỏi quán bar, Vi Lam nhìn thấy Thiên Lãng.

Theo trực giác cô muốn trốn đi, chen vào dòng người một cách sợ hãi, thầm cầu nguyện đừng để anh phát hiện.

Thế nhưng, đã không còn kịp nữa.

Thiên Lãng bước về phía họ, ánh mắt cười cười, trong tích tắc nhìn thấy cô, ánh mắt đó trở nên lạnh giá như băng.

“Đúng lúc quá, em cũng ở đây à?”

Vi Lam miễn cưỡng chào hỏi, nụ cười trên môi cũng miễn cưỡng và luống cuống. Đồng thời cô còn phát hiện ra rằng, bên cạnh anh cũng có một cô gái trẻ, khoảng 20 tuổi, dáng người dong dỏng cao, váy hai dây màu đen, mái tóc dài duyên dáng, đôi môi màu đỏ tía rất đậm.

“Đây là…?” Hứa Thiếu Hàm nhìn Thiên Lãng với vẻ nghi hoặc, sắc mặt đối phương rất tệ, ánh mắt như muốn giết người.

“À, đây là anh của em”.

“Vậy hả?” Cô gái đó nhếch mép lên, lộ ra vẻ cao ngạo khiêu khích, “anh Thiên Lãng, tại sao hai người chẳng giống nhau nét nào cả?”

Vẻ mặt rất không coi ai ra gì, giọng có chút gì châm biếm, lại là một cô gái xinh đẹp ngông cuồng, được chiều quá nên sinh hư.

Hơn nữa, cô gọi anh là “anh Thiên Lãng!”

Cắn chặt môi, không đợi Thiên Lãng nói gì, Vi Lam kéo Hứa Thiếu Hàm đi.

Cô cảm nhận được bàn tay run rẩy của anh lạnh ngắt và rất ướt, nhưng trong một đêm như thế này, trong lòng cô lại bắt đầu cảm thấy ấm áp. Có lẽ, chỉ khi có người đàn ông này ở bên cạnh, mới có thể dựa vào.

Ra đến ngoài, Hứa Thiếu Hàm nói với cô: “Vi Lam, anh muốn hỏi em một câu, em có yêu anh không?”

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng với đuôi dài của anh, mọi vết thương và ký ức liền trào lên.

Cô còn có thể yêu được nữa không? Cô còn có thể yêu được nữa không?

Vi Lam bước đến bên cầu bộ hành trên cao rồi dừng lại. Cô không nói gì, nước mắt trào ra.

Cô một mình đứng trên đường khóc, bên cạnh là dòng người đông đúc.

Hứa Thiếu Hàm nhìn cô với vẻ khó hiểu. Nhưng sau một lát, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Lòng bàn tay ẩm ướt của anh khiến cô đã quên hết mọi nỗi đau.