Tách! Tách! Tách!

Âm thanh máy ảnh vang lên liên tục, những ánh đèn flash chớp nháy rồi lại vụt tắt. Ánh sáng cứ khẽ chiếu vào mặt người đứng ở trên cao, đám phóng viên ở dưới liên tục đặt câu hỏi.

" Ngài Hứa! Tôi có câu hỏi muốn đặt cho ngài."

" Thưa ngài Hứa! Mọi thứ đều là thật sao?"

" Ngài Hứa! Chúng tôi muốn nghe thông tin chính xác ạ"

Cả một hồi phòng rộ lên như chợ vỡ, người người liên tục đặt ra câu hỏi nhằm để lấy được những tin tức quý giá khác.

Vị thư kí ở trên vừa giữ trật tự, vừa trấn an mọi người.

" Được rồi! Được rồi. Các vị nhà báo à, mong mọi người hãy giữ im lặng. Chúng ta sẽ có câu trả lời thích đáng cho mọi người ạ"

Lúc này, những cánh phóng viên mới trật tự ngồi xuống. Hứa Lâm Hàn đứng ở trên cao nhìn bọn họ, khuôn mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Nhưng trong ánh mắt đó là sự kiên định không mang theo bất kì sợ hãi nào. Tựa như con thuyền lớn lao ra biển khơi, mặc dù ngoài đó những con sóng vỗ như thể muốn nuốt chửng lấy nó vậy.

Một vị phóng viên đặt ra câu hỏi.

" Thưa ngài Hứa! Chuyện ngài hủy hôn với thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp là thật sao ? Giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì? Tôi nghe nói ngài còn rút cả vốn đầu tư ra khỏi công ty Diệp, xảy ra tranh chấp với thiếu gia nhà họ Diệp có phải không ạ?"

Hứa Lâm Hàn đưa miệng đến gần micro, nhìn đám người ở dưới đang căng tai ra để nghe trả lời của mình. Hắn chắc chắn đáp.

" Chuyện tôi hủy hôn với Diệp Anh là có thật.  Nếu bên nhà họ Diệp tố buộc tôi về chuyện tình cảm, tôi vẫn sẽ thừa nhận mình có sai trong việc này. Nhưng cũng do bọn họ cố tình sống không tốt trước. Lâm Hàn tôi là người có nợ sẽ trả nợ, không bao giờ chịu thiệt cả."

Lời nói của hắn phát ra chắc như đinh đóng cột, đám người phóng viên cũng đại khái hiểu Diệp gia và Hứa gia trở mặt, từ tình trở thành thù địch với nhau.

" Xin hỏi chuyện tình của ngài và cô Diệp là do nhàm chán hay là do có người thứ ba chen chân vào?"

Hứa Lâm Hàn đưa tay lên vuốt mặt dây chuyên hình con gấu nhỏ, thẳng thừng đáp.

" Là do tôi thích người khác trước. Nhưng mà người này không có tội, tội là ở tôi."

Tin tức mấu chốt được nắm bắt, đám phóng viên điên cuồng ghi chép. Có người càng hỏi càng hăng hái hơn.

" Năm xưa cha của ngài là ông Hứa Lâm Phong đã cùng tình nhân đồng tính của mình tự sát. Xin cho hỏi chuyện này có thật không ạ ? Và ngài có phải là người đồng tính không ? Đối tượng của ngài là người đồng tính sao?"

Ánh mắt Hứa Lâm Phong rũ xuống, nhắc đến cha mình hắn lại cảm thấy tội lỗi. Bao năm tháng qua hắn hận cha mình mà không thấu hiểu cho ông. Lần này, hắn lại muốn đứng về phía cha hắn nên hắn càng thêm kiên định nói.

" Trước tiên là về chuyện cha tôi. Chuyện quá khứ của người lớn vốn dĩ bọn họ đã mang theo đi từ rất lâu rồi. Những người hiểu rõ câu chuyện cũng không còn nhiều. Chỉ mong mọi người hiểu rằng cha với mẹ tôi vốn dĩ là kết hôn theo thỏa thuận của hai bên. Nhưng cha đối với tôi và mẹ rất tốt, chưa bao giờ có hành động gì cả. Còn chú Dĩ Anh, tức là người tình của cha tôi cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Bọn họ dằn vặt nhau đủ rồi, trong chuyện cũ ai cũng có nổi khổ riêng. Hy vọng mọi người đừng thêu dệt câu chuyện khiến ai trong quá khứ cũng biến thành người xấu cả. Chuyện của những năm tháng cũ hãy để thời gian vùi lấp nó đi"

Hắn nhìn mọi người, ánh mắt dõi theo từng động thái của họ. Máy quay hướng về hắn, những người theo dõi qua tivi có lẽ cũng nghe rõ được những gì hắn đã nói.

Hứa Lâm Hàn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục trả lời.

" Tôi thừa nhận trước kia thích Diệp Anh là thật, không hề vì lợi ích riêng. Nhưng sau dần tôi nhận ra giới tính thật của mình. Và đúng như mọi người hỏi, người yêu hiện tại của tôi là người đồng tính."

Cả hội trường bắt đầu nhốn nháo vì chuyện này, người theo dõi qua tivi cũng không thể kìm lòng được mà bất ngờ.

Lại có một phóng viên hỏi.

" Xin hỏi vị kia là ai, gia thế như thế nào ạ ? Hai người có dự tính gì không ?"

Hứa Lâm Hàn lặng thinh không nói gì, hắn nhìn sang cánh cửa hội trường của mình. Dì Linh một tay dỗ dành Tiểu Nguyên đang đeo khẩu trang đứng sau cánh cửa, miệng nhẹ nhàng khuyên bảo.

" Một lát nữa nếu có bước vào trong phải ngoan ngoãn nhé Tiểu Nguyên. Lâm Hàn muốn bảo vệ con, con đừng sợ hãi nhé."

" Dạ vâng ạ, Nguyên Nguyên biết rồi"

Hứa Lâm Hàn nhìn cánh cửa, cũng không có ý định để cậu vào. Chỉ sợ vào lúc này sẽ khiến cậu bị dọa sợ. Hắn đáp.

" Cậu ấy là một người bị thiểu năng, tinh thần không ổn định lại rất ngốc. Ban đầu cậu ấy là người lang thang, tôi mang cậu ấy về cưu mang rồi lâu dần nảy sinh tình cảm. Qua sự việc lần này, ai muốn chỉ trích tôi thì cứ chỉ trích. Muốn mắng chửi gì tôi cũng được, chỉ xin mọi người đừng hướng mũi dao về em ấy. Người ngốc không có tội, tôi chỉ cầu xin mọi người hãy để em ấy yên thôi "

Hứa Lâm Hàn lần đầu ở trước giới truyền thông cầu xin mọi người. Cầu xin bọn họ đứng chạm vào Tiểu Nguyên, cầu xin bọn họ đừng làm hại em ấy.

Thời gian trước cậu chịu khổ nhiều rồi, lần này hắn không muốn cậu phải bị kéo vào những vòng xoáy thương trường của hắn

Hứa Lâm Hàn nói xong cũng không còn nhận thêm câu trả lời nào cả, hắn cúi chào mọi người rồi rời đi. Những chuyện còn lại sẽ do thư kí của hắn giải quyết.

Hứa Lâm Hàn đi ra khỏi hội phòng. Một nhóc con được trang bị kín không để lộ mặt xuất hiện dần trong mắt hắn. Hứa Lâm Hàn mặt kệ những máy ảnh đang chĩa mũi về phía bọn họ, hắn nhẹ đi đến nắm tay Tiểu Nguyên rồi nói.

" Về thôi, đến giờ em cần phải ăn cơm rồi"

Tiểu Nguyên phát ra tiếng cười hì hì, ngoan ngoãn theo họ Hứa rời đi. Cuộc sống sau này của họ dần dần bắt đầu.