*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

48. Loạn yêu trên sông và giao 24

48

Cha Tiêu cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ thật là giảo hoạt, lời trong lời ngoài đều chôn cạm bẫy. Hứa Bạch Thuật lưng thẳng, ánh mắt cũng đúng mực, trong mắt rõ ràng viết: Có bản lĩnh thì bác gọi Tiêu Đại Hải qua đây đi ạ.

Mới đầu y cũng từng nghĩ Tiêu Đại Hải lâu vậy rồi mà vẫn không xuất hiện có phải vì cha Tiêu cố ý hay không, được thôi, đích thực là do ông cố ý.

Ông thấy người thanh niên này rất có đầu óc, cũng không vòng vo: “Ta nghĩ, hẳn cháu đã biết thân phận nhà chúng ta rồi.”

Hứa Bạch Thuật thu liễm ánh mắt, không để người khác nhìn thấy tâm tình hiện tại của mình: “Vâng, cháu biết ạ.”

“Rất ít người bình thường nguyện ý cùng một chỗ với yêu quái, tại sao lại vậy? Bởi vì con người dễ dàng có mới nới cũ, cũng vì tuổi thọ không tương đồng.” Cha Tiêu nói, “Dù cho mấy chục năm sau cháu vẫn không thay lòng, nhưng cháu sẽ già đi, sẽ chết, cháu cảm thấy mình có nguyện ý cùng Đại Hải đối mặt với điều đó không?”

Hứa Bạch Thuật gật gật đầu: “Cho nên quan điểm của bác là, bởi vì con người sẽ già, sẽ chết, nên không có tư cách yêu đương với yêu quái sao?”

Cha Tiêu thấy y muốn cùng mình đàm phán, hứng thú tăng lên: “Cháu xuyên tạc ý của ta rồi, có tư cách hay không, phải xem bản thân mình.”

Hứa Bạch Thuật ở phương diện không nói lại được cha Tiêu, bởi vì y không tự tin, cũng không nắm chắc.

Nói thật, y chỉ có hảo cảm với Tiêu Đại Hải, cao hơn thích một chút, người bình thường còn chưa dám nói đến việc kết hôn, huống chi ý của lão yêu là y phải trao cả cuộc đời mình cho Tiêu Đại Hải.

“Cháu không cho rằng hiện tại bác tới nói với cháu những điều này là ý kiến hay đâu ạ.” Hứa Bạch Thuật nói, “Đầu tiên, cháu và Tiêu Đại Hải vẫn chưa bên nhau, coi như đã cùng một chỗ, cũng là chuyện giữa cháu và anh ta, người khác không có tư cách xen vào.”

Cha Tiêu coi là chuyện đương nhiên nói: “Ta vì thằng bé mà suy nghĩ, một lúc nào đó nhỡ cháu có biến cố gì, vô duyên vô cớ lại khiến nó thương tâm, còn không bằng bóp chết từ trong trứng nước.”

Tức giận hai ngày nay của Hứa Bạch Thuật rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết: “Dù có biến cố gì, anh ta đau lòng là do anh ta tự chọn, một chút tổn thương tình cảm mà con trai bác cũng không chịu nổi, bác còn dám để anh ta kế thừa gia nghiệp của mình sao?”

Cha Tiêu: “…”

“Nếu như bác tới đây chỉ để nói với cháu những câu vô nghĩa đó, thì đã nhọc lòng bác rồi.” Hứa Bạch Thuật cúi chào một cái, lễ tiết đúng chỗ. “Nếu bác giải trừ đoạn duyên phận này, ” Hứa Bạch Thuật lắc tay, chìa ra sợi tơ hồng mà chính mình cũng không nhìn thấy. “Xin hãy để Tiêu Đại Hải tự đến, dây là anh ta nhờ người tới thắt, anh ta phải cho cháu một câu trả lời.”

Đáy lòng cha Tiêu thầm giật mình, lúc Hứa Bạch Thuật quay người muốn rời liền gọi y lại.

“Còn chuyện gì nữa không ạ?” Lúc Hứa Bạch Thuật không cười, khí chất khác hoàn toàn so với lúc thường.

“Ta nghe nói cháu muốn gây dựng sự nghiệp sau khi ra trường?” Tiêu cha nói, “Trước khi tốt nghiệp, có muốn qua công ty của ta thực tập không?”

Hứa Bạch Thuật: “…”

Gì vậy nè, hoá ra mấy vấn đề trước đó đều là phỏng vấn sao?

Cùng lúc đó, Tiêu Đại Hải ở nhà mình điên cuồng lăn lộn: “Không được không được không được cháu muốn ra ngoài cháu phải ra ngoài!”

Hạ Nhân nói: “Pháp thuật là do ngài Tiêu tự mình hạ, không thể dùng lực phá được đâu.”

“Vậy chú giúp cháu đưa người vào đi, cháu không ra được, vậy thì dẫn người vào là được mà?”

Hạ Nhân lộ vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Ta nào dám đưa Hứa tiên sinh qua đây, đó chẳng phải là công khai trái lệnh, muốn chết sao?”

“Ai bảo chú tìm Bạch Thuật ca ca.” Tiêu Đại Hải điên cuồng vung vẩy hai tay. “Chú ra ngoài đưa kết duyên sư mà lúc trước chúng ta gặp qua đây.”

Nhan Trăn đột nhiên hắt hơi một cái, xoa mũi, nghĩ thầm chẳng lẽ mình vẫn chưa khỏi cảm?

Cậu đánh một dấu lên quyển lịch, hôm nay đã luyện xong Tị Thủy quyết. Nếu như gặp phải loại yêu quái có thể khống chế nước như Ly Diễm hoặc Tiêu Đại Hải, biết Tị Thủy quyết rồi thì sẽ không chết vì không biết bơi nữa.

Lại nói, cậu thực sự vẫn chưa biết bơi…

Xem ra cần phải cấp tốc học một khoá bơi lội…

Cậu nhìn từng cái khoanh tròn trên quyển lịch, chỉ có mấy ngày trước là trống, cho biết cậu đã không luyện tập. Đêm hôm ấy là đêm Ly Diễm ma hóa, thiên địa biến sắc, nếu như lá bùa mẹ để lại trên người cậu thì cậu có khi đã bỏ mạng rồi.

Khi đó…

Mấy ngày nay trong đầu Nhan Trăn đều không ngừng hiện lên hình ảnh Nguyên Hoa chạy về phía mình, rồi ôm cậu lăn trên mặt đất.

Tim người cũng là thịt, Nhan Trăn không thể không động tâm.

Tuy rằng cậu cũng đã cứu Nguyên Hoa một mạng, hoàn toàn có thể bù đắp ân tình này, nhưng tình cảm sinh ra đâu có dễ dàng quên được.

Cậu cứu Nguyên Hoa, là vì dù sao cậu cũng có chút công phu. Còn Nguyên Hoa xông tới cứu cậu, chỉ dựa vào sức lực.

Nếu như trên người cậu không có đạo phù chú kia, tám phần mười đều đã bị Ly Diễm đè chết rồi, bây giờ thì cậu có tôi, tôi có cậu, cả hai trở thành một cái bánh nhân thịt.

Nguyên Hoa không sợ sao?

Nhan Trăn vẫn luôn không dám hỏi, cậu cảm nhận được, nếu hỏi ra, sự tình sẽ lập tức thoát khỏi sự khống chế của mình.

Cũng may hai ngày nay Nguyên Hoa bận việc, nên không tới tìm cậu. Nhan Trăn nằm nhoài lên bàn, bỗng nhiên cảm thấy ghét chính bản thân mình: Lá gan của mình quá nhỏ.

Cậu vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng, sợ hết hồn, nhảy lên trên bàn, cánh tay khuỷu tay đều chống lên bàn: “Ngươi vào bằng cách nào!”

“Cửa không khóa, nên tôi mới vào được.” Hạ Nhân nói, “Là ngài suy nghĩ quá chăm chú, tôi còn gõ cửa mà.”

Nhan Trăn liếc cánh cửa đang khép hờ, được rồi, cũng không tính là nói láo.

Cậu nhận ra đây người hầu bên người của Tiêu Đại Hải, vì vậy nói: “Là Đại Hải bảo chú tới sao? Hiện tại cậu ta thế nào rồi ạ?”

“Tiên sinh để cậu chủ ở nhà dưỡng thương, cũng là để trừng phạt vì hành vị lỗ mãng của cậu ấy, nên cậu ấy bị cấm túc, không được phép ra cửa, cũng không được liên lạc với ai ở ngoài cả.”

Thảm thật đấy. Nếu đổi thành Nhan Trăn thì chẳng khác nào muốn lấy mạng cậu, cậu không khỏi đồng tình sâu sắc với Tiêu Đại Hải.

“Cậu chủ gấp gáp muốn gặp Hứa tiên sinh, nhưng bản thân không thể ra ngoài, nên hi vọng ngài có thể đến gặp cậu ấy.”

Mới vừa học xong Tị Thủy quyết, nhanh vậy đã có đất dụng võ. Nhan Trăn chưa từng đi Nam Hải, nên vừa thấy căng thẳng vừa thấy hưng phấn.

Hạ Nhân mang theo cậu bay đi, Nhan Trăn ở giữa không trung bị gió thổi đến đau đầu, chẳng cảm nhận được gì, chỉ muốn nhanh chóng đáp đất, mây đánh vào mặt cũng khiến cậu ngứa ngáy cả người: “Từ từ từ từ thôi ạ, tốc độ nhanh quá, cháu có chút say…”

Choáng choáng váng váng tới được nơi, Nhan Trăn đứng trên bờ biển, xua tay ý bảo Hạ Nhân đừng lại gần. Hạ Nhân vừa định dò hỏi, đã thấy cậu nôn ra.

Lúc xuống biển, Nhan Trăn còn đang suy nghĩ: Muốn súc miệng quá, nước biển có thể súc miệng được không?

Tị Thủy quyết của cậu vẫn chưa thành thạo, đi được nửa đường thì không chống đỡ nổi nữa. Hạ Nhân cho cậu một cái bong bóng nhỏ, cậu bèn ngồi bên trong, bắt đầu quan sát thế giới dưới đáy biển.

Đối với một người chưa từng ra ngoài H thị được mấy lần như Nhan Trăn mà nói, thật sự rất mới mẻ, cậu giống như người nhà quê mới lên thành phố, cũng giống đứa nhỏ lần đầu tiên đi công viên giải trí, khắp nơi đều muốn nhìn một lượt.

Cảnh tượng chỉ có ở thế giới dưới biển, hiện ra rõ ràng trước mắt cậu.

Ánh mặt trời từ cao xuyên xuống đại dương xanh thẳm, chiếu sáng một thế giới muôn màu muôn vẻ. Từng rạn từng rạn san hô sặc sỡ, từng đàn cá bơi qua, còn có những con sứa trong suốt lấp lánh như tinh linh của biển cả, cá đao màu bạc phản xạ ánh sáng mặt trời…

“Vùng biển này thuộc sự thống trị của Giao tộc, chưa từng biến loạn và chiến tranh.” Hạ Nhân giải thích, “Thủy tộc chỉ cần có linh thức đều có thể xin vào Long cung làm việc.”

“Vậy chú là tôm sao?” Nhan Trăn hỏi.

“Đúng vậy, tôi là tôm hùm.” Hạ Nhân trả lời.

Hắn chú ý tới ánh mắt Nhan Trăn nhìn mình có chút nguy hiểm, lại hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì…” Nhan Trăn đáng giá một lượt từ trên xuống dưới “Cháu xin lỗi, tại cháu khá thích ăn tôm hùm…”

Hạ Nhân: “…”

Nơi ở của Giao Long đơn giản hơn so với tưởng tượng của cậu.

Có lẽ do xem phim truyền hình khá nhiều, Nhan Trăn cho rằng Long cung nhất định rất tráng lệ, ít nhất sẽ không mộc mạc giản dị như thế này, dùng đá ngầm dưới đáy biển xây nên, xung quanh tối đen, phóng tầm mắt nhìn quả thực chả thấy rõ cái gì.

“Trước đây, Giao Long lúc ở đáy biển đều thích sử dụng nguyên hình, chỉ cần hang động, nên chọn nơi ở chỉ vì an ổn, không cầu thư thái. Sau này, ngài Tiêu cảm thấy cần phải nâng cao mức sống, nên đã dùng một năm để tu sửa cung điện. Nhưng lúc thường họ cũng không hay về đây, nên phần lớn thời gian đều bỏ trống.”

Nhan Trăn không có gì để nói, hoá ra còn từng tu sửa qua.

Khi hạ xuống, mặt đất dưới chân Nhan Trăn dưới như có cảm ứng, những con sò ở hai bên đường đồng thời mở miệng, lộ ra trân châu lóng lánh bên trong.

Con đường phía trước và bóng dáng cung điện dần dần hiện ra trong ánh sáng, trong lòng Nhan Trăn vẫn có chút sợ, dù sao đây cũng là đáy biển mà: “Ở đây không có mấy loại như cá đèn lồng chứ ạ?”

Hạ Nhân nói: “Yên tâm, mấy sinh vật biển phổ thông đều không dám bén mảng đến gần Long cung.”

Nhan Trăn: “Vậy cháu an tâm rồi.”

Tiêu Đại Hải bị nhốt trong phòng, một hạt cơm cũng không muốn ăn, tinh thần vô cùng chán chường. Hắn nghe thấy bên ngoài có âm thanh truyền báo: “Hạ đại nhân đã dẫn kết duyên sư đến ạ.”

Thân chuột của hắn chấn động, vội vàng bò ra từ ổ nhỏ, biến thành hình người đi đón Nhan Trăn.

Long cung giản dị thì giản dị, nhưng diện tích rất lớn, Nhan Trăn vừa từ ngoài bước vào, nhìn thấy đại sảnh tầng một cao đến bốn mươi mét, trống không, trên tường chạm khắc chân dung gia chủ các đời Giao Long, tất cả đều sống động như thật, có sức mạnh chấn giữ khủng khiếp. Đổi lại là một người lá gan hơi nhỏ thôi, vừa vào đã bị doạ cho tè cả ra quần.

Nhưng hiện tại Nhan Trăn đã được mở mang tầm mắt nhiều rồi, nhìn thấy cũng không coi là chuyện lớn gì, thậm chí còn bình tĩnh đặt câu hỏi: “Cháu có thể chụp ảnh chung không?”

Hạ nhân: “… Cậu cứ tự nhiên.”

Nhan Trăn mở điện thoại ra, có Tị Thủy quyết, thao tác chụp ảnh dưới nước vô cùng thuận tiện.

Trong cung điện vắng vẻ, giọng nói của Tiêu Đại Hải vang lên từ dưới lòng đất đặc biệt lớn: “Trăn Trăn! Cứu với ——”

“với —— “

“ới —— “

Tiếng vang bên tai không dứt, Nhan Trăn kinh ngạc nói: “Thực sự bị nhốt trong lòng đất luôn?”