40.

Đối mặt.

Phòng quan hệ công chúng của Bình Xuyên đang tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, giám đốc Đỗ Tử Minh đã đích thân đến chủ trì cuộc họp.

Khang Kiều phải thừa nhận rằng, nghề quản lý nghệ sĩ dù có tinh thần thép cỡ nào cũng chẳng kham nổi.

Ban ngày còn vui lấy vui để, ngay cả nằm mơ cũng cười khằng khặc; thế mà nửa đêm phát ra tiếng chuông gọi hồn, khiến hắn từ trên đám mây rơi tọt xuống đất, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Lý Tùng Nhất ngồi bên cạnh cũng chẳng khá hơn.

Nhưng so với dáng vẻ đờ đẫn và ngây ngốc của Khang Kiều, đây rõ ràng là trạng thái đang yên giấc đột nhiên bị người khác dựng đầu dậy.

Tại cuộc họp, ai đó đang tường thuật trực tiếp diễn biến của dư luận trong thời gian thực.

Trời đã sáng, ngày càng có nhiều người lướt web dẫn đến dư luận càng sôi sục hơn.

Dưới sự lan truyền có chủ đích, chỉ cần ai đó bật điện thoại kết nối internet, tin tức đầu tiên họ nhìn thấy chắc chắn là "Lý Tùng Nhất và Thai Hành dùng thủ đoạn bán hủ"; nếu mở các bài đăng cùng từ khóa, thì toàn bộ ngập trong giọng điệu chỉ trích.

Con người là sinh vật dễ chịu ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Khi điều đầu tiên họ trông thấy là những nội dung tiêu cực và lời phê phán từ mọi người, họ ắt nhanh chóng đánh mất khả năng tự phán đoán và đi theo dòng chảy của vấn đề.

Đây gọi là "bịa đặt thì dễ mà bác bỏ lại khó".

Huống chi lần này không phải bịa đặt, mọi thứ đều có bằng chứng rõ ràng.

"Xin lỗi, phải đứng ra xin lỗi! Càng chân thành càng tốt!" Đỗ Tử Minh đưa ra quyết định cuối cùng, yêu cầu phòng quan hệ công chúng nhanh chóng soạn thảo lời xin lỗi.

Đơn giản nhất là quy vấn đề bán hủ vào một sự lựa chọn bất đắc dĩ.

Trước hết không ngừng thổi phồng hoàn cảnh nghèo đói của Lý Tùng Nhất và Thai Hành vào thời điểm đó, vì tình yêu dành cho diễn xuất chẳng thể vứt bỏ mà phải đi đến bước này.

Đồng thời hai người cần thành khẩn nhận lỗi, thề không bao giờ đi đường vòng; tập trung hết mình vào diễn xuất, phấn đấu mang đến cho mọi người những tác phẩm hay hơn.

Mặc dù Lý Tùng Nhất cho rằng bản thảo nói lên một sự thật chắc như đinh đóng cột, nhưng không hiểu sao khi nhìn những dòng chữ rõ là tươm tất và đanh thép ấy, lại luôn có cảm giác nhạt nhòa và bất lực.

Người chưa trải qua mãi mãi chẳng bao giờ hiểu.

Tất nhiên lời xin lỗi vẫn chưa đủ, phòng quan hệ công chúng còn triển khai hai biện pháp song song khác.

Chủ cửa tiệm điện thoại dù đã ra đầu thú, song vẫn phải tiếp tục đăng tải những bài báo lên án hành vi thâm độc xâm phạm quyền riêng tư của người khác khiến dư luận xôn xao, bức xúc và lo lắng về vấn đề rò rỉ thông tin hết sức nhức nhối.

Sau đó vào đúng thời điểm, bên ta nhấn mạnh Lý Tùng Nhất thực ra là nạn nhân của hành vi phạm pháp.

Những gì cậu làm chỉ là đi ngược với tiêu chuẩn đạo đức, không thể đánh đồng với hành vi trái pháp luật.

Ngoài ra cần chi tiền thuê đội ngũ seeder và tài khoản marketing giả làm phe trung lập, bảo rằng "fanservice bằng couple" rất phổ biến trong làng giải trí; thậm chí còn có những thủ đoạn thấp kém khác, mọi người không cần phản ứng thái quá cho việc này.

Ba chiến lược xử lý khủng hoảng truyền thông dần nhận được kết quả tốt, người hâm mộ đương nhiên tin lời thần tượng và bày tỏ sự ủng hộ hết mình.

Thậm chí có người hâm mộ tinh mắt đã phát hiện bối cảnh căn nhà thuê đơn sơ nơi Lý Tùng Nhất sinh sống từ những bức ảnh selfie được xem là bằng chứng.

Cả bọn ôm nhau khóc rống, và truyền tay nhau những bài văn vẩy súp gà.

Phòng quan hệ công chúng thấy vậy bèn phát huy triệt để tinh thần học đi đôi với hành, bắt đầu ngấm ngầm tuyên dương về tấm gương dám ước mơ dám thực hiện: Chỉ cần kiên trì và nhẫn nại, thành công ắt đến với chúng ta —— Rất dễ kéo sự đồng cảm từ mọi người.

Một vài người qua đường cũng bắt đầu bày tỏ thái độ thờ ơ.

Họ đã trông thấy quá nhiều chiêu trò trong giới giải trí, và sự kiện này chẳng đáng làm lớn đến thế.

Hơn nữa các tác phẩm của Lý Tùng Nhất và Thai Hành đều gây tiếng vang tốt và để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng khán giả, họ chẳng ngần ngại khi trích ra vài giây nói hộ hai người.

Tình hình dần dần được kiểm soát.

Tuy nhiên, vẫn có người muốn Lý Tùng Nhất hoàn toàn "chết chìm".

Không chỉ một lần nữa để lực lượng seeder mở cuộc tiến công ồ ạt, mà còn xóa nhiều bài viết tố khổ do phòng quan hệ công chúng của Bình Xuyên đăng tải.

Dường như đây đã trở thành màn so tài về số lượng seeder và tốc độ tranh thủ thời gian giữa hai bên.

Hậu quả trực tiếp nhất của cuộc chiến là toàn bộ internet chìm thẳm trong biển tin tức về Lý Tùng Nhất và Thai Hành.

Mở Weibo, tất cả đều đang thảo luận; mở WeChat, tất cả đều là những đường link liên quan; nếu bạn muốn truy cập vào diễn đàn, vậy trên đó cũng đầy rẫy các bài đăng bôi đen hoặc lôi kéo hướng đi dư luận...!Đối với hầu hết những người qua đường, đây quả thật là một "đại dịch" gớm ghiếc.

Và hơn nữa, chúng đang từ từ dấy lên sự ác cảm trong lòng người khác.

Một số cư dân mạng vốn không đoái hoài đến toàn bộ sự kiện trên đã buộc phải đăng trạng thái mới, nói rằng cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy cái tên Lý Tùng Nhất.

Họ cóc cần biết đám người kia đã làm gì, chỉ muốn trang chủ của mình trở về dáng vẻ ban đầu mà thôi.

Hiển nhiên phòng quan hệ công chúng của Bình Xuyên đã lường trước những ảnh hưởng tiêu cực đó, song họ chẳng thể dừng lại.

Họ và kẻ địch giấu mặt đang lâm vào tình huống đối chọi gay gắt, một khi thả lỏng thì bên kia ắt gây sức ép và chuyển hướng gió dư luận sang chỉ trích toàn diện Lý Tùng Nhất.

Chẳng những bên kia đã lên kế hoạch từ trước, mà thế lực phía sau bọn chúng còn rất đông và hung hãn.

Bình Xuyên cưỡi hổ khó xuống*, trừ phi từ bỏ toàn bộ kế hoạch lật ngược tình thế.

Chỉ là phòng quan hệ công chúng đã ước tính việc này sẽ gây ra biết bao tổn thất về danh tiếng cho Lý Tùng Nhất.

[1] Cưỡi hổ khó xuống: được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra.

Đương sự Lý Tùng Nhất lại chẳng hề căng thẳng.

Điều cậu tò mò hơn là vết tích to lớn thế này tuyệt nhiên không phải là việc mà một ngôi sao nhỏ bé như Tưởng Nghiêu có thể làm.

Thậm chí phải nói rằng mọi chuyện phát triển đến thời điểm này, đã chẳng còn liên quan gì tới Tưởng Nghiêu.

Nếu có thể giằng co với phòng quan hệ công chúng của Bình Xuyên, ít nhất cũng là một công ty điện ảnh cùng đẳng cấp.

Nhưng vấn đề ở đây là, ngay cả khi có những công ty bất mãn với Bình Xuyên và Lý Tùng Nhất, họ cũng không bao giờ đưa mâu thuẫn trở thành cuộc xung đột căng thẳng.

Họ đều là doanh nhân, phong cách thường thấy là đấu đá ngầm; chứ kiểu hành xử phô bày cả con dao bên ngoài thế này, thì hết sức khoa trương lẫn ấu trĩ.

Đỗ Tử Minh dĩ nhiên cũng tin rằng, lần này là một sự kiện nhắm mục tiêu quy mô lớn.

Y đã cho người dò la xung quanh, song chỉ biết đội ngũ seeder của bên kia là một công ty nổi danh trong ngành.

Còn người chỉ huy sau màn là ai, quả tình không tìm ra manh mối nào cả.

Đỗ Tử Minh muốn trả giá cao hơn buộc đại đội seeder kia dừng tay, nhưng y không ngờ lại nhận được lời từ chổi thẳng thừng.

Chẳng biết người ta yêu nghề và trọng sĩ diện, hay do bên kia chi tiền nhiều hơn nữa.

Nhưng ngay sau đó, tình thế phát triển một cách chóng mặt đã khiến Đỗ Tử Minh nhận định là cái sau.

Trên mạng, một nhóm người đồng tính bất ngờ đăng tải một tuyên bố chung —— Nhiều người trong số đó còn là những hot blogger.

Họ lên án cả Lý Tùng Nhất lẫn Thai Hành đang lợi dụng xu hướng tính dục của họ nhằm thực hiện mưu đồ đen tối.

Họ cho rằng mình đang sống trong những khe hở của xã hội và phải chịu đựng hàng loạt ác ý lớn, thậm chí họ còn giấu giếm xu hướng tính dục và không dám công khai.

Tuy nhiên, vẫn có người nổi tiếng sử dụng đồng tính luyến ái như một mánh lới quảng cáo cốt gây sự chú ý.

Điều này chẳng những là sự xúc phạm đến cộng đồng LGBTQ+, mà còn khơi dậy sự phản cảm của công chúng và làm trầm trọng thêm hoàn cảnh sống của họ.

Sau cùng bài đăng trên còn khéo léo phê phán văn hóa hủ, buộc hành vi của Lý Tùng Nhất và Thai Hành vào toàn bộ cộng đồng hủ trong nước.

Cộng đồng văn hóa hủ nghiễm nhiên không chịu tiếp nhận loại ràng buộc này.

Họ vốn ủng hộ CP Lý Tùng Nhất và Thai Hành, lúc này vì lợi ích của chính mình đành nói tất cả mọi người thường "tự chơi trong động".

Hành vi của hai người kia đã đi quá xa, không thể đánh đồng với văn hóa hủ.

[2] Tự chơi trong động: Thực ra bản gốc là "圈地自萌" (Quyển địa tự manh), từ lóng trên internet.

Đây là từ chỉ việc giải trí của bản thân trong một phạm vi nhỏ, thỏa mãn sở thích của bản thân và không muốn bị người khác quấy rầy cũng như không quấy rầy đến người khác.

Thuật ngữ này thường được sử dụng trong cộng đồng hủ, bạn tự chèo CP của riêng mình, không đục thuyền CP cũng không ghép đôi lung tung...!Đại khái như fan CP hay dặn nhau phải "tự chơi trong group/ tự thẩm trong động" để đỡ chướng mắt fan only.

Tiếng nói của hai nhóm trên làm cho hành vi bán hủ của Lý Tùng Nhất trở nên càng sai trái về mặt tư tưởng, nó đã không còn dừng lại ở drama trong giới giải trí.

Nhưng, sự việc vẫn chưa kết thúc.

Một sự kiện nóng sốt được toàn bộ mạng xã hội quan tâm, cộng với tính bất thường của nó đã thu hút sự chú ý của những con mắt ngoài ngành.

Trên thực tế, ngay từ trước đó, một số phương tiện truyền thông chính thức đã nghiêm túc chỉ ra rằng "xu hướng tính dục không nên là nội dung cho người khác lòe đời.

Nếu bạn sử dụng nhiều phương pháp để nổi tiếng và thu hút sự chú ý trên các nền tảng trực tuyến; nếu bạn xem xu hướng tính dục như một "điểm mua bán", thì tất cả những gì bạn làm chỉ là một buổi biểu diễn thô tục và lố lăng".

Lý Tùng Nhất và Thai Hành không may trúng đạn.

Chẳng mấy chốc, các phương tiện truyền thông chính thức lên tiếng và chỉ trích vấn đề "sử dụng xu hướng tính dục như một điểm mua bán".

Phòng quan hệ công chúng của Bình Xuyên lâm vào tình cảnh điêu đứng chưa từng thấy.

"Chủ tịch đến rồi, đang ở văn phòng." Trợ lý của Đỗ Tử Minh hốt hoảng chạy vào thông báo cho mọi người.

Đỗ Tử Minh thở dài, chà mặt mấy phát rồi đi gặp Trần Đại Xuyên.

Một lúc sau, Đỗ Tử Minh trở lại hất cằm với Lý Tùng Nhất: "Chủ tịch kêu cậu qua đó."

Đôi mắt Khang Kiều thoáng chốc ươn ướt, hắn nói lời từ biệt với Lý Tùng Nhất bằng giọng điệu "tráng sĩ một đi không trở lại".

Lý Tùng Nhất gõ cửa văn phòng của Đỗ Tử Minh.

"Mời vào." Một giọng nói trầm trầm thấp thấp vang lên từ bên trong.

Lý Tùng Nhất đẩy cửa, trông thấy Trần Đại Xuyên đang ngồi sau bàn làm việc lật xem bản báo cáo do phòng quan hệ công chúng trình lên.

Cậu ngồi đối diện với Trần Đại Xuyên, ngoan ngoãn nhận tội: "Anh la tôi đi."

Trần Đại Xuyên thoáng nhìn cậu, hỏi: "La cậu làm gì?"

"Tôi phạm sai lầm rồi." Lý Tùng Nhất thú nhận.

"Hôm khác tôi la cậu." Trần Đại Xuyên bật cười, sau đó nghiêm nghị rằng.

"Mạnh Trạch đứng sau vụ này."

Lý Tùng Nhất vỗ bàn: "Tôi nói mà, Tưởng Nghiêu lấy tự tin ở đâu ra.

Sao nó chơi lớn vậy được!"

"Liên quan gì đến Tưởng Nghiêu?"

Lý Tùng Nhất kể Tưởng Nghiêu lấy trộm điện thoại của mình và đe dọa cậu bằng lịch sử trò chuyện WeChat, nói nốt cả việc Tưởng Nghiêu có vẻ muốn dựa vào Mạnh Trạch —— Tại hội nghị thuờng niên của Bình Xuyên, Tưởng Nghiêu chắc hẳn đã trông thấy cậu xung đột với gã kia.

Trần Đại Xuyên nhíu mày: "Sao cậu không nói sớm?"

"Nói cũng được, nhưng phải có người tin." Lý Tùng Nhất thở dài.

"Mạnh Trạch bỏ ra nhiều công sức bôi đen tôi, ổng được cái gì hả? Chả lẽ ổng tưởng tôi máu M, càng bị hành càng hưng phấn?"

Trần Đại Xuyên im bặt, đoạn bảo: "Có lẽ nó có cách khiến cậu cải tử hoàn sinh, đang chờ cậu tới năn nỉ đấy."

Nguyên một chữ "khinh thường" to tướng hằn trên khuôn mặt Lý Tùng Nhất, "Ổng nghĩ cái gì trong đầu mà cho rằng lần này tôi năn nỉ? Nhìn lại đi, hai năm trước tôi bị ép đến đường cùng còn không vác mặt tới gặp ổng."

"Nổi tiếng, từng hưởng vinh hoa phú quý, từng đứng trên đầu người khác.

Một người ở địa vị cao càng lâu, càng sợ hãi trở về cuộc sống vét máng."

Lý Tùng Nhất trề môi: "Xem ra ổng không hiểu tôi rồi."

Trần Đại Xuyên nhìn cậu chăm chú, một nét gì đó mang ý thưởng thức thoảng qua đôi mắt.

Đoạn anh đan tay đặt trên bàn làm việc, giọng điệu có chút trịnh trọng: "Tôi phải nói thật với cậu.

Lần khủng hoảng truyền thông này, Bình Xuyên không thể bảo vệ hai người."

Lý Tùng Nhất không hề bày tỏ thái độ thất vọng, trước sau vẫn luôn bình tĩnh.

"Nhưng tôi cho cậu một gợi ý." Trần Đại Xuyên nói.

"Cậu có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu Thai Hành.

Tôi đã đọc lịch sử trò chuyện, cậu không thể hoàn toàn đứng ngoài việc này.

Nhưng cậu có thể đặt mình vào thế yếu.

Lịch sử trò chuyện thể hiện rõ ràng Thai Hành đứng ở vị trí "chỉ huy", cậu có thể nói mình bị Thai Hành dụ dỗ hoặc ép buộc.

Có tiền đề này, phòng PR của Bình Xuyên mới tìm ra chỗ chơi trong tình huống các phương tiện truyền thông đồng loạt lên tiếng.

Xong việc thì cậu có thể bồi thường đầy đủ cho Thai Hành."

Lý Tùng Nhất nhìn thẳng vào mắt Trần Đại Xuyên, bấy giờ sự thất vọng mới ánh lên trong mắt cậu.

"Xem ra, anh cũng không hiểu tôi."

Trần Đại Xuyên không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Cậu đã ký hợp đồng với Bình Xuyên.

Nói đúng ra, Bình Xuyên hoàn toàn có thể thực hiện mọi phương án PR mà không cần hỏi ý kiến của cậu."

Lý Tùng Nhất cười khẽ: "Vậy người mà anh cứu khỏi khủng hoảng truyền thông nhất định là nghệ sĩ làm anh nhức đầu nhất.

Nhức đầu đến mức ước gì mình không cứu."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Trần Đại Xuyên nhún vai, cười nói.

"Thế, cậu chỉ còn một cách tệ nhất thôi."

Lý Tùng Nhất nhướng mày không chút sợ hãi, rõ ràng đã đi tới đường cùng song nụ cười vẫn trong vắt như ngày nào: "Tôi cũng nói thật với anh, tôi và Thai Hành đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất."

Trưa cùng ngày, Công ty Điện ảnh và Truyền hình Bình Xuyên đăng thông báo: Lý Tùng Nhất và Thai Hành sẽ tổ chức họp báo nhằm công khai phản hồi về sự việc bán hủ.

Các phóng viên đổ xô đến đây, thậm chí những phương tiện truyền thông lẻ tẻ còn không đủ điều kiện lấy vé vào cửa.

Nền tảng phát sóng trực tiếp chính thức quá tải.

Mọi người đều muốn xem thử Lý Tùng Nhất giải quyết việc này như thế nào.

Đối mặt với một lô máy ảnh liên tục nhấp nháy và đám phóng viên đầy kích động, Lý Tùng Nhất cùng Thai Hành ngồi sau bàn phỏng vấn với vẻ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn bình chân như vại trước mọi chuyện đã và sắp xảy ra.

Lý Tùng Nhất cầm micro.

Không câu nệ, không tỏ vẻ thảm thương, không dùng ngôn từ hoa mỹ để bào chữa, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Tôi và Thai Hành thừa nhận những sai lầm đã gây ra.

Chúng tôi quả thật không chịu nổi một tương lai vô vọng, thế nên đã tổn thương mọi người chỉ vì cái lợi trước mắt.

Chúng tôi biết, lời xin lỗi là một thứ nhẹ tựa lông hồng.

Vì vậy chúng ta hãy quay ngược thời gian..."

Lý Tùng Nhất thoáng dừng lại, nhìn từng đôi mắt rực lửa xem họ như một tin tức đầu trang: "Chúng tôi rời khỏi làng giải trí, trong ba năm."

*

Tác giả có điều muốn nói:

"Xu hướng tính dục không nên là nội dung cho người khác lòe đời.

Nếu bạn sử dụng nhiều phương pháp để nổi tiếng và thu hút sự chú ý trên các nền tảng trực tuyến; nếu bạn xem xu hướng tính dục như một "điểm mua bán", thì tất cả những gì bạn làm chỉ là một buổi biểu diễn thô tục và lố lăng" – Trích từ bài bình luận được xuất bản bởi Ban Bình luận Nhân dân Nhật báo vào tháng Tư năm nay.

Thành thử tôi luôn thấy rằng, nếu đặt việc bán hủ một cách công khai lên bàn cân (trong trường hợp còn gây ầm ĩ trên diện rộng) —— Mặc dù ai ai cũng hiểu, song đó vẫn là một vấn đề hết sức nhức nhối..