Chân Nguyên Bạch vừa nghe câu này thì trong lòng đã cảm thấy chột dạ, cậu chống tay lên ngực Thời Bất Phàm nhổm người ra, đặc biệt không chính trực nói: "Tôi lừa cậu làm gì?"

Sắc mặt Thời Bất Phàm càng thêm dọa người, Chân Nguyên Bạch lao lực kéo tay hắn xuống oán trách: "Hơn nữa, cũng đâu phải tất cả lỗi đều là của tôi, không phải là do cậu cứ bắt tôi phải chơi bóng rổ... Nếu cậu không ép tôi, sao tôi lại làm bóng đập vào đầu cậu được cơ chứ...."

Cậu càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Thời Bất Phàm nhìn cậu như muốn ăn cậu đến nơi, rất đáng sợ.

Đúng lúc này, phòng bệnh bị đẩy ra, Lăng Huyên vội vàng đi vào, nhìn bà thở d.ốc là biết đã rất vội chạy đến đây, trên trán còn vương mồ hôi: "Phàm Phàm, thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"

Chân Nguyên Bạch lập tức lùi sang một bên, mong muốn giảm cảm giác tồn tại của bản thân, rồi áy náy xin lỗi: "Cháu xin lỗi."

Lăng Huyên hoàn toàn không chú ý đến cậu, bổ nhào lên trước giường thì chạm phải Thời Bất Phàm, bị hắn đột ngột đẩy ra, sức hắn lớn, Lăng Huyên lại không kịp đề phòng, vội đỡ cái bàn mới miễn cưỡng đứng vững được.

Thời Hiến tiến vào ngay sau trầm mặt, ngay lập tức răn dạy hắn: "Tên nhóc kia mày..."

"Không sao." Lăng Huyên vội giữ ông lại, nhíu mày nói: "Chắc con đang khó chịu thôi, chúng ta đi hỏi thăm bác sĩ trước vậy."

Cuối cùng Lăng Huyên cũng thấy Chân Nguyên Bạch, thấy cậu lo lắng xin lỗi, bà lập tức an ủi nói: "Không sao đâu, đừng để trong lòng, không phải người vẫn ổn à?"

Bà lại nhìn sang Thời Bất Phàm, thần sắc đối phương lạnh nhạt, làm lơ bà hoàn toàn.

Lăng Huyên lo lắng sốt ruột đi ra ngoài cùng chồng, sắp ra đến cửa còn quay lại nhìn hắn một cái, khẽ thở dài.

Thời Bất Phàm bỗng ngồi dậy từ trên giường, đầu hơi choáng váng.

Nếu là trước kia, Chân Nguyên Bạch thấy hắn có động tác mạnh như thế nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, nhưng lần này lại vội vàng đi qua đỡ hắn, "Cậu cứ ngồi yên xem nào, có thể là não bị chấn động rồi."

Thời Bất Phàm được cậu đỡ mà tâm tình phức tạp, nói: "Tôi muốn ra ngoài."

"Đi đâu?"

"Tìm một chỗ để ngủ."

"Đi đâu ngủ cơ?"

Thời Bất Phàm đã sải bước đi ra ngoài, Chân Nguyên Bạch đi theo sau hắn như cái đuôi nhỏ, vẻ mặt lo lắng: "Cậu đi đâu vậy? Đi chậm thôi, tôi không đuổi kịp."

Thời Bất Phàm đi chậm lại, đi theo cầu thang phòng cháy, họ đang ở tầng 17, Chân Nguyên Bạch nắm lấy tay vịn do dự nghĩ xem có nên đi theo hắn hay không: "Nơi này tối quá, chúng ta đi thang máy được không?"

Thời Bất Phàm đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, lời muốn đi theo thì đi bên miệng thốt ra lại thành: "Xuống đây cho tôi."

Chân Nguyên Bạch chỉ đành đi xuống theo, cầu thang phòng cháy chữa cháy rất lâu rồi không được sử dụng, cậu vừa mới xuống vài bước tay đã đầy bụi, Thời Bất Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm cậu từ bên dưới lên như hổ rình mồi, cậu đành phải thu tay lại cọ xát, cách xa tay vịn cầu thang một chút, sợ quần áo bị bẩn mất.

Cầu thang tối om, Chân Nguyên Bạch cứ có cảm giác đang đi xuống địa ngục không bằng, cậu đi theo bên người Thời Bất Phàm, mới xuống hai tầng đã không nhịn được nắm tay hắn: "Quay lại đi thang máy đi, được không?"

"Không quay lại." Thời Bất Phàm lạnh nhạt tiếp tục đi xuống, Chân Nguyên Bạch cũng đành đi theo tiếp. Hôm nay cậu không ngủ trưa, bị Thời Bất Phàm bắt đánh bóng rổ rất lâu, sau đó lại chạy như điên đến phòng y tế, đi đến bệnh viện mới khó lắm được nghỉ ngơi một chút lại bị hắn kéo đi bộ trên cầu thang, Chân Nguyên Bạch cảm thấy bản thân đúng là thảm, chân nặng đến mức không nhấc lên nổi.

Thời Bất Phàm phát hiện cậu ủ rũ cụp đuôi, cuối cùng cũng dừng lại ở một cánh cửa phòng cháy tầng mười, đẩy cửa ra là có thể thấy hành lang bệnh viện sáng ngời. Sau cửa có một cái thùng rác, trên đất có ít tàn thuốc, chắc là có người đã từng trốn ở chỗ này hút thuốc. Thời Bất Phàm dựa lên cửa, khép mắt lại, sau đó móc túi, lại chỉ móc ra được cái kẹo mút vị dâu tây.

Chân Nguyên Bạch ngồi xổm như con cún nhỏ dưới chân hắn nghỉ ngơi, miệng hơi hé ra thở, Thời Bất Phàm nhìn cậu một cái rồi ném kẹo đến trước mặt cậu.

Chân Nguyên Bạch nhặt kẹo lên ngẩng đầu, mặt đầy nghi ngờ.

Thời Bất Phàm không muốn nói gì nhưng vẫn cố tìm chuyện để nói: "Đi mua cho tôi bao thuốc."

"Cậu hứa với tôi không hút thuốc nữa rồi mà."

"..." Thời Bất Phàm không vui nói: "Giờ tôi đổi ý rồi, cậu có thể làm gì tôi hả?"

1

Cậu cũng không muốn làm gì cả, chỉ là cảm thấy tính tình của Thời Bất Phàm đúng là không thể hiểu nổi. Chân Nguyên Bạch mếu máo, lại rũ đầu xuống, không gian chỉ còn lại tiếng cậu miết gói kẹo.

Thời Bất Phàm vò đầu, giật tóc làm da đầu mang đến cảm giác đau đớn nhẹ, tâm tình lại bắt đầu bực bội, hắn lướt qua Chân Nguyên Bạch tiếp tục đi xuống, khi xuống phía dưới hắn nhìn lên, người kia đang trông mong nhìn hắn.

Thời Bất Phàm thu tầm mắt lại, tiếp tục đi, Chân Nguyên Bạch không thể không đi theo lần nữa, dò hỏi lại: "Chúng ta không thể đi thang máy à? Cứ đi thế này nhỡ mà cậu hôn mê thì sao giờ?"

"Còn không phải là do cậu hại à?"

Phía sau yên lặng lại, lát sau, một giọng nghẹn ngào truyền đến: "Tôi không cố ý mà."

Tâm tình Thời Bất Phàm phức tạp dừng lại bước chân, Chân Nguyên Bạch vừa lau nước mắt vừa đi xuống, vừa bước chân xuống đã bị hắn kéo vào lồng ngực, đối phương hung hăng lau nước mắt trên mặt cậu, "Đầu ông đây bị cậu đập thành thế này mà còn không khóc, cậu đang yên đang lành khóc cái gì?"

Chân Nguyên Bạch bị động tác thô bạo của hắn làm đau, cũng không nhịn được tức giận: "Tôi cũng đã xin lỗi cậu nhiều lần thế rồi, sao cậu vẫn cứ không tha cho tôi vậy hả?"

"À..." Thời Bất Phàm bị cậu làm cho tức cười.

Người lừa dối đẩy hắn xuống từ dốc cao, một câu xin lỗi cũng không nói, lại giả vờ thân thiết với hắn, bị hắn hiểu lầm cũng không giải thích, lại còn thuận tiện giả làm bạn trai nhỏ của hắn luôn. Thời Bất Phàm không ngốc, trước kia đối phương sợ hắn như thế, làm gì có chuyện mình mất trí nhớ rồi thì cậu lại thích chứ.

Bao lâu nay hóa ra là do bản thân mình tự mình đa tình, đến mức Chân Nguyên Bạch dù đối xử tốt với hắn cũng chỉ là một thủ đoạn để tự bảo vệ bản thân. Lúc trước còn không tình nguyện nộp bài tập mà sau khi hắn nhớ ra ít chuyện thì lại bắt đầu làm đủ thứ chuyện tốt cho hắn, làm xong còn hỏi một câu: "Cậu có cảm động không?"

2

Con mẹ nó.

Thời Bất Phàm càng nghĩ càng giận.

Hắn cảm động, sao lại không cảm động cơ chứ. Hát quốc ca tuyên thệ, lại còn đưa chiếc khăn đỏ yêu quý của mình, đó là thứ mà tên nhóc lừa đảo kia đeo khi còn trong Đội Thiếu niên Tiền Phong đấy, mang theo giấc mơ cao cả của thiếu niên, hắn đúng là cảm động đến muốn giết người!

Càng nghĩ càng thấy bản thân như đứa ngốc.

"Cậu cười cái gì mà cười?" Tên nhóc lừa đảo trong khoảng thời gian này bị hắn chiều làm cho lá gan càng ngày càng lớn, "Vốn dĩ tôi đã xin lỗi cậu rồi, mà cậu vẫn muốn truy cứu, cứ truy cứu mãi, đồ bủn xỉn!"

"Tôi bủn xỉn?"

"Bủn xỉn." Chân Nguyên Bạch nói: "Cứ bắt tôi phải chơi bóng, đập phải cậu cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi, do không cẩn thận, vốn đầu sỏ gây chuyện là cậu, đáng ra cậu phải tự động nói là không liên quan đến tôi, nhưng tôi đã nhận sai với cậu rồi, mà cậu vẫn không tha thứ cho tôi, có phải cậu được voi đòi tiên rồi không đấy?"

Đầu Thời Bất Phàm lại bắt đầu đau.

Hắn tự hỏi sao lời này lại quen thế.

Sau đó hắn nhớ đến những gì Chân Nguyên Bạch nói tương tự như những lời hắn dạy cậu lúc sáng trước mặt bọn Diệp Liêm, hắn lại nở nụ cười kỳ lạ, làm cho Chân Nguyên Bạch rất bất an, vì thế cậu lại nhẹ giọng xuống: "Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào?"

"Tôi muốn đến sân bóng, lấy bóng đập vào đầu cậu cho ngất xỉu một lần."

"..."

"Không thì cứ quyết định thế đi, đi thôi, đến sân bóng."

Hắn nắm chặt lấy tay Chân Nguyên Bạch, đối phương lại theo bản năng lùi về sau, khóe miệng Thời Bất Phàm cong lên, quay lại nói: "Không muốn nợ máu trả máu à?"

Chân Nguyên Bạch không nói gì. Cậu có cảm giác Thời Bất Phàm đúng là trở mặt vô tình, chỉ hơi đối xử không tốt với hắn, thì sẽ bị trả thù rất nặng, những việc làm hắn cảm động so với những thứ đó cũng không là gì.

Chân Nguyên Bạch lùi về phía sau, Thời Bất Phàm nắm chặt tay không thả, nói: "Đổi cách khác cũng được, xuống mua cho tôi bao thuốc, tôi hút thoải mái rồi thì sẽ tha thứ cho cậu."

Chân Nguyên Bạch trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, "Tôi muốn đi thang máy."

"Được." Thời Bất Phàm không yêu cầu nhiều.

Hắn buông Chân Nguyên Bạch ra, đối phương liền xoa xoa cánh tay mình, xoay người mở cửa thoát hiểm ra, nghe hắn nói: "Nếu cậu dám chạy, tôi sẽ hôn cậu đến khóc trong lễ chào cờ thứ hai đấy, nghe chưa?"

Cửa thoát hiểm mở ra, Chân Nguyên Bạch nện bước nặng nề ra ngoài, nhìn có vẻ tức giận nhiều hơn là sợ hãi.

Thời Bất Phàm cúi đầu nhìn về phía tay mình, lòng bàn tay như còn lưu lại cảm xúc mềm mịn nhẵn nhụi kia, hắn dùng một tay khác chạm vào, cứ như cả hai tay đều cảm nhận được độ ấm còn lưu lại từ bàn tay kia. Không biết nghĩ đến cái gì, hắn bỗng cười một tiếng, tay trái nâng tay phải lên bên môi, quyến luyến hôn lên đầu ngón tay mình.

3

Hắn tiếp tục đi xuống cầu thang, vừa đi vừa lấy điện thoại mình ra, ngón tay lướt trên điện thoại vào album, ở phía dưới tìm thấy một thư mục album ẩn, đầu ngón tay mở mật mã, bên trong là đủ loại hình của tên lừa đảo kia.

1

Có tấm chỉ lướt qua được chút bóng dáng, có tấm là bên sườn mặt, rất ít tấm chính diện, hầu như tất cả đều có biểu cảm bất an, kinh hoàng, thậm chí là mắt đầy nước mắt.

Hắn vừa đi vừa xem ảnh, đi đến tận tầng một, đẩy cửa thoát hiểm ra, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, điện thoại cũng bị linh hoạt tắt đi, như có bí mật không thể để lộ ra ánh sáng, bị nhẹ nhàng vùi vào bóng tối giấu đi.

Hắn đi ra cửa lớn của bệnh viện, tên nhóc dối trá che túi chạy về bên này, lén lút đưa thuốc lá trên tay cho hắn, nhỏ giọng nói: "Thế là hòa nhau rồi, lần sau tôi sẽ không mua hộ cậu nữa đâu."

"Cậu cứ nói là mua hộ bố là được mà."

Chân Nguyên Bạch đúng là nói như thế thật, nhưng hắn vừa nói vậy làm cậu có cảm giác hình như mình bị lợi dụng rồi, cậu không quá vui vẻ nói: "Cậu định làm gì tiếp?"

"Đi thu phí bảo kê."

Chân Nguyên Bạch sững sờ chốc lát, lập tức đi theo, cũng không nói gì, Thời Bất Phàm cười: "Sao, sợ tôi làm khăn đỏ của cậu dính máu à?"

"Cậu vừa mới bị đập đầu xong, không thể không chạy loạn được à?"

"Cậu quan tâm nhiều thế làm gì?" Thời Bất Phàm đã châm thuốc, hít thuốc nhả khói nói: "Giờ cậu đừng hỏi gì nữa, rồi đi về học bài đi."

Hắn đi rất nhanh, rẽ trái đi vào một con hẻm nào đó, Chân Nguyên Bạch hơi muốn chạy nhưng ma xui quỷ khiến thế nào vẫn tiếp tục đi theo: "Nhưng cậu không đau đầu à? Tôi làm bóng đập đầu cậu, tôi phải chịu trách nhiệm, nhỡ mà cậu bởi vì thế mà không đánh thắng người ta, bị đánh đến vào phòng ICU thì phải làm sao chứ?"

"Thì tôi dẫn cậu đi cùng."

Chân Nguyên Bạch bỗng cảm thấy tức giận, cậu túm chặt lấy một tay Thời Bất Phàm: "Sao cậu lại thu phí bảo kê của người khác? Bọn họ không ăn của cậu cũng không nợ tiền cậu, cậu ỷ thế ức hiếp người khác rất vui à? Có vài người cậu không nên đi chơi cùng đâu, thế thì cậu sao mà học được cái gì tốt chứ?!"

Rõ ràng cậu đang hung dữ với người khác, nhưng người ta còn chưa có tí biểu hiện gì thì cậu đã run trước.

Chân Nguyên Bạch không muốn gây xung đột với người khác cũng là vì nguyên nhân này, bởi vì cậu vừa tức giận cái là đã run run rẩy rẩy lên, Thời Bất Phàm đối mặt với ánh mắt cậu, bỗng nâng bước làm cậu lùi về sau, phần lưng của Chân Nguyên Bạch đụng vào tường, một làn khói thuốc phả về phía cậu, Chân Nguyên Bạch bị hun đến ho khù khụ, đôi mắt rất có khí thế lại thành nước mắt lưng tròng.

Thời Bất Phàm chống tay sau lưng cậu, nói: "Có phải cậu luôn muốn chia tay với tôi không?"

Môi Chân Nguyên Bạch giật giật, mím lại, mở miệng thì giọng điệu lại hơi hùng hổ dọa người: "Ba mẹ tôi không cho giao du với học sinh hư, nếu cậu cứ nhất quyết đi thu phí bảo kê, tôi sẽ chia tay với cậu."

"Rất tốt." Thời Bất Phàm khen cậu, nói: "Nào, hút một hơi đi."

1

Chân Nguyên Bạch tránh thuốc lá như rắn rết, kiên quyết nói: "Tôi không hút!"

Thời Bất Phàm bỗng hôn cậu, Chân Nguyên Bạch còn chưa kịp phản ứng môi hắn đã rời đi, "Hít một hơi, tôi sẽ không đi thu phí bảo kê nữa."

Thời Bất Phàm đưa đầu thuốc đến bên miệng cậu, miệng dán bên lỗ tai cậu, không có ý tốt dụ dỗ nói: "Ngoan, chỉ hít một hơi thôi, thử xem đi, nha?"

2

- ------------------------------------

Yiuyt68: Thật ra tôi edit 15 chương này từ lâu rồi mà lười đăng quá. Nay đọc lại thử thấy giọng văn mình vớ vẩn quá:((((. Truyện đầu tiên làm nên còn nhiều thiếu sót. Thôi thì những phần sau tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn he.