Thời Bất Phàm đi qua giáo viên ra ngoài, nhìn có vẻ cũng không định học tiếp tiết này.

Mấy người Khâu Tinh liếc nhìn nhau, Diệp Liêm từ từ đứng dậy đi theo ra ngoài, hai người còn lại thì tiếp tục úp mặt lên bàn ngủ.

Chân Nguyên Bạch yên lặng quay mặt về phía giáo viên. Lương Tu Đức lắc lắc đầu, ném mấy cục giấy lên bục, tiếp tục giảng bài.

Chân Nguyên Bạch vừa nghe giảng vừa mê mang. Mấy tờ giấy kia cậu chưa xem, chẳng biết Thời Bất Phàm viết gì trong đấy, nhưng cảm thấy nụ cười trước lúc rời đi của đổi phương hình như cũng chẳng tốt đẹp gì.

Chân Nguyên Bạch cúi đầu viết bài, cảm thấy hơi tủi thân, tự nhiên Thời Bất Phàm tức giận, rõ ràng ngay từ đầu đã nói là không được làm phiền cậu trong giờ học, hắn còn nói muốn thi được hạng hai để ngồi cùng bàn với cậu mà.

Sao tự nhiên chẳng giữ lời gì thế.

Dù thế nào thì học vẫn phải học, vài phút sau Chân Nguyên Bạch đã vứt tất cả cảm xúc này ra sau đầu.

Lúc sắp tan học, Thời Bất Phàm quay về, hắn đi vào cửa, lại cười với giáo viên: "Còn ba phút nữa là tan học, thầy nên trả em mấy cái bí mật kia rồi đúng không?"

Lương Tu Đức ra hiệu hắn tự lấy, Thời Bất Phàm lấy mấy cục giấy đi, trong ánh mắt tò mò của mọi người, hắn về chỗ ngồi.

Chuông tan học vang lên.

Thầy Lương không yên tâm nhìn về bên này một cái, nhưng Thời Bất Phàm lúc này rất thật thà, anh cũng không muốn chủ động tìm đến phiền toái nên cầm sách rời đi, trước khi ra khỏi lớp còn dặn bạn học ngồi bàn một có việc gì thì nhớ báo giáo viên.

Anh sợ Thời Bất Phàm sẽ đánh Chân Nguyên Bạch.

Không chỉ anh sợ, mà Chân Nguyên Bạch cũng sợ, Thời Bất Phàm vừa ngồi xuống cậu liền ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cậu không biết mình làm gì khiến Thời Bất Phàm khó chịu, liệu hắn có giận đến mức muốn nghỉ chơi không đây, thật ra nghỉ chơi cũng không sao, chỉ sợ trước khi nghỉ chơi lại chạy qua đánh cậu một trận thôi.

Cậu do do dự dự quay lại, muốn hỏi Thời Bất Phàm trong giờ muốn hỏi cậu cái gì, lại phát hiện đối phương đang úp mặt lên bàn ngủ mất rồi.

Cậu chỉ có thể quay lên.

Thời Bất Phàm ngủ đến tận giờ ăn trưa mới ngồi thẳng dậy, chống cằm bắt đầu nhìn chằm chằm sau đầu cậu.

Học sinh trong lớp chạy rất nhanh đến nhà ăn, Chân Nguyên Bạch vừa thu dọn sách vở vừa chú ý động tĩnh phía sau, Thời Bất Phàm đẩy ghế đứng dậy, cậu lập tức ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen lúng liếng như con cún nhỏ.

"Đến nhà ăn ăn cơm, hay muốn tôi ra ngoài mua đồ ăn cho cậu?"

Chân Nguyên Bạch cất sách đi, vội vàng đi theo hắn: "Đến nhà ăn là được rồi."

Cậu rụt rè trông như con thỏ con, Thời Bất Phàm duỗi tay kéo cậu vào trong ngực, chậc lưỡi một cái: "Sợ cái gì, tôi cũng đâu có đánh cậu đâu."

Chân Nguyên Bạch nhíu nhíu mày: "Giờ Toán hôm nay cậu muốn nói gì với tôi vậy?"

Thời Bất Phàm hút một điếu thuốc xong thì cũng bình tĩnh lại, Chân Nguyên Bạch chỉ tùy tùy tiện tiện nói một câu mà thôi, chủ yếu do hắn không nhớ gì cả, quá nhạy cảm, hắn nói với Chân Nguyên Bạch: "Sau này chúng ta có thể lấy gen của bản thân tạo một đứa trẻ, theo họ cậu hay theo họ tôi đều được, dù sao cũng sẽ là phú nhị đại thôi."

"Hở?" Chân Nguyên Bạch vụng về lý giải ý từ trong lời nói của hắn: "Trẻ con được sinh ra do nhân tạo, không biết là có bị khuyết tật gì không."

1

Thời Bất Phàm cười: "Cậu thông minh, tôi bất phàm, đứa trẻ được sinh ra bởi gen hai chúng ta nhất định vừa thông minh vừa bất phàm, đừng lo này lo kia."

Chân Nguyên Bạch suy nghĩ về việc dạo này mấy người bạn cứ hay thích so sánh con mình với nhau, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: "Nhưng có thể sẽ tốn nhiều tiền lắm."

"Sao đâu, bạn trai cậu có tiền mà."

Bạn trai nào? Đầu Chân Nguyên Bạch có một dàn hỏi chấm chạy qua.

Nhưng may quá, Thời Bất Phàm không tức giận, cũng không định đánh cậu một trận rồi nghỉ chơi, Chân Nguyên Bạch cảm thấy vui mừng, lúc Thời Bất Phàm đưa ra đề nghị ở lại tiết tự học buổi tối cậu tập tức gật đầu đáp ứng.

Tiết tự học buổi tối cũng không có nhiều người lắm, phần lớn là mấy học sinh có thành tích tốt, giáo viên cũng có lúc lên lớp có lúc không, Chân Nguyên Bạch quay mặt đối diện với Thời Bất Phàm, trong góc phòng nhỏ giọng giảng bài cho hắn nghe. Thật ra Thời Bất Phàm rất thông minh, hắn học mấy môn xã hội không tốt lắm, nhưng học môn tự nhiên chỉ cần giảng một lần là hiểu, Chân Nguyên Bạch cầm lấy trà sữa mua lúc chiều uống một ngụm, cũng bắt đầu làm bài của mình.

Ngòi bút sột soạt trên giấy, trời dần vào khuya, học sinh trong phòng cũng lục đục rời đi, trước khi người cuối cùng rời đi còn bảo Chân Nguyên Bạch: "Lúc các cậu về nhớ khóa cửa đấy."

Chân Nguyên Bạch nhanh chóng đáp ứng, tiện thể ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng phát hiện đã sắp 9 giờ tối rồi, mọi người đều về ký túc xá chuẩn bị nghỉ ngơi, cậu theo bản năng nhìn Thời Bất Phàm đang làm bài tập, đối phương khó lắm mới có thái độ học tập nghiêm túc như thế, cậu không thể nào cắt ngang nổi.

Cúi đầu nhìn điện thoại, mẹ cậu có gửi vài tin nhắn, hỏi cậu bao giờ về, tin gửi mới nhất từ ba phút trước, cậu còn chưa kịp phản hồi Tần Anh đã gọi đến, Chân Nguyên Bạch quay người trả lời: "Mẹ."

"Giờ này rồi, hôm nay con có về không đấy?"

Chân Nguyên Bạch nhìn qua Thời Bất Phàm không bị làm phiền tí nào, rầu rĩ nói: "Nếu muộn quá thì hôm nay con ở ký túc xá vậy."

Mẹ cậu không có cách nào: "Được rồi, nếu muốn về nhà thì gọi điện nha, mẹ bảo ba đi đón con."

Tắt điện thoại, Chân Nguyên Bạch lại cầm bút, Thời Bất Phàm nhanh chóng ngước lên nhìn cậu một cái, lại tiếp tục cúi đầu, khóe miệng hơi cong cong.

Mười phút sau, Thời Bất Phàm mở miệng: "Làm xong rồi, cậu kiểm tra cho tôi đi."

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn nhận lấy kiểm tra, chỉ ra vài chỗ sai giải thích cho hắn, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Thời Bất Phàm từ ngồi đối diện cậu lại chạy đến ngồi bên cạnh cậu rồi, khóe môi hắn nhấc lên: "Hơn 9 giờ rồi, đói bụng không?"

"Chúng ta đến nhà ăn xem có gì ăn không."

"Đến nhà ăn làm gì, đi ra ngoài ăn, cậu muốn ăn thịt nướng không?"

Chân Nguyên Bạch do dự, Thời Bất Phàm nhẹ nhàng nói: "Cậu sợ cái gì, tí nữa tôi đưa cậu về trường mà, về nhà cũng được."

"Vậy ăn xong tôi sẽ gọi bố đến đón."

Thời Bất Phàm không phản đối.

Đúng là lâu rồi Chân Nguyên Bạch không ăn thịt nướng, ba mẹ cậu chẳng bao giờ cho ăn nhiều mấy món mang lại niềm vui này cả, bình thường cho cậu tiền tiêu vặt Tần Anh cũng sẽ hỏi đã tiêu tiền vào đâu rồi.

Chân Nguyên Bạch sờ sờ chỗ tiền lần trước muốn dùng để trả tiền thuốc cho Thời Bất Phàm, nói: "Hôm nay để tôi mời đi."

Bạn học nhỏ rất có nguyên tắc, Thời Bất Phàm nói: "Được."

Tuy nói thế, nhưng đợi đến lúc Chân Nguyên Bạch ăn no đi thanh toán, ông chủ lại chỉ Thời Bất Phàm: "Cậu bé kia vừa trả tiền rồi, này, đây là tiền thừa của các cậu."

Chân Nguyên Bạch sững sờ nhận tiền, trở lại bàn ăn, lấy tiền của mình ra cùng tiền thừa đưa cho Thời Bất Phàm: "Đã nói là tôi mời cậu rồi mà."

Thời Bất Phàm cười: "Chúng ta đi ăn còn để cậu mời, tôi không biết xấu hổ à?"

Chân Nguyên Bạch cảm thấy Thời Bất Phàm thật kỳ quái, càng ngày càng kỳ quái. Thời Bất Phàm ngửa đầu uống ngụm nước cuối cùng, đặt cốc xuống lau miệng nói: "Đi thôi, về nhà."

Chân Nguyên Bạch bình bịch đuổi theo hắn: "Không lấy tiền của tôi thì cậu cũng cầm tiền thừa của cậu đi chứ."

"Cậu cầm đi." Thời Bất Phàm đi ra ngoài, tay bấm điện thoại, Chân Nguyên Bạch cầm mấy chục tệ, cất không được vứt không xong, vô cùng buồn rầu: "Cậu đưa tiền cho tôi làm gì?"

Thời Bất Phàm nói: "Thương cậu."

1

Chân Nguyên Bạch tức giận: "Cậu lấy 34 tệ làm tổn thương* tôi à?"

*Raw: 疼 (téng): đau, tổn thương/ cưng chiều, yêu thương.

Thời Bất Phàm quay lại nhìn cậu.

Đèn đường mờ tối, xe cộ trên đường đông đúc, đèn xe cùng với ánh đèn điện của thành phố khúc xạ tạo thành ánh sáng mê li trong mắt Chân Nguyên Bạch, khuôn mặt như được tráng một lớp sứ dưới ánh sáng trên đường, trông càng thêm đẹp đẽ. Hầu kết Thời Bất Phàm hơi động đậy, âm thanh khàn khàn: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Đây là vấn đề nhiều hay ít tiền à? Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi không cần tiền của cậu."

Cậu đi tới đưa chỗ tiền thừa cho Thời Bất Phàm, nhưng lại thấy hắn đột nhiên rút ra mấy trăm tệ bị vo thành một cục, hắn dùng tay vuốt phẳng, đưa tới: "Chỉ có ít tiền mặt thôi, cậu cầm trước đi, về tôi chuyển khoản cho cậu."

Chân Nguyên Bạch theo bản năng lùi về phía sau lại bị tay hắn duỗi ra ôm lấy, mặt áp trên ngực hắn, Thời Bất Phàm dùng một tay ấn sau cổ cậu, cụp mắt xuống nhét tiền vào chiếc túi nhỏ trên cặp sách của cậu, nhét xong còn tiện tay ôm cậu thật chặt, vùi mặt vào cổ cậu, cười nói: "Thông Minh ngày hôm nay có mùi thịt nướng nè."

4

"???"

Da gà của Chân Nguyên Bạch nổi hết cả lên.

Chuyện này sai trái quá rồi đấy.

Cậu càng nghĩ càng thấy không đúng thế nào, vội vàng duỗi tay muốn đẩy người ra, nhưng với sức lực của Thời Bất Phàm không dễ đẩy ra một chút nào cả, ở bên tay Chân Nguyên Bạch hắn cười nhẹ một tiếng, chóp mũi hơi lạnh cọ vào vành tai cậu, âm thanh trêu người: "Cậu vẫn muốn chơi trò vừa chống cự vừa nghênh đón à?"

Đầy đầu Chân Nguyên Bạch toàn là nghi hoặc và kinh hoàng, cuối cùng Thời Bất Phàm cũng buông cậu ra, vừa quay đầu ra liền bị ánh đèn xe chiếu đến, là một chiếc xe màu đen nhìn là biết rất đắt dừng lại trước mặt bọn họ, Thời Bất Phàm đi đến mở cửa xe, hất cằm với cậu: "Lên xe đi."

"Hôm, hôm nay tôi về nhà."

"Tôi đưa cậu về nhà."

Chân Nguyên Bạch nhìn chiếc xe kia, lại nhìn Thời Bất Phàm, chân hơi nâng lên lại thu lại, mũi chân lúc đặt xuống còn hơi lung lay: "Tôi có thể tự mình đi về."

Thời Bất Phàm nhướng mày: "Muộn lắm rồi, cậu tự về kiểu gì chứ?"

"Gọi, gọi xe."

Thời Bất Phàm đi tới, Chân Nguyên Bạch theo bản năng lùi về sau, cổ tay cậu đột nhiên bị nắm lấy, Thời Bất Phàm kéo cậu lại, nói: "Để cậu tự về một mình tôi không yên tâm, ngoan, lên xe đi."

Chân Nguyên Bạch bị nhét vào xe trong cảm xúc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Thời Bất Phàm hỏi cậu: "Quay lại trường hay vẫn về nhà?"

"Về nhà..." Chân Nguyên Bạch kéo kéo góc áo của mình, hơi nhíu mày, Thời Bất Phàm dựa vào một bên nhìn cậu, nhịn không được buồn cười nói: "Được, về nhà."

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, cau mày.

Thời Bất Phàm nhéo vành tai mình, đôi mắt không chớp nhìn cậu, không nhịn được xoay đầu ra ngoài của xe cười cong cả mắt.

Rất nhanh sau đó xe dừng lại, Chân Nguyên Bạch vội chào hắn, mở cửa ra xuống xe.

Trước mắt là một đài phun nước nhỏ, hai bên sàn cẩm thạch là khu vườn trải đầy những loài thực vật cậu không biết tên, mà trước mắt Chân Nguyên Bạch là một ngôi nhà nhìn giá trị có vẻ không nhỏ đang mở cửa chào đón cậu...

Tất nhiên đây không phải nhà cậu.

Cậu quay đầu nhìn Thời Bất Phàm, khuôn mặt hắn là biểu tình kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn giờ, nói: "Vừa nãy cậu không nói địa chỉ nhà cho chú Lưu à?"

"..."

"12 giờ rồi, ba mẹ cậu chắc cũng đi ngủ rồi, không thì thế này đi, tối nay ở lại nhà tôi đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi học luôn, được không?"

"..."

Chân Nguyên Bạch cố giữ bình tĩnh mím môi thật chặt.

- ------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Thỏ trắng nhỏ, mau mở cửa nào.

Nguyên Nguyên: Không mở, không mở là không mở, cậu là kẻ xấu.