Từ nơi quán bar đào ra tiền, tìm và gom lại 10% cổ phần của Phạm K đang rải rác kia cũng là điều sau này hãy tính,

Trước mắt, Kelvin mới về đây, bên Đỗ Chính đều theo dõi cậu từng ly từng tý, thế nên nói không nát thì không còn cách nào khác để che mắt hoàn hảo hơn.

Vậy nhưng vấn đề toàn bộ lại nằm ở đây - người trợ lý trước mắt này.

- Cậu không xem lại hợp đồng sao?

- Anh dám làm bậy bà tôi sẽ nhai đầu anh.

Kelvin lau mái tóc ướt nhẹp, chẳng thèm nhìn mà hạ bút xuống.

- Soạt.

- Cảm ơn cậu.

Kelvin sau khi Gia Huy cầm bản hợp đồng đã được ký một chữ to oành rời đi, tự bản thân cũng cầm lấy một xấp lên nghiên cứu.

Trên gương mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Sớm như vậy mà Nông Phú đã được lên kế hoạch chỉn chu rành rọt, lại ngay lập tức cướp được một miếng mồi khoai tím béo bở như vậy.

Haiz,

Thực, tài giỏi quá cũng phiền phức,

Nhấc chén canh giải rượu đặt lên miệng, ho khụ mấy tiếng.

Gia Huy, người đầu tiên dám xối thẳng nước vào mặt tôi, cũng lại là anh?

Xem chừng, Kelvin tôi phải đáp lễ lại cho cân xứng.

======

Trần An một mực lo lắng không thôi, người đàn ông hơn 30 tuổi đứng ngồi không yên trước cửa công ty, 12h chính là giờ chót phải chuyển fax cho đối tác Nhật Bản, xác nhận việc giao đi 1 tấn hàng thử, nhìn đồng hồ, hơn 11h Gia Huy vẫn còn chưa trở lại.

Cậu đối với người bạn trạc tuổi mình này, một mặt thân thiết, một mặt khâm phục. Khi cả hai gặp đối tác để thương lượng các điều khoản trong hợp đồng, đã có lúc Trần An tưởng như không trụ nổi trước những câu hỏi khó nhằn của đối phương,

Vậy mà Gia Huy mặt không loạn, bình thản đáp lại từng điểm nghi vấn. Cuối cùng, sau 1 tuần nghiên cứu kỹ lưỡng. Họ đã cho xuất thử đợt đầu tiên.

Mệt mỏi đến là như vậy, người Gia Huy cũng sắp bị vắt đến kiệt, vậy mà đêm nào cũng phải lẽo đẽo theo cái tên công tử không chút tính người kia lê lết tới mấy nơi chốn chả ra sao.

Trần An cũng là một người họ hàng xa của bà Mỹ Kim, tiếng xấu của Kelvin sớm cũng đã nghe đủ.

- Anh An. Xong rồi.

Một tiếng này cũng giật thót Trần An, nhìn bìa trình ký trên tay Gia Huy, cả hai đều thở phào một tiếng.

11h45 phút, bản fax được đóng dấu đầy đủ, chuyển đi.

Nhìn Gia Huy một thân đội nắng giữa mùa khô của Sài Gòn, mồ hôi đều vã ra như tắm, Trần An có chút tội nghiệp:

- Anh nói chú, hay là chuyển hẳn tới công ty làm cho đàng hoàng?. Đi theo cái thằng kia, sớm muộn cũng chết non.

Gia Huy nở một nụ cười mệt nhọc:

- Không sao.

Đây là hợp đồng đầu tiên cậu chính tay giành được, sau hai năm chôn vùi nơi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.

Làm sao có thể tùy tiện để mất đi.

Biết rằng mình có hơi chút quá tay, nhưng Gia Huy không hối hận.

Cùng lắm thì, sẽ lựa lời giải thích một chút.

=======

Chiều tối.

Gia Huy trở lại biệt thự X, việc đầu tiên cần làm, đương nhiên là tắm rửa cho thoải mái.

Sài Gòn quá nóng nực, mồ hôi dính bết lại vương trên tóc mái xòa xuống thực vô cùng khó chịu, còn cặp mắt kính vốn không quen kia, lúc này trở lên vướng víu không chịu nổi,

Tóc mái ướt nước, dùng tay vuốt ra sau đầu thành những đường suôn lớn, cặp kính cũng gỡ đặt sang một bên, dưới vòi sen, đôi mắt nhắm lại như muốn trút hết tất cả những suy tư bụi bám của một ngày mệt nhoài, thế nhưng nghĩ đến bản hợp đồng, thực lòng thực dạ lại nở ra được một nụ cười tự nhiên nhất.

Từng giọt nước lớn theo nhịp tỏa của vòi sen mà đậu lại trên bờ xương quai xanh thành một chiếc hồ nhỏ, lại như tràn đầy mà lăn trượt xuống đường eo kia, bờ eo nhiều năm luyện võ vẽ lên những đường căng bóng, không phải là thứ 6 múi đầy cơ bắp như tập gym, mà chính là một đường cơ bụng nhẵn phẳng mềm dẻo hữu lực kéo xuống bờ mu đầy những bụi lông mềm, khép sâu cánh đùi trắng mịn không hề có chút mỡ nào dư thừa. Suốt hai năm trong viện, dẫu là không thể chân chính mà đánh vài đường quyền cước, nhưng sớm sớm đều chạy bộ thành thói quen, một vài ngày nghỉ, các thớ cơ đều nhức nhối mà nhắc nhở, cứ như thế nên cũng không khó hiểu gì khi bờ eo kia như một đường thắt hoàn hảo, kéo căng chiếc hông cong vểnh khó tin.

Toàn bộ cơ thể đẹp đến ma mị như thế, bọc phủ bởi làn nước trong vắt đang xả xuống, thứ tính khí kia ngủ yên theo chiều động của thân hình cũng khẽ lắc nhẹ, hai đầu v* một màu nâu đỏ hơi giương lên trên khuôn ngực kia, khiến kẻ nào đó đang đứng trước nhà tắm mà rình mò, nuốt tới khan cả nước bọt.

Gia Huy vừa mở mắt, liền đã thấy một thân hình mét tám đứng chắn ngang cửa.

!!!!!!

Việc hận nhất lúc này lại chính là vừa rồi còn nhắm mắt mà suy tư lung tung, nhất thời còn mất đi cả đề phòng, không nghe tiếng bước chân kẻ nào đó rón rén mà đậu ở cửa từ bao giờ.

- Cậu...?!!!!!

Vẻ mặt Kelvin trong thoáng chốc bớt đi âm trầm, đuôi mắt rồng lập tức lại tròn sáng, vô cùng lưu manh mà giơ chiếc khăn tắm lên:

- Anh tìm cái này sao?

- ...!!!

Gia Huy nhìn chiếc khăn tắm trong tay Kelvin đang lắc lắc, lại nhìn lên chiếc móc treo gần cửa phòng tắm, trống không.

Dùng một cọng lông tùy tiện trên người đều có thể biết được, là hắn đã thò tay vào lấy, lại dùng thêm một cọng nữa, cũng có thể biết ngay được, thẻ khóa phòng mình từ a tới z hắn muốn là có.

Cố gắng điều chỉnh tâm tình, dùng một tay che đi chỗ nào đó theo phản xạ, Gia Huy đưa một tay còn lại chìa tới:

- Làm phiền cậu.

- Ồ, no no!

Kelvin không những không đưa chiếc khăn tới, mà lại còn khoanh tay để chiếc khăn vừa vặn áp vào người, đôi mắt không ngừng quét qua từng điểm nhỏ trên thân người kia.

Gia Huy biết, thằng nhóc này chính là vì chuyện lúc trưa nay mà muốn trả thù một chút. Trẻ con, ấu trĩ đến hết lời để nói.

Nhưng dẫu sao thì Gia Huy anh cũng là một người đàn ông, việc cái gì mà chỉ vì một cái khăn tắm liền thành ra chẳng ra sao?. Trước đây việc dẫn anh em đi xông hơi, mát xa, thậm chí tắm chung không phải là điều quá bình thường sao?

Trong bệnh viện, cũng chẳng có lựa chọn nào ngoài phòng tắm tập thể. Cái gì cần nhìn hoặc chẳng muốn nhìn đi chăng nữa cũng tự nhiên cứ thế mà đập vào mắt.

Vì thế mà dường như quên mất một điều quá trọng điểm thì phải.

Bước chân tiến ra ngoài cửa phòng, lách người qua thân hình đó mà không biết rằng, cặp mông săn chắc của mình đã bị ai kia từ đằng sau ngoái đầu lại, nhìn chằm chằm tới.

Kelvin có chút không thể tin, nhìn theo cánh mông trần nảy nhẹ lên theo từng bước nhỏ, không một chút tỳ vết, bồng nhẹ vừa săn chắc vừa mềm mại...

Gia Huy như thế mà không hề có chút đề phòng nào, một đường bước tới bên tủ quần áo.

Hoặc giả như... anh ta không hề có chút gì khái niệm về Gay?

- Sao thế này?

Vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi khi cánh tủ quần áo vừa mở ra:

Hoàn toàn trống không!

Đến một cái xịp lót cũng không còn!

Thậm chí, là cả đồ dơ trong chiếc giỏ ngoài cửa phòng tắm, cũng là không còn gì hết!

Trên mặt Gia Huy thực sự không biết có thể dùng từ gì để hình dung.

Siết chặt nắm đấm, cố nuốt xuống một cục nghẹn bứ trên cổ, cố gắng bỏ qua vẻ mặt vô cùng đắc chí đang khua chiếc khăn tắm trong tay kia.

Gia Huy hít một hơi dài, với lấy chiếc chăn đơn trên giường, muốn quấn tạm,

Đương nhiên, Kelvin làm sao có thể để một màn xuân tình này trôi qua đơn giản như thế, chút máu nóng khơi dậy bản tính của một con sói mà trỗi dậy, đè cả người trần trụi của Gia Huy xuống giường.

- Bịch!

Gia Huy sửng sốt không thể tin, trợn mở to mắt nhìn gương mặt đang kề sát, hơi thở có chút nóng phả ra trên làn da vừa tắm mát của mình, khiến anh càng khó có thể hình dung ra nổi, đôi mày nhíu chặt thành một đường hằn sâu giữa trán:

- Cậu định làm gì?

Kelvin dùng sức chân kìm chặt lại hông và eo của Gia Huy, khàn giọng:

- Dám xối nước vào mặt tôi?. Còn không phải là tìm chết?

- ...!!!

Ưm...!

Gia Huy còn chưa kịp ra đòn phản kháng, môi đã bị tên nhóc kia thô bạo mút xuống.

Phập.

Mùi máu tanh lập tức bật ra trên đôi môi nâu mọng đường viền kia.

Kelvin bị ăn đau, và quan trọng nhất là bị ngạc nhiên quá,

Cậu như thế.. mà bị cắn!

Lại còn không hề là một vết cắn nhỏ gì, thực sự phải nói là toác môi mới đúng!

Gia Huy trong vài giây ngắn ngủi, đảo ngược tình hình, đôi tay thuần thục với cú thúc khuỷu dứt khoát, một phát nhắm ngay vùng bụng của Kelvin:

- Hự..

Kelvin còn chưa kịp hết đau trên miệng, liền đã thêm một phát ngay bụng, nếu không phải thường ngày chăm luyện tập, có lẽ gan hay phổi gì đó đều đã đổi vị trí cho nhau.

Gia Huy kéo lại chiếc chăn đơn, như vẽ mà một đường bật dậy phủ lên người, nghĩ tới điều gì lại khinh miệt quét qua một câu:

- Là Gay cũng nên có tự trọng của Gay.

- ???!!!!!

Kelvin vừa sửng sốt vừa đau vừa buồn cười. Tự trọng của Gay?

Ái chà, mình cũng còn có cả tự trọng nữa hay sao?

Hay.. do kỹ thuật hôn của mình có vấn đề?

Ôm gập bụng cũng không phải vì quá đau đớn mà không nỡ rời khỏi giường. Chỉ đơn giản vì, chiếc gối này...có mùi thơm.

Nắm tay siết lên một góc gối, góc miệng còn vương chút máu mà hơi câu lên.

- Gia Huy.

- Anh chết chắc.

=========

Sắc mặt Gia Huy thực sự xấu tới không muốn nhìn.

Cuốn một chiếc chăn đơn rời khỏi phòng thực quá bất đắc dĩ, đây dẫu sao cũng là một căn biệt thự chứ chẳng phải phòng xông hơi,nhà kho?

Hừ.

Ngay sát vách cạnh phòng cậu hướng ra phía ban công, có một phòng kho nhỏ, để một vài thứ đồ ít dùng tới.

Đương nhiên, tên kia chỉ là trong lúc cậu tắm, cũng không thể nào đem toàn bộ quần áo cậu đi quá xa mà bỏ được.

Mở cửa tủ kho, thấy một đống quần áo nằm ngổn ngang.

Gia Huy cậu thực hận lúc đó không dùng nốt vài phần sức, chui trong phòng kho nhỏ hẹp mặc được bộ quần áo đàng hoàng vào người, vừa bước chân ra khỏi, tên nào đó đã kêu oai oái một gian nhà!

- Bác Phó!

- Bác Phó!

- Gia Huy đánh người!

- Đánh con sứt môi luôn rồi!

Gia Huy:????!!!!!!!

======

Trong phòng khách,

Gia Huy ăn mặc chỉnh tề, khẽ cúi đầu trước ông Phó.

Cái miệng tên kia đã được bôi một làn thuốc mỏng bóng loáng, nằm nghênh ngang ngay trên chiếc sofa dài, hai chân vẩy vẩy.

Ông Phó dẫu có thực là người có uy có quyền, thế nhưng đứng trước tình huống người kia hẳn nhiên là cậu chủ, nói thế nào vẫn phải ba phần nể.

- Gia Huy, nói như thế nào, đây cũng là cậu chủ. Cháu hành xử hôm nay hơi có phần thô lỗ. Mau, xin lỗi.

Gia Huy hơi đảo chân, hướng về phía Kelvin cúi đầu:

- Xin lỗi cậu chủ, là tôi không đúng.

Kelvin nghe câu này, lại vạch bụng mình ra, chỉ chỉ cho bác Phó xem:

- Còn đây nữa, " chú già" này đánh con ra nông nỗi này.. khụ.. bác xem..

Gia Huy cúi thấp thêm một phần:

- Tôi thành thực xin lỗi.

- Không có thành ý!

Ông Phó lắc đầu còn đang định khuyên nhủ. Kelvin đã lười biếng liếc lên chiếc đồng hồ treo tường, đứng phắt dậy như không một chút gì có vẻ đau đớn mới bày ra vừa rồi.:

- Bác kêu chú già này xuống bếp tự tay nấu cháo bê lên phòng cho con.

Nói rồi ngang nhiên dời đi, khi quét qua vai Gia Huy còn cố tình nói nhỏ một câu bên tai:

- Phải là cháo lưỡi nha!

- ????!!!!!

Gia Huy thực một thân hóa đá.

==============//============

* karate ra đòn dứt khoát, bỏ qua các hình thức phụ, luyện cả tay và chân nhưng hướng về lực tay hơn, taekwondo thì hướng về lực chân nhưng vẫn luyện cả tay, chân.