Tân Giang trả xong tiền liền đi lên tầng ba, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Sở Hoài Ngọc đang hắt cốc nước vào mẹ hẳn.
“Sở Hoài Ngọc, tao đem mày...” Nói xong, Tân Giang phẫn nộ như một con mãnh hổ, xông về phía Sở Hoài Ngọc. Giờ phút này, máu toàn thân Tân Giang như chảy ngược, trong đầu không còn một chút lý trí nào, chỉ có lửa giận vô tận. Rầm rầm ... Bàn ghế trước mặt trực tiếp bị đạp bay tứ tung, có cái vỡ hẳn ra tan tành. Sở Hoài Ngọc nhìn thấy Tân Giang như con trâu nổi điên xông vào cũng sợ tới mức trắng bệch mặt. Hản ta vội vàng chụp lấy một cái ghế, nện mạnh lên đầu Tân Giang. Nhưng mà, chỉ nghe thấy một tiếng “bang”. Cái ghế đã gãy tan nát. Còn Tần Giang chẳng mảy may bị thương một chút nào. Sở Hoài Ngọc cứng đờ cả người. Tiếp đó, hắn ta liền nhận thấy hai chân mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, hẳn ta bị Tân Giang nhấc lên cao. Äm ầm ầm! Tân Giang dùng sức ném Sở Hoài Ngọc ra ngoài, nện mạnh lên bàn. Rầm! Cả cái bàn cũng ngay lập tức vỡ nát. Tất cả mọi người đều ngây ra. Sở Hoài Ngọc cũng không ngừng lăn lộn trên mặt đất với vẻ thống khổ, hẳn cần răng nói: “Tân Giang, mày dám đánh tao!” Vừa mới dứt lời, Tân Giang liền cầm cái cốc thủy tỉnh trên bàn, cưỡi lên người Sở Hoài Ngọc, sắc mặt lạnh băng. Sở Hoài Ngọc nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn Tân Giang. “Tân Giang, mày muốn làm gì?” Lời vừa thốt ral Tân Giang dùng sức nhét cái cốc thủy tinh trong tay vào mồm Sở Hoài Ngọc. “Tân Giang, mày muốn làm gì? Mau dừng tay lại!” Chu Nhiên và cha mẹ Sở Hoài Ngọc vội vàng quát lên. Tân Giang quay đầu lại nhìn thoáng qua mẹ mình đang ngồi trên sô pha, khóe mắt mẹ hẳn còn vương giọt nước mắt, bất lực ngã trên sô pha. Đau! Tân Giang đau lòng như cắt.