Nàng có thai rồi!

Trước đây nàng luôn chắc chắn mình không có thai, cho nên nàng không hề thăm dò mạch của mình, bây giờ mới phát hiện đã có thai hơn một tháng.

Nàng không phải luôn dùng thuốc sao? Hơn nữa nàng khẳng định thuốc và liều lượng đều chính xác! Theo lý thuyết, nàng không thể nào mang thai được, nàng sao lại mang thai chứ?

Suy đi nghĩ lại, Bạch Thiên Hoan nhớ đến lúc ở Sơn Thành, Hạng Nguyên Hoán bị Lý Thanh Nhã bỏ thuốc, kết quả là họ đã có một đêm, sau đó vì quá nhiều chuyện mà nàng quên uống thuốc.

Đứa bé này, có lẽ có vào lúc đó.

Nàng không muốn có con sớm như vậy!

Bàn tay khẽ đặt lên cái bụng còn bằng phẳng, thần sắc nàng rất phức tạp.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng hiện tại có thể cảm nhận được tiếng tim đập của sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, mạnh mẽ như vậy, tựa như đang vui vẻ chào nàng.

- Đại tiểu thư, người có phải không khỏe ở đâu không? Nô tỳ lập tức đi mời đại phu!

Họa Mi thấy Bạch Thiên Hoan sững sờ rất lâu, cho rằng nàng không khỏe nên sốt ruột xoay người muốn đi tìm đại phu.

Nàng kịp thời ngăn nàng ấy lại, buồn cười nói:

- Ta không sao, hơn nữa, ta chính là đại phu, cần gì phải đi mời?

Họa Mi lúng túng gãi đầu.

- Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi.

- Không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng vì lo cho ta thôi.

Nụ cười trên mặt Bạch Thiên Hoan không che hết niềm vui lần đầu làm mẹ:

- Họa Mi, là đứa bé!

- Hở?

- Hơn một tháng rồi, ta vừa mới phát hiện!

Bạch Thiên Hoan cúi đầu nhìn bụng mình.

Họa Mi vui sướng nhảy lên, mức vui vẻ không thua gì Bạch Thiên Hoan:

- Tốt quá, đại tiểu thư, người có thai rồi, Họa Mi lập tức đi thông báo cho người khác, sau này phải cẩn thận hơn……a, đúng rồi, trước tiên phải lấy những thứ trong phòng ảnh hưởng đến thai nhi đi đã!

Vừa vui vẻ, Họa Mi liền luống cuống tay chân, rối bời cả lên.

Bạch Thiên Hoan lập tức nắm lấy một cánh tay nàng ấy.

- Họa Mi, trước tiên đừng để cho mọi người biết, ngươi chỉ cần dặn người của phòng bếp chú ý đồ ăn thức uống một chút là được.

Bạch Thiên Hoan cẩn thận dặn dò nàng ấy:

- Hiện tại vào thời gian này, tạm thời giữ bí mật với bên ngoài.

Họa Mi tỉnh táo lại, vỗ vỗ trán của mình.

- Xem nô tỳ này, vừa cao hứng là quên mất, trong vương phủ đâu đâu đều không an toàn.

Xung quanh luôn có những ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạng thân vương phủ.

- Trước tiên tạm thời giấu những người khác, đợi qua khoảng thời gian này rồi hãy nói.

- Dạ.

Họa Mi gật đầu:

- Nhưng, trước hết nô tỳ vẫn phải thu dọn những thứ dễ vướng chân trong phòng đã.

Nhìn bộ dạng khẩn trương của Họa Mi như vậy, Bạch Thiên Hoan nhún nhún vai, đành mặc kệ nàng ấy.

Không biết khi Hạng Nguyên Hoán biết có đứa bé này, chàng có mừng hay không?

Họa Mi đang thu xếp đồ đạc, vừa làm vừa thuận miệng nói:

- Đúng rồi, đại tiểu thư, nô tỳ vừa ở bên ngoài nghe được mấy hạ nhân nghị luận, nói là Cung thân vương phi đến phủ chúng ta tìm tiểu thư đấy.

- Tìm ta?

Chẳng lẽ vì chuyện của Ngụy Tử Phong, bà ta đến cửa gây khó dễ?

- Phải.

- Có nghe nói là vì chuyện gì không?

- Hình như là vì chuyện của Ngụy thế tử.

Giọng Họa Mi nhẹ nhàng nói:

- Nghe nói Ngụy thế tử đêm qua bị người ta đánh, đánh rất thảm, gãy cả xương chân, Cung thân vương phi nghe nói y thuật tiểu thư cao minh, muốn mời tiểu thư qua phủ chữa chân cho Ngụy thế tử.

Gãy xương chân!

Đây là kết quả nằm trong dự liệu.

- Sau đó thì sao?

- Nghe nói Trình tổng quản làm Cung thân vương phi tức giận bỏ đi, lúc mới nghe chuyện này, trong lòng nô tỳ liền nghĩ, Ngụy thế tử thật sự là gặp quả báo!

Họa Mi tức giận nói.

Nàng ấy đương nhiên không biết quả báo này đến thế nào, dĩ nhiên, Bạch Thiên Hoan cũng sẽ không nói rõ với nàng ấy.

Chân trái Ngụy Tử Phong chính thức bị thái y tuyên bố tàn phế, khi biết được, Ngụy Tử Phong vùng vẫy từ trên giường lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh, suýt nữa mất mạng.

Trương Giai Mẫn ở bên cạnh rất đau lòng nhìn dáng vẻ thống khổ tuyệt vọng của Ngụy Tử Phong.

Đặc biệt là sau khi bà nhận được tin tức, tối hôm qua người ra tay với Ngụy Tử Phong là Bạch Thiên Hoan, bà hận nàng đến tận xương tủy, chỉ mong có thể nhanh chóng trừ khử nàng.

Hai ngày sau, tình hình Ngụy Tử Phong đã ổn định, không đi tìm chết nữa, Trương Giai Mẫn liền ngồi xe ngựa vào cung.

Trong cung của Nghi phi, Trương Giai Nghi ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhân, Trương Giai Mẫn vừa vào cửa liền quỳ xuống hành đại lễ.

- Tham kiến Nghi phi nương nương!

- Tỷ tỷ làm gì vậy? Người đâu, mau đỡ Cung thân vương phi dậy!

Trương Giai Nghi vội căn dặn cung nữ bên cạnh.

Đợi Trương Giai Mẫn đứng dậy, Trương Giai Nghi nhìn thẳng vào mắt bà:

- Tỷ tỷ, sắc mặt tỷ sao kém như vậy? Mới mấy ngày không gặp, tỷ lại gầy đi nhiều thế này!

Lời Trương Giai Mẫn còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt đã thi nhau rơi xuống.

- Muội muội, kỳ thực tỷ tỷ……

- Tỷ tỷ sao vậy, ôi chao ~~

Trương Giai Nghi vội vàng đứng dậy, cầm khăn tay lau nước mắt cho Trương Giai Mẫn rồi kéo bà đến ngồi xuống giường bên cạnh mình:

- Tỷ tỷ mau ngồi.

Trương Giai Mẫn khóc sướt mướt một lúc lâu mới ngừng, đôi mắt sưng đỏ trông rất dọa người.

Đợi bà khóc xong, Trương Giai Nghi mới nghiêm túc nhìn bà.

- Tỷ tỷ, lần này tỷ tới chẳng lẽ vì chuyện của Ngụy thế tử?

Trương Giai Nghi thở dài:

- Về chuyện của Ngụy thế tử, muội cũng có nghe nói, đây đúng là tai bay vạ gió mà, tỷ tỷ nên thả lỏng tâm, an ủi Ngụy thế tử cho tốt mới phải, hai ngày trước muội luôn muốn đến Cung thân vương phủ thăm nó, nhưng không có thời gian rảnh.

- Phong nhi biết muội muội vẫn lo nghĩ đến nó, chắc chắn sẽ rất vui...chỉ hời cho kẻ âm hiểm sau lưng kia, hại Phong nhi của tỷ thành như vậy!

Vẻ mặt Trương Giai Mẫn đầy căm hận.

- Hại? Không phải nghe nói nó không cẩn thận trượt chân ngã nên mới thế sao?

- Đương nhiên không phải, nó bị người ta đánh, đang yên đang lành bị đánh thành như vậy!

- Tỷ tỷ nói vậy là sao?

Hai tay Trương Giai Mẫn nắm chặt tay Trương Giai Nghi, đôi mắt khẩn cầu nhìn bà.

- Muội muội, lần này ta tiến cung kỳ thực là muốn cầu xin muội muội, xin muội muội nhất định phải thay Phong nhi đòi công đạo, khiến người hại Phong nhi phải trả lại gấp đôi.

- Chuyện này là thật sao?

Trương Giai Nghi nghiêm mặt:

- Tỷ tỷ, tỷ cứ nói với muội là ai đánh Phong nhi, muội nhất định sẽ chủ trì công đạo cho Phong nhi, khiến cả nhà kẻ đó không được sống yên ổn.

Trương Giai Mẫn trong lòng có chút mong mỏi, đem tất cả hi vọng gửi gắm vào Trương Giai Nghi.

- Muội muội, có câu này của muội, tỷ tỷ an tâm rồi.

- Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa nói cho muội biết, rốt cuộc là ai đã đánh Phong nhi thành như vậy?

Trương Giai Mẫn gằn từng chữ phun ra một cái tên:

- Bạch Thiên Hoan!

Bạch Thiên Hoan?

Mắt Trương Giai Nghi chớp chớp, vẻ mặt cũng hơi cứng lại.

- Tỷ nói Bạch Thiên Hoan? Thế tử phi Hạng thân vương phủ?

Trương Giai Mẫn gật đầu:

- Không sai.

- Tỷ tỷ, sợ là có nhầm lẫn gì chăng, Bạch Thiên Hoan chỉ là một nữ tử, sao có khả năng lớn như vậy để đánh Phong nhi?

- Đúng là cô ta, người khiêng Phong nhi về đã nhặt được một chiếc khăn tay bên cạnh Phong nhi, trên chiếc khăn tay đó có thêu chữ “Hoan”, cho nên, người đánh Phong nhi chắc chắn là Bạch Thiên Hoan, dù không phải cô ta ra tay thì cũng là cô ta sai người đánh Phong nhi!

- Một chiếc khăn tay không tính là chứng cứ, hơn nữa, cả kinh thành người tên có chữ “Hoan” nhiều lắm, sao tỷ khăng khăng cho rằng đó là Bạch Thiên Hoan? Nói không chừng là có người không cẩn thận đánh rơi hoặc có người cố ý hãm hại!

Trương Giai Nghi không nhịn được mà biện bạch cho Bạch Thiên Hoan.

- Chắc chắn không sai!

Trương Giai Mẫn giải thích:

- Trước đó một ngày, Phong nhi và Đinh Viễn Sơn có chút mâu thuẫn, thuộc hạ của Phong nhi đánh Đinh Viễn Sơn, Đinh Viễn Sơn hiện đang dưỡng thương ở Hạng thân vương phủ, Bạch Thiên Hoan tìm người báo thù Phong nhi, chuyện này hợp tình hợp lý.

- Tỷ tỷ, không thể đoán bừa như vậy.

Trương Giai Nghi nhiều lần nói đỡ cho Bạch Thiên Hoan khiến Trương Giai Mẫn tức giận trong lòng, ánh mắt bà nén giận chăm chú nhìn Trương Giai Nghi.

- Muội muội, muội hôm nay lạ lắm.

- Muội lạ thế nào?

- Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Bạch Thiên Hoan, nhưng, vừa rồi muội luôn nói đỡ cho cô ta.

Trương Giai Nghi giật mình, bình tĩnh trả lời:

- Tỷ tỷ, muội không phải nói đỡ cho Bạch Thiên Hoan mà là nói sự thật, hiện tại tất cả chứng cứ đều không đầy đủ, hơn nữa, gần đây Hoàng thượng rất kiêng kỵ việc kết bè kết phái trong triều, đặc biệt là đại thần và hậu phi cấu kết, không có chứng cứ xác thực thì việc này chỉ trở thành những lời vô căn cứ của kẻ khác để nắm lấy nhược điểm chèn ép ta và Cung thân vương phủ!

Trương Giai Nghi trả lời như vậy, Trương Giai Mẫn liền thoải mái lại.

Không sai, hiện đang là thời khắc mấu chốt, quả thực không thể xảy ra sai lầm.

- Nhưng, chân của Phong nhi cứ bị phế như vậy sao?

Hai tay Trương Giai Mẫn nắm chặt thành nắm đấm, khóe môi vì giận mà run rẩy:

- Tỷ không cam tâm, rất không cam tâm.

- Muội biết tỷ rất lo cho Phong nhi, nhưng cái bây giờ muội cần là chứng cứ, chỉ cần tỷ có thể đưa ra chứng cứ, muội nhất định sẽ làm chủ cho Phong nhi!

- Vậy cũng được.

Trương Giai Mẫn thở dài:

- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

- Tỷ tỷ, muội hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.

- Được, vậy tỷ về trước.

- Không tiễn!

Từ xa, lục hoàng tử Hạ Ất Thần nhìn thấy Trương Giai Mẫn đi ra từ cung Trương Giai Nghi, hắn tinh mắt thoáng thấy vệt nước mắt trên mặt bà.

Đang suy nghĩ thì cung nữ trong cung Trương Giai Nghi bị đuổi ra ngoài, trực giác Hạ Ất Thần mách bảo đã xảy ra chuyện, bèn vội vàng tiến lên vài bước.

Các cung nữ gặp hắn định hành lễ thì bị hắn ngăn lại.

- Không cần lên tiếng, tự ta vào gặp mẫu phi, ta muốn cho mẫu phi một bất ngờ.

Các cung nữ nghe vậy đương nhiên không dám lên tiếng nữa.

Kế đó, Hạ Ất Thần mặt không biểu cảm bưng một hộp điểm tâm đi vào trong điện.

Hắn đi sát vào vách tường, bước chân nhẹ hầu như không nghe được, khi đến gần phòng ngủ, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện.

- Vú, vú nói xem làm sao đây? Bây giờ Bạch Thiên Hoan bị người của Cung thân vương phủ bắt được nhược điểm rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ không tha cho con bé.

- Nương nương, người không cần lo lắng, không phải hiện tại Cung thân vương phi vẫn chưa có chứng cứ chứng minh Bạch Thiên Hoan là kẻ chủ mưu phía sau sao?

Dương ma ma an ủi Trương Giai Nghi.

Sắc mặt Hạ Ất Thần cứng đờ.

Mẫu phi lại đang giúp Bạch Thiên Hoan.